“Ôn đại phu, có phải đứa bé đã tỉnh rồi hay không? Dường như lúc nãy ta nghe thấy tiếng của nó.” Lăng Quý Thái Phi đột nhiên xông vào, bà lo lắng nhìn đứa trẻ được Ôn Yến ôm vào lòng.
Nhìn dòng máu đỏ thẫm mà Quy Nhi vừa phun ra trước mặt Ôn Yến, cơ thể của bà không nhịn được run rẩy vài cái, bà yếu ớt chờ đợi câu trả lời của Ôn Yến, khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp, lúc này bị bao phủ trong sự tuyệt vọng.
“Ta đã dùng kim châm ngăn chặn độc tố trong cơ thể cậu bé, lúc nãy có lẽ do sự bài xích của cơ thể cậu bé...” Ôn Yến không chút do dự mà ăn ngay nói thật.
Lăng Quý Thái Phi nhìn Ôn Yến, qua một lúc lâu cũng không nói gì, cán cân trong lòng bà ta đã nghiêng từ lâu, bà ta rất rõ, lần này Ôn Yến có lẽ đã không thể cứu đứa con trai của mình nữa.
“Ngươi không còn cách nào nữa sao? Ngươi đã nói ngươi có thể giúp Quy Nhi giải độc.” Lăng Quý Thái Phi nhẹ giọng hỏi, lời của bà nghe rất đơn giản, cũng rất trực tiếp.
Bà ta khác với Lương Quang Tường, Lương Quang Tường muốn tình yêu, cũng muốn giữ vị trí của mình, ông ta đã lăn lộn trong triều đình nhiều năm, từ lâu đã trở thành một lão cáo già cứng đầu, cố chấp.
Còn bà ta luôn được nuông chiều, cho tới bây giờ chưa từng che giấu cảm xúc của bản thân, huống hồ bây giờ có liên quan tới tính mạng của con bà ta.
“Không có cách nào nữa, nếu ngươi bằng lòng chờ đợi, có lẽ ta sẽ tìm ra biện pháp giải độc.” Ôn Yến thẳng thắn nói.
Ôn Yến hiểu rất rõ, Lăng Quý Thái Phi của bây giờ chắc chắn sẽ không chờ đợi nữa, bởi vì Khanh Nhi chắc chắn có thể giải độc cho Quy Nhi.
“Nếu lần này chất độc trên người Quy Nhi được giải, ngươi vẫn bằng lòng giúp ta loại bỏ chất độc trước kia của Quy Nhi sao?” Lăng Quý Thái Phi khẽ hỏi, giọng nói cũng trở nên rất cẩn thận, trong lòng bà ta biết, nếu lần này mình khuất phục Khanh Nhi, thì bà ta sẽ thực sự trở thành kẻ thù của Ôn Yến.
Bà ta không muốn trở thành kẻ thù của Ôn Yến, bởi vì Quy Nhi.
“Trước kia ta đã nói với ngươi, ta là đại phu, cho dù Lương Quang Tường với ta như nước với lửa, Quy Nhi chỉ là một bệnh nhân, hơn nữa, cậu bé vẫn là một đứa trẻ.”
Tiếng nói của Ôn Yến không lớn, lại dịu dàng mà kiên định, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô, Lăng Quý Thái Phi đột nhiên nhớ tới chuyện cô nói phải cứu mười lăm thiếu nữ kia cách đây không lâu.
Như thể cuối cùng cũng hiểu ra được chuyện gì đó, Lăng Quý Thái Phi bỗng thở dài nặng nề.
Lăng Quý Thái Phi chống người từ trên ghế đứng lên, bà ta chầm rãi đi tới trước mặt Ôn Yến, cúi người nhận lấy Quy Nhi, ôm chặt cậu bé vào trong lòng, sau đó lui về sau hai bước, đột nhiên quỳ gối xuống trước mặt Ôn Yến.
Ôn Yến có chút kinh ngạc, đang muốn đứng dậy ngăn cản, Lăng Quý Thái Phi lại nói một câu: “Đây là lời cảm tạ vì Quy Nhi sau này.”
Để làm cho Lăng Quý Thái Phi yên tâm, Ôn Yến cũng không ngăn cản nữa, chỉ nhìn Lăng Quý Thái Phi hành lễ xong rồi đứng lên, chậm rãi rời đi.
Sau khi Lăng Quý Thái Phi rời đi, Ôn Yến mới nhận thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi, cô chậm chạp đứng dậy, lại phát hiện ngay cả sức lực để đi cũng không có, cô nhũn chân, ngay khi sắp ngã xuống đất, không ngờ cuối cùng lại rơi vào trong một cái ôm ấm áp.
Tống Vĩnh Kỳ ôm Ôn Yến lên giường, không ngờ Ôn Yến thuận thế ôm lấy eo của Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ có chút bất đắc dĩ kéo tay của Ôn Yến ra, nhẹ giọng an ủi: “Chỉ do nàng quá bất ngờ nên mới trở tay không kịp, sẽ tìm được giải dược mà.”
Ôn Yến nhìn Tống Vĩnh Kỳ, đột nhiên vươn tay ra, lại ôm lấy vai của Tống Vĩnh Kỳ.
“Hiện giờ ta cảm thấy có chút thất bại, chàng cho ta mượn một lát, coi như an ủi sự thất bại trong lòng ta.”
Câu nói của Ôn Yến làm cho Tống Vĩnh Kỳ không dám di chuyển nữa, chàng rất ít khi thấy Ôn Yến có dáng vẻ mất mác như vậy, trong trí nhớ cô vẫn luôn rạng rỡ, định liệu trước mọi việc, nhưng trong khoảng thời gian này, cô lại cho mình thấy được sự bất lực và do dự chưa từng có trước đây.
Tống Vĩnh Kỳ nghĩ đây là do vài loại độc đột ngột xuất hiện khiến cô có chút trở tay không kịp, cho dù thế nào chàng cũng không ngờ tới, độc trên người Ôn Yến cũng chưa được giải.
“Kỳ, tối nay ở lại với ta được không.” Hai người im lặng rất lâu, Ôn Yến cố lấy dũng khí nói ra.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến, một lúc lâu cũng không nói gì, chỉ chậm rãi xoa tóc Ôn Yến, vẻ mặt dịu dàng, giống như thứ chàng đang chạm vào là trân bảo vô giá.
Ôn Yến tưởng cuối cùng Tống Vĩnh Kỳ cũng buông bỏ sự kiên trì của mình, lại không ngờ, cái ở lại của cô khác hoàn toàn với cái ở lại của Tống Vĩnh Kỳ.
Bởi vì lúc nãy đã lãng phí rất nhiều tinh lực cho Quy Nhi, không bao lâu sau Ôn Yến có chút mệt mỏi, cô mềm mại ngủ trong vòng tay của Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ cười khổ đặt Ôn Yến lên giường, sau đó cầm một quyển sách, chậm rãi ngồi xuống chiếc bàn cách đó không xa, đối diện cùng đọc sách với An Nhiên.
Hai người cứ đối mặt nhau như vậy mà đọc sách cả một đêm, chờ tới lúc An Nhiên phát hiện ra sự tồn tại của Tống Vĩnh Kỳ thì trời đã sáng.
“An Nhiên, ngươi còn nhỏ, phải điều dưỡng tốt cơ thể mới có thể học y thật tốt, ngươi cứ thức đêm không ngủ không nghỉ như vậy sẽ hủy hoại cơ thể, ngươi muốn khám bệnh cho người khác hay là muốn chữa bệnh cho mình?”
Lúc trước không làm phiền An Nhiên là bởi vì chàng cũng rõ, lúc ấy mà nói thì chắc chắn An Nhiên cũng không nghe. Bây giờ An Nhiên mới thoát ra khỏi đống sách, làm trưởng bối, chàng nhất định phải dạy bảo An Nhiên.
An Nhiên đương nhiên hiểu được ý của Tống Vĩnh Kỳ, biết rõ Tống Vĩnh Kỳ cũng là muốn tốt cho mình, cậu bé cười, cam đoan mình sẽ không say mê như vậy nữa.
Nhưng lời của cậu bé, Tống Vĩnh Kỳ cũng không tin, cái người đang nằm trên giường kia cũng giống với An Nhiên, vừa thấy sách y đã không cần mạng nữa.
Thấy An Nhiên si mê với y thuật, Tống Vĩnh Kỳ gần như có thể dự đoán, trong nhà của chàng sẽ thêm một vị đại phu vì bệnh nhân mà không ngủ không nghỉ, không quan tâm tới sức khỏe.
Đây thực sự cũng không phải chuyện gì hay ho, chàng có chút hối hận khi để cho An Nhiên học y.
“Ngủ cùng sư phụ ngươi một lát đi, ta phải đi tảo triều.” Tống Vĩnh Kỳ vỗ đầu của An Nhiên rồi đứng dậy rời đi, lại không ngờ chuyện mà mình ở lại chỗ Ôn Yến một đêm, đã gây ra sóng to gió lớn.
Trên triều, Trương Tiên Huy nhìn thoáng qua vẻ mệt mỏi của Tống Vĩnh Kỳ, dẫn đầu làm khó dễ: “Xin hỏi Hoàng Thượng, đêm qua có phải đã ở lại Thải Vi cung hay không?”
Tống Vĩnh Kỳ không trả lời, bởi vì câu hỏi của ông ta đến quá nhanh, chàng có chút bất ngờ, không kịp đề phòng.
“Chẳng lẽ Hoàng Thượng đã quên, Ôn môn chủ là Hoàng Quý Phi của tiên đế, người tùy hứng làm bậy như vậy, đặt thiên đạo luân thường ở chỗ nào? Người làm sao để ngăn chặn miệng của dân chúng thiên hạ đây?”
Trương Tiên Huy thấy Tống Vĩnh Kỳ không nói gì, trong lòng lại chắc chắc chàng đang thẹn lòng, nên lời nói tỏ ý gây sự, một bộ muốn Tống Vĩnh Kỳ phải thừa nhận.
“Hoàng Thượng, vì không để cho người trong thiên hạ thất vọng, đau khổ, không khiến danh dự của Ôn môn chủ bị hao tổn, vẫn mong người hạ chỉ để cho Ôn môn chủ rời cung.” Trần Nguyên Khánh thấy Tống Vĩnh Kỳ không nói gì, nhanh chóng mở miệng nói.
Khác với Trương Tiên Huy cố kỵ Ôn Yến ở trong cung thì con gái của bọn họ sẽ không có cơ hội tiếp cận Hoàng Thượng, Trần Nguyên Khánh càng thích dùng gậy đánh uyên ương, chỉ cần không để cho Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến ở bên nhau, hắn ta sẵn sàng làm điều đó.
Không biết bắt đầu từ khi nào, trong lòng hắn ta đã nhận định, nếu không có Ôn Yến, em gái của hắn ta chắc chắn sẽ được Tống Vĩnh Kỳ trân trọng.