----
Nếu không phải cậu biết Dung Kỳ bởi vì Trình Ly nên mới đến thì e là cậu cũng như những người khác trên bàn rượu, cho là anh chỉ xuất phát từ sự thưởng thức Phiếm Hải mà nói ra những lời này.
Nhìn biểu tình kích động của mấy nhà đầu tư trên bàn rượu đi.
Nhìn như đã thật sự bị Dung Kỳ thuyết phục, sinh ra hứng thú với Phiếm Hải.
Tưởng Triết không khỏi cảm thấy hai người này là cặp đôi đạo tặc?
Chuẩn bị một mẻ hốt gọn tất cả những người đang ngồi trên bàn này?
Là người duy nhất biết chuyện trong đám người, Tưởng Triết đột nhiên cảm thấy lành lạnh sau gáy.
Bữa ăn này, ngoại trừ Bành tổng ra, mọi người đều cảm thấy thoải mái.
Khi ra về, đám người ra cổng sau đó chào tạm biệt nhau.
Lúc này không còn ai mạnh mẽ muốn đưa Trình Ly về nhà.
Điều này khiến Trình Ly vui vẻ thoải mái.
Chờ những người khác rời đi hết, Liễu Minh Dịch đứng bên cạnh thấp giọng nói:
"Trình tổng, tôi lái xe đến đây, tôi đã gọi người lái hộ, đưa cô về trước nha?"
"Không cần đâu, anh đi về trước đi."
Trình Ly mỉm cười, từ chối đề nghị.
Liễu Minh Dịch nhìn cô một cái, lại thấy Dung Kỳ cùng Tưởng Triết đứng gần đó.
"Vậy được rồi, tôi đi trước đây, nếu cô gặp phải chuyện gì thì có thể gọi cho tôi."
Liễu Minh Dịch liền không tiếp tục thuyết phục cô nữa, kêu tài xế lái xe đi trước.
Khi Trình Ly quay đầu lại đã nhìn thấy Dung Kỳ đang đứng một mình ở đó.
"Bạn của anh đâu?" Trình Ly hiếu kỳ hỏi.
Dung Kỳ nhìn cô:
"Cậu ấy còn có một bữa tiệc nữa, người ta giục cậu ấy qua đó."
Trình Ly gật đầu, nói: "Khi nào thì tài xế của anh tới?"
Nhưng Dung Kỳ lại không trả lời vấn đề này, anh im lặng rồi đột nhiên hỏi:
"Sao em không hỏi lí do vì sao lúc nãy anh không giới thiệu em là vợ anh?"
"Anh làm vậy chắc chắn có lí do của anh." Trình Ly nói.
Dung Kỳ nhìn thẳng vào cô, hỏi:
"Không trách anh à?"
Trình Ly lắc đầu: "Không có nha."
Nói thì nói nhưng mà trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút mất mát.
"Thanh danh của Bành tổng kia không được xem là quá tốt trong giới, lòng dạ còn nhỏ hơn cả lỗ kim."
Anh từ tốn nói, Trình Ly nghe lời này liền nở nụ cười thì chợt nghe anh nói tiếp:
"Cho nên anh không nể mặt ông ta, ông ta không dám ghi thù anh.
Nhưng nếu để cho ông ta biết anh là vì em mà làm vậy, khó tránh ông ta sẽ ghi thù em."
Thà đắc tội với mười quân tử cũng không muốn đắc tội với một tiểu nhân.
Trình Ly rất thông cảm gật đầu:
"Em biết rồi."
Anh đều là vì cô.
"Nhưng quan trọng nhất chính là..."
Dung Kỳ quay đầu nhìn qua, bên trong đôi mắt đen nhánh phản chiếu ánh sáng từ ánh đèn trên đỉnh đầu, một cơn gió thổi qua mái tóc đen ngắn gọn gàng của anh.
"Trình Ly, anh không muốn khiến em vì anh mà mất đi tên của mình."
Lần này Trình Ly thật sự ngạc nhiên.
"Một khi công khai mối quan hệ của chúng ta, Trình Ly, em sẽ không chỉ là Trình Ly nữa, sẽ có nhiều người biết em vì em là vợ của Dung Kỳ."
Vợ của Dung Kỳ.
Mà không phải cái tên Trình Ly.
Trình Ly đột nhiên nhớ tới Cao phu nhân, dù Cao Chí Hạc chỉ là người sáng lập một công ty nhỏ nhưng khi nhiều người khi nhắc tới vụ bê bối, cái tên được nhắc đến là Cao Chí Hạc cùng với Cao phu nhân.
Tra nam vẫn còn có thể được nhắc tên của mình.
Nhưng bà Cao chỉ được gọi là bà Gao, không ai quan tâm tên thật là gì.
"Tên của em là Trình Ly, kỹ sư sư trưởng của Phiếm Hải."
Giọng Dung Kỳ rất nghiêm túc và chân thành.
Lần đầu tiên Trình Ly có cảm giác nghẹn ngào, anh đã nghĩ mọi thứ thay cho cô.