----
Phải không?
Phải không đây!!
Trình Ly nhấp môi cười khẽ: [Biết rồi.]
Cô nhìn chằm chằm màn hình, vừa lúc thấy tên của Dung Kỳ biến thành ‘Đối phương đang soạn tin nhắn’.
Lặp lại vài lần, cuối cùng vẫn không thấy tin nào được gửi tới.
Vốn Trình Ly định nhắn WeChat dò hỏi nhưng ngẫm lại hiện giờ anh đang ngồi trên sân khấu, bên dưới đều là cánh truyền thông đang quay phim chụp ảnh. Nếu chụp được anh cứ mãi bấm điện thoại thì cũng không tốt lắm.
Vì thế cô tắt điện thoại đi, ngẩng mặt lên nghiêm túc nghe diễn thuyết.
Toàn bộ buổi sáng có tổng cộng hai bài diễn thuyết của hai người dày dặn kinh nghiệm trong nghề, cộng thêm một màn hỏi đáp.
Bởi vậy sau khi người thứ nhất nói xong, giữa chừng sẽ có thời gian nghỉ giải lao.
Trình Ly đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi đi vào nhà vệ sinh.
Nhưng do khách quá nhiều, nhất là thời gian sử dụng nhà vệ sinh dài hơn đáng kể so với nhà vệ sinh nam, đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy ai đi ra. Trình Ly đành phải đi lên tầng hai tìm nhà vệ sinh khác.
Đợi đến khi cô đi vệ sinh xong, nhìn vào chiếc gương to lớn trong nhà vệ sinh. Cô suy nghĩ một lát rồi vẫn lấy thỏi son trong túi ra.
Trang điểm lại lần nữa cho mình.
Nhìn bản thân trong gương, Trình Ly hài lòng sửa sang lại mái tóc dài của mình, bấy giờ mới rời đi.
Chỉ là chưa ra ngoài được bao lâu, Trình Ly gặp được một người ngoài dự đoán.
“Dư tổng.” Trình Ly khá kinh ngạc nhìn đối phương.
Dư Thành, cựu kỹ trúc sư trưởng của công ty Phiếm Hải, cũng là người lãnh đạo trực tiếp của Trình Ly.
Lúc này khi Dư Thành nhìn thấy Trình Ly, vẻ mặt của anh ta khá hờ hững.
Trình Ly mỉm cười, khách sáo nói: “Anh cũng đến hội nghị này ư?”
Thực tế, cô và Dư Thành cũng chẳng có xích mích gì với nhau, nếu có xích mích thì chắc là xích mích với Nhậm Khuông thôi.
Trước mắt, đoàn đội Trình Ly đang dẫn dắt chịu trách nhiệm chính về mảng bãi đậu xe tự động trong mọi trường hợp, gồm cả cấp bậc L0-L4.
Nhìn bao quát công nghệ xe tự hành thì bãi đậu xe chỉ là một bộ phận nhỏ.
Sở dĩ Trình Ly sẵn sàng dốc hết sức lực cho dự án lần này là bởi vì sản phẩm của dự án này có thể hoàn thành nhanh nhất, chỉ cần có xí nghiệp sản xuất ô tô chịu hợp tác với họ thì họ có thể thực hiện bất kỳ lúc nào.
Mục tiêu của Dư Thành vẫn là công nghệ lái xe tự động, nhưng Nhậm Khuông càng thích tập trung vào những mục tiêu nhỏ nhặt hơn.
Khi Trình Ly đưa ra đề xuất phát triển bãi đậu xe tự động, Nhậm Khuông đã lựa chọn đề xuất của Trình Ly.
Do đó trong lòng Dư Thành không cảm thấy hài lòng.
Có lẽ đây là một trong những lí do khiến Thành Dư rời đi.
Thấy Dư Thành cũng chẳng thèm để ý đến mình, Trình Ly không nhiệt tình quá mức nói tiếp: “Vậy tôi đi trước.”
“Trình Ly.”
Khi cô chuẩn bị rời đi, Dư Thành lại gọi cô.
Trình Ly dừng bước.
Dư Thành quay đầu nhìn cô, lạnh lùng nói: “Cô cho rằng không có tôi thì cô sẽ yên ổn ngồi vào vị trí kỹ sư trưởng của Phiếm Hải sao?”
“Anh Dư, chuyện này không do anh hay tôi.”
Giọng điệu của Trình Ly rất lịch sự và tràn đầy ẩn ý.
Vị trí này không phải Trình Ly chủ động giành lấy, sau khi Dư Thành lựa chọn rời khỏi Phiếm Hải thì Nhậm Khuông mới lựa chọn tin tưởng cô.