----
Giọng nói loáng thoáng vang lên, sau khi nghe Dung Kỳ nói, tất cả mọi người đều nhìn anh.
Trong ánh mắt của họ đều có vẻ kinh ngạc.
Trình Ly cũng kinh ngạc.
Sau vài giây đầu óc choáng váng thì Trình Ly mới hiểu được ý của Dung Kỳ.
Còn thêm ý cười thắng lợi trên mặt Dung Kỳ là sao?
Người vừa cãi tay đôi thắng lợi như cô còn chưa kịp hưởng thụ thành quả mà.
Vậy sao anh đã cười trước rồi?
Nhưng cảm giác bị người ta xếp chung một chỗ với Dung Kỳ thế này thật sự rất tốt.
Trình Ly khẽ hếch cằm ra vẻ ‘đây chỉ là chuyện nhỏ, sao mà làm khó tôi được chứ’.
Dư Thành đứng tại chỗ, là người đầu tiên không chịu nổi cảnh này.
Vốn dĩ rời khỏi công ty với sự hậm hực, khi nhìn thấy Trình Ly, anh ta muốn ỷ vào thân phận sếp cũ và kinh nghiệm lâu năm để dạy cho Trình Ly một bài học.
Để loại người non nớt chẳng biết trời cao đất dày như cô hiểu rằng cho dù anh ta rời công ty thì cô cũng chẳng là cái thá gì cả.
Ai ngờ bây giờ chính anh ta lại là người bị sượng mặt.
Lời Dung Kỳ nói ra như tát thẳng vào mặt Dư Thành, cho dù anh ta tự nhân bản thân đã quen nghe người ta nói ra nói vào. Nhưng giờ phút này vẫn cảm thấy xấu hổ đến mức suýt nữa không đứng vững, quả thật chẳng biết nên làm sao cho phải.
Huống hồ hiện giờ bên cạnh chẳng có một ai, ngay cả một người giúp hòa giải cũng không.
Khi bầu không khí trở nên ngột ngạt thì có một giọng nói mang theo sự kinh ngạc truyền đến:
“Lão Dư, Trình Ly.”
Trình Ly ngẩng đầu nhìn, là Nhậm Khuông và Đường Thụy Nguyên.
“Nhậm tổng.” Hiện giờ, Dư Thành nhìn thấy Nhậm Khuông như thấy được cứu tinh.
Nhậm Khuông không ngờ bọn họ sẽ gặp nhau, kết quả vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Dung Kỳ ở bên này.
Người đến tham gia hội nghị này chẳng có ai mà không biết Dung Kỳ.
Lúc anh đang cảm thấy là lạ với tổ hợp này thì Dư Thành thấp giọng nói:
“Nhậm tổng, tôi đi về trước, sau này có cơ hội chúng ta sẽ nói chuyện với nhau sau.”
“Aizzz, lão Dư à.” Nhậm Khuông giữ Dư Thành lại nhưng anh ta vẫn nhanh chóng rời đi, không hề ngoái đầu.
Nhậm Khuông thở dài bất đắc dĩ, anh cho rằng trong lòng Dư Thành vẫn còn nghĩ tới người sếp cũ này.
Tuy Trình Ly đoán được suy nghĩ của Nhậm Khuông nhưng cô không định giải thích.
Nhậm Khuông quay đầu nhìn về phía Dung Kỳ:
“Dung tổng, chào cậu, vấn đề triển khai thương mại dòng xe tự động mà cậu nói trong buổi hội nghị khiến tôi nghe xong cũng hưởng lợi không nhỏ.”
Vừa rồi sau khi người thứ nhất kia diễn thuyết xong thì có một khoảng thời gian ngắn để thảo luận.
Người ở đây cũng đưa ra vấn đề với Dung Kỳ, điều Nhậm Khuông nói là câu trả lời của anh khi nãy.
Dung Kỳ vuốt cằm: “Cảm ơn, mọi người đến tham gia hội nghị cũng là vì muốn trao đổi với nhau mà.”
Nhậm Khuông không ngờ Dung Kỳ dễ bắt chuyện thế này, tiếp tục nói: “Tôi là giám đốc điều hành của công ty Phiếm Hải, Nhậm Khuông, đây là danh thiếp của tôi.”
Tuy tuổi của Nhậm Khuông lớn hơn Dung Kỳ nhưng trong chốn thương trường, sức ảnh hưởng của Dung Kỳ khiến cho không một ai dám phớt lờ anh.
Bởi vậy khi hai người nói chuyện, người chủ động trao đổi danh thiếp là Nhậm Khuông.
Dung Kỳ nhận lấy, cũng đưa ra danh thiếp của mình.
Sau khi Nhậm Khuông cầm lấy thì cười toe toét.
“Vậy chúng ta sẽ nói chuyện sau.” Dung Kỳ nói một câu khách sáo rồi định rời đi.
Đương nhiên Nhậm Khuông cũng biết anh đang khách sáo, cười đáp:
“Được, được, rất mong lần sau gặp lại.”
Hai bên giao lưu công việc trong khoảng thời gian ngấn, mắt thấy đợt diễn thuyết tiếp theo cũng sắp đến nên họ chuẩn bị trở về hội trường.