Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tam hoàng huynh, huynh ấy...” Ôn Yến có chút không dám tin vào tai mình, tam hoàng tử tạo ra nhiều phụ nữ giống hệt như mình vậy sao?

“Hắn tạo ra nhiều hàng giả như vậy, sau này chọn một người giống nàng nhất, đến để quyến rũ ta, những người còn lại tiếp tục tập luyện, ngộ nhỡ người kia không thành công, hắn ra còn có rất nhiều, rất nhiều Ôn Yến.” Tống Vĩnh Kỳ khẽ giọng giải thích, đây cũng là lý do y thu nhận người phụ nữ vô cùng giống Ôn Yến kia, y chỉ có tiếp nhận cái chiêu ngu xuẩn này, hắn ta mới không có suy nghĩ khác.

Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy mình không có thời gian và tinh lực chơi mấy trò ngu xuẩn với tam hoàng tử.

Mà nói đến tam hoàng tử, trên mặt Ôn Yến lại có rất nhiều sự u sầu, mặc dù bây giờ cô đã có ký ức của Ôn Yến, nhưng ký ức của Ôn Tư công chúa vẫn còn, thái tử ca ca, Thành Nhi đều là người mà cô lo lắng.

“Tam hoàng tử, huynh ấy…” Ôn Yến không biết phải nói như thế nào, cô nghĩ đến Tống Vĩnh Kỳ đã giúp thái tử ca ca một lần, Tử Húc Quốc không cần một người kế thừa chỉ biết mưu toan, tính toán.

“Chỉ là một tên ngốc tràn đầy dã tâm.” Đối với vị hoàng tử chỉ biết mưu toan, giở trò kia, trong lòng Tống Vĩnh Kỳ hoàn toàn xem thường.

Đọc FULL bộ truyện Tung Hoành Cổ Đại tại đây.

Trong hoàng tộc không thiếu những âm mưu, toan tính, nhưng hầu hết các hoàng đế lên ngôi bằng việc âm mưu toán tình sẽ không nhận được sự ủng hộ của dân chúng, ví dụ như phụ hoàng của y.

“Cái này vốn dĩ là chuyện giữa thái tử và tam hoàng tử, nhưng hắn ra vẫn dám đánh chủ ý lên người nàng, ta chắc chắn sẽ giúp đỡ thái tử ca ca của nàng một tay, cái đồ ngu ngốc kia, không cần phải sợ.” Tống Vĩnh Kỳ nói rất thờ ơ, Ôn Yến nhìn dáng vẻ tất cả đều trong lòng bàn tay của anh, trong lòng rất hài lòng.

Hai năm trước, lúc cô quyết định dùng cái chết để giúp anh thoát khỏi Khanh Nhi, nguyện vọng lớn nhất của cô chính là Tống Vĩnh Kỳ có thể trở thành hoàng đế mà không bị ai cản trở, người đàn ông mà cô yêu phải là một người đội trời đạp đất, mà hai năm qua đi, y thực sự đã làm được.

Không chỉ chuyện của Đại Lương quốc, y có thể xử lý một cách thành thạo, cho dù là chuyện của Tử Húc Quốc anh cũng có thể nắm chắc.

Sự hăng hái trong giọng nói, giống như lần đầu tiên cô gặp y vậy….

“Chỉ là thân thể của thái tử không tốt, nên mới có để tam hoàng tử có cơ hội đi ra múa máy, đợi thái tử có thể lên triều, sợ là tam hoàng tử sẽ phải hao tổn binh lực.”

“Ôn Yến, yên tâm, chỉ cần là thứ mà nàng muốn, ta đều có thể để cho nàng được như ý.” Cuối cùng Tống Vĩnh Kỳ nắm lấy tay Ôn Yến, trong giọng nói tràn đầy sự dịu dàng.

Ôn Yến chỉ nhìn Tống Vĩnh Kỳ rồi gật đầu, cô tin Tống Vĩnh Kỳ có bản lĩnh này, mà Tống Vĩnh Kỳ nhìn lông mày của Ôn Yến, đột nhiên cảm thấy những ngày thành vì quét dọn triều đình mà ngày nào cũng bận đến canh ba trước đây rất đáng.

“Việc đầu tiên muốn làm sau khi nàng trở về chính là nghĩ xem phải cần những sính lễ gì…” Cơ thể Tống Vĩnh Kỳ rất mệt mỏi, nhưng nói đến chuyện giữa mình và Ôn Yến, vẻ mặt lại tràn đầy sự vui mừng.

“Cái này có thể hơi xa, trước tiên ta cần phải làm một chuyện.” Ôn Yến cúi đầu, trên khuôn mặt nhiều hơn vài phần lúng túng.

“Sao vậy? Nếu như khiến nàng khó xử, ta đi làm là được, chỉ cần có thể cưới được nàng, bảo ta làm gì cũng đều ngọt như ăn mật.” Nhìn thấy sự khó xử trên khuôn mặt của Ôn Yến, trong lòng Tống Vĩnh Kỳ vô cùng lo lắng, y lo lắng hỏi, Ôn Yến nhìn thấy dáng vẻ của y, cuối cùng cũng quyết định nói với y.

“Lúc đầu ta nhận được tin tức, nói chàng từ chối ta hòa thân với Đại Lương, ta nhất thời tức giận đi cầu xin mẫu hậu, chỉ cần trời không sụp xuống, ta sẽ không gả cho Tống Vĩnh Kỳ. Mẫu hậu đã đồng ý rồi.” Ôn Yến thấp giọng nói, giống như đã làm sai chuyện gì vậy, mà Tống Vĩnh Kỳ sau khi nghe thấy những lời Ôn Yến nói, rất lâu sau trên mặt cũng không có biểu cảm gì.

Y muốn tức giận, nhưng tên cầm đầu lại là mình, y muốn khen ngợi Ôn Yến có cái khí khái này, nhưng chính cái khí khái này lại chia rẽ hai người….

“Chuyện này chàng không thể trách ta, là chàng không cần ta trước, ta…” Ôn Yến thấy Tống Vĩnh Kỳ rất lâu vẫn không nói gì, vội vàng giải thích.

“Lúc đó ta không biết nàng là Ôn Yến, sau khi biết được ta liền đi cầu hôn, nhưng thị nữ của nàng nói ta là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, năm lần bảy lượt ta xuất hiện trước mặt nàng, nàng vẫn luôn từ chối, này….” Nghĩ đến con đường theo đuổi lại vợ lúc trước, và tưởng tượng về những khó khăn sau này, Tống Vĩnh Kỳ tràn đầy sự oán giận.

Ôn Yến nhòn Tống Vĩnh Kỳ khuôn mặt tràn đầy sự oan ức, đột nhiên không biết phải an ủi y như thế nào.

“Chuyện này ta sẽ nói với mẫu hậu, chính là nói ta nhìn thấy chàng, nhất kiến chung tình, sau đó ta sẽ thay đổi chủ ý, nhưng mẫu hậu có đồng ý hay không thì ta không dám chắc, ta sẽ cố gắng hết sức, chàng phải tin tưởng ta, ta thật sự cũng rất muốn gả cho chàng.” Ôn Yến nói xong, nhẹ nhàng hôn lên trán Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ vốn dĩ muốn oán trách mấy câu, nhưng nụ hôn ấm áp kia đã làm thần trí anh mê mẩn….

Ôn Yến thấy mình ở đây Tống Vĩnh Kỳ nhất định sẽ cố gắng chống đỡ cơ thể mình để nói chuyện, nhân lúc y sững sờ sau khi bị hôn mà chạy đi.

Đợi đến lúc Ôn Yến ra đến cửa, Tống Vĩnh Kỳ mới hoàn hồn lại, một lúc lâu sau y mới hỏi Lộ công công một câu, không phải y đang nằm mơ đấy chứ?

“Hoàng thượng, ngài không nằm mơ, Ôn Yến môn chủ thật sự đã quay lại.” Lộ công công khẽ nói, trong mắt toàn là ý cười.

Hoàng thượng của ông ta chịu khổ nhiều năm như vậy, cuối cùng giấc mộng cũng thành thật, một lần nữa tìm thấy cô nương mà mình yêu.

“Hoàng thượng, người đi nghỉ ngơi trước đi, đợi người tỉnh lại, chính là sẽ bận rộn chuyện đại hôn, đại hôn của người và Ôn Yên môn chủ, cũng là liên hôn giữa hai nước Đại Lương chúng ta và Tử Húc Quốc, đối với dân chúng hai nước mà nói, đều là chuyện tốt.” Lộ công công khẽ nói, trong giọng nói tràn đầy sự vui mừng.

“Tiểu Lộ Tử, vẫn còn có một chuyện người đi giúp ta giải quyết một chút, thái tử phi Cố Thị, người đã gả cho rất nhiều người, ngươi kêu người bí mật quan sát động tĩnh của cô ra, kẻ thù của Ôn Yến ở Tử Húc Quốc chính là tam hoàng tử và ả ta, ta không muốn để ả ta ảnh hưởng đến đại hôn của ta.”

“Bảo Lý Tuân đưa con của hắn ta về Đại Lương, đợi đại hộ của ta kết thúc ta sẽ sắp xếp người đến thay hắn ta phụ trách chuyện bên này.”

“Kêu Lý Tuân đi tìm Hứa Tư Niên, chúng ta liên thủ với nhau loại trừ tam hoàng tử trước.

“.…”

Tống Vĩnh Kỳ một hơi sắp xếp rất nhiều việc, sau khi nói xong, y mới nhận ra vẫn còn rất nhiều chuyện chưa sắp xếp đến, y vẫn muốn nói tiếp, nhưng Lộ công công đã không đợi được nữa, ông ta cười khổ nói với Tống Vĩnh Kỳ: “Hoàng thượng, lão nô đi sắp xếp những chuyện này trước, người nghỉ ngơi trước đi, đợi người tỉnh lại chúng ta sẽ tiếp tục sắp xếp, liên quan đến đại hôn của người và Ôn Yến môn chủ, đây không phải là chuyện có thể giải quyết trong một sớm một chiều.”

Lộ công công nói xong, vội vàng rời đi, ông ta thật sự rất sợ Tống Vĩnh Kỳ sẽ nói tiếp.

Tống Vĩnh Kỳ nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của Lộ công công, ý cười trên khóe miệng tùy ý lan ra.

Y đã quên mất bản thân mình đã rất nhiều ngày không vui như thế này, cho dù là 2 năm trước Ôn Yến quay lại, lúc đó y bị bao vây tứ phía, bước đi rất khó khăn, cho dù ở cùng với Ôn Yến, nhưng không vui vẻ như hiện tại.

Tống Vĩnh Kỳ lại nghĩ đến có rất nhiều việc phải chú ý, đây là đại hôn mà y mong chờ nhiều năm nay, y muốn cưới cô nương mà mình yêu nhất, y không cho phép có bất kỳ sai lầm nào.

Dốc toàn lực của một đất nước, cưới Ôn Yến về, để nàng vào chủ phượng thê cung, trở thành hoàng hậu của y, trở thành người kề vai sát cánh với y.

Trong giấc mơ tuyệt đẹp với tương lai, Tống Vĩnh Kỳ một lần nữa chìm vào giấc ngủ, bởi vì có Ôn Yến, giấc mơ của y đều rất đẹp.

Chỉ là giấc mơ đẹp đẽ này rất nhanh đã bị người khác làm gián đoạn, chính xác mà nói, giấc mộng của Tống Vĩnh Kỳ bị một trận khóc lóc thảm thiết làm gián đoạn.

Tống Vĩnh Kỳ bực bội mở mắt ra, nhìn thấy Lương Quang Tường khóc đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa ở trước mặt mình, tức giận nói: “Ngươi tìm sai chỗ rồi, bây giờ ta không còn là chủ tử của ngươi.”

“Hoàng thượng, là lỗi của thần, thần biết sai rồi, thần….”

“Triều đình sớm đã không còn Tư Không Lương Quang Tường, ngươi là bề tôi của ai? Không phải ngươi vẫn luôn ở phủ của tam hoàng tử sao? Ngươi đã là phụ tá của tam hoàng tử, khóc cũng phải đi đến trước mặt tam hoàng tử mà khóc, có lẽ ngươi có nỗi khổ gì chắc chắn hắn ta sẽ có thể lượng thứ.” Lời nói của Tống Vĩnh Kỳ không chút lưu tình, nếu như không phải vì Ôn Yến, ngay cả tính mạng của Lương Quang Tường y cũng không muốn giữ lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK