Có điều tuy Lăng Sương Hoa cảm khái nhưng cũng vui mừng thay cho bọn họ.
Tuổi già có nơi nương tựa là một việc đáng để vui mừng.
“Ly Ly tới đó hả.” Trình Ly vừa ấn chuông cửa thì bà cụ Hướng tự mình ra đón cô.
Vừa thấy cô, bà ấy vui vẻ mời cô vào nhà.
Trình Ly đưa bó hoa và rổ trái cây trong tay cho bà, khiến bà cụ không nhịn được trách: “Cháu tới là được rồi, sao lại phải mua nhiều đồ như thế?”
“Đây là hoa hướng dương cháu mua cho bà, giống với họ của bà lắm đúng không ạ.”
Bà cụ Hướng ngẩn ra, có chút vui vẻ cũng có chút ngượng ngùng đáp lại: “Thật ra đây cũng là lần đầu có người tặng hoa cho bà.”
“Ông nó ơi, mau đi kiếm cái bình hoa lại đây đi.” Bà cụ Hướng nói với ông cụ Dung.
Ông cụ Dung là một cụ ông kiệm lời, vốn đang đeo kính viễn thị đọc báo, nghe bà ấy nói thế thì chầm chậm đứng lên đi tìm bình hoa.
Phòng đọc sách tầng hai.
Dung Kỳ ngồi trước máy tính, đang mở cuộc họp video.
Tuy hôm nay là cuối tuần nhưng cuộc họp này rất quan trọng nên chỉ đành tăng ca mở họp.
Dung Kỳ vốn đang lắng nghe chăm chú lời của người trong video đang nói, nhưng cánh cửa được khép hờ kia lại vọng ra giọng nói dưới lầu.
Giọng nói trong trẻo dễ nghe của một cô gái, cùng với ánh mặt trời phản chiếu lên bức tường trắng lúc giữa trưa.
Trong lúc mơ hồ, thời gian như thể bị kéo về thời cấp ba của mười năm trước.
“Dung tổng, Dung tổng.” Trong máy tính vọng ra giọng nói của cấp dưới.
Dung Kỳ nhìn vào màn hình, quả quyết lên tiếng: “Không được, giá cả này quá đắt, bàn lại.”
Công ty đang tiếp xúc với một công ty điều khiển tự động hàng đầu, nhưng dù có là góp vốn hay thu mua thì công ty của đối phương cúng chào giá rất cao.
Hai bên đàm phán, vẫn trong trạng thái giằng co.
“Cuộc họp hôm nay tạm thời tới đây thôi.” Giọng nói trong trẻo dưới lầu truyền đến như có như không, tựa như một chiếc móc câu câu lấy tiếng lòng của Dung Kỳ.
Đây là lần đầu tiên anh làm việc riêng trong giờ làm việc.
Mọi người vẫn còn chưa kịp phản ứng thì khuôn mặt của Dung Kỳ đã biến mất khỏi màn ảnh.
Giờ phút này những người còn ở phòng họp liếc mắt nhìn nhau một cái, ai cũng nói thầm.
Vốn dĩ đã nói rõ cuộc họp hôm nay Dung Kỳ cũng sẽ tham gia.
Ai ngờ lâm thời thông báo anh chỉ tham gia cuộc họp trực tuyến.
Dưới lầu, Trình Ly đang nói chuyện phiếm với bà cụ Hướng, cô thuộc kiểu người có diện mạo trời sinh khiến người lớn yêu thích, đã vậy còn có sự kiên nhẫn nói chuyện với người lớn tuổi, bởi thế bà cụ Hướng luôn lôi kéo cô nói chuyện mãi không ngừng.
Khi Dung Kỳ xuất hiện ở lối rẽ cầu thang, Trình Ly đang uống nước suýt nữa bị sặc.
Vừa rồi bà cụ Hướng còn nói với cô sau này cô hãy thường xuyên đến chơi, bình thường hai ông bà lão ở đây cũng cảm thấy cô đơn lắm.
Vì thế Trình Ly mới biết thường thì Dung Kỳ sẽ không ở chung với hai người họ.
Nên theo bản năng cô cho rằng hôm nay Dung Kỳ cũng không có ở nhà.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau khiến Trình Ly nhớ đến mục đích tới đây hôm nay của mình.
Cô xách cái túi giấy được đặt trong tầm tay lên: “Tôi đến trả dép lê.”
Dung Kỳ khẽ liếc nhìn cô một cái, gật đầu với cô.
Thấy anh không nói câu gì, bầu không khí không khỏi trở nên khá xấu hổ.
Trình Ly hơi mím môi, vẫn chủ động lên tiếng trước: “Tôi đã chà rửa sạch sẽ rồi, cảm ơn.”
Dung Kỳ chủ động cho cô mượn dép lê, đương nhiên Trình Ly phải cảm ơn anh thực lòng.
Vì thế cô chủ động nói: “Hai lần, lần nào cũng làm phiền ngài, hay là đợi khi nào ngài rảnh rỗi, tôi mời ngài bữa cơm, ngài thấy thế nào?”
Cô nói xong một lúc mà Dung Kỳ vẫn chưa nói chuyện, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Trình Ly bị anh nhìn chằm chằm mà hơi bực bội, sàng lọc lại mấy lời mà mình nói khi nãy, đã vậy còn chủ động không hề trốn tránh nhắc đến chuyện đá giày vào trong tay anh.