Người của Dạ Nhất thấy nhóm thân vệ Đại Lương đã hành động, tất nhiên cũng không chấp nhận thua kém, dù là vì mặt mũi Vương Gia hay là vì biểu hiện lòng trung thành của mình với Công Chúa trước mặt người Đại Lương.
Kinh Mặc chỉ ôm ngực im lặng nhìn, nghĩ đến dáng vẻ tuyệt sắc kia lúc tỉnh lại sẽ nổi giận, trong lòng nàng tràn đầy vui sướиɠ.
Dạ Nhị luôn canh giữ trêи nóc nhà nghe thấy trong phòng tân hôn truyền đến tiếng đấm đá cảm thấy có chuyện không hay. Hắn ta vội vàng nhảy xuống, mặc kệ mình bị đánh, chen chúc vào đám người mang gia nhà mình đi. Dạ Nhất cũng theo sau hắn ta không rời.
"Dạ Nhị, người này dám động chạm đến Vương Phi. Ngươi lại còn mang hắn ta đi. Ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi sao?" Cuối cùng Dạ Nhất vẫn túm được y phục của Dạ Nhị, kéo thật mạnh, vì vác theo Hứa Kế Thành nên Dạ Nhị đứng không vững suýt chút nữa ngã sấp xuống.
"Ngươi là đồ ngu ngốc, trong phủ chúng ta, trừ Vương Gia còn ai có thể đến gần Vương Phi nửa bước. Ngay cả gia mà ngươi cũng dám đánh, ngươi mới đúng là ăn gan hùm mật gấu." Dạ Nhị giữ thăng bằng cơ thể, tức giận nói với Dạ Nhất rồi đưa mặt người kia nhắm ngay Dạ Nhất.
Dạ Nhất vừa thấy khuôn mặt kia liền choáng váng.
Lúc nãy ở phòng tân hôn hắn ta đã xem qua khuôn mặt này vốn không phải mặt của Vương Gia, nhưng giờ phút này người bên cạnh Dạ Nhị lại chính là Vương Gia.
Dạ Nhất khó hiểu, một lúc lâu sau vẫn chưa khôi phục được tinh thần, rốt cuộc mình đã làm gì? Sau khi xác nhận không phải Vương Gia cho người đánh thì lại thành đánh Vương Gia?
Dạ Nhất cảm giác rét lạnh sau lưng...
"Dạ Nhất, đem cái tên yêu râu xanh vào đây cho Bản Công Chúa, mới đánh vài cái như vậy thì đã thấm vào đâu. Bản Công Chúa muốn phế hắn đi, xem sau này hắn còn dám vô lễ với ta nữa không." Kinh Mặc cũng đuổi theo ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn Dạ Nhất Dạ Nhị đứng song song nhau, tâm trạng tốt chưa từng thấy.
"Công Chúa, thuộc hạ..." Dạ Nhất thấy người bên cạnh Dạ Nhị vẫn còn ngất đi, khó xử không nói nổi thành lời.
"Hiện tại xem ra thị vệ của Tử Húc Quốc này không đáng tin, thân vệ của Đại Lương chúng ta tự ra tay đi, đã có gan vũ nhục Công Chúa của bọn hắn thì cũng nên chịu đòn đấm đá của bọn hắn đi." Giọng điệu Kinh Mặc lúc nói chuyện rất vui, chịu đựng cả một ngày cuối cùng bây giờ tâm trạng nàng mới thật sự tốt lên được.
"Thuộc hạ tuân mệnh." Thân vệ Đại Lương tất nhiên sẽ nghe lệnh của Kinh Mặc, lời còn chưa dứt bọn hắn đã thi triển võ công bay lên nóc nhà. Lúc này một nhóm người áo đen bảo vệ chặt chẽ Hứa Kế Thành cũng chiến đấu với nhóm thân vệ Đại Lương. Thế lực hai bên ngang nhau, Dạ Nhất ngẩn ra tại chỗ không biết nên theo ai.
"Dạ Nhất, nếu ngươi thật sự cho rằng ta là chủ tử của ngươi thì ngươi hãy đi đánh cho hắn bầm dập mặt mũi đi. Còn nếu ngươi cảm thấy hắn là chủ tử của ngươi thì ngươi đi đi, mãi mãi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa."
Dạ Nhất nghe thấy Kinh Mặc nói vậy, sắc mặt càng thêm chua xót, Vương Gia hay là Vương Phi, đây là câu hỏi lớn khó trả lời nhất?
Để Vương Phi đánh Vương Gia thì chắc chắn Vương Gia sẽ không vui. Nhưng không nghe lời Vương Phi, tâm trạng Vương Phi không tốt thì Vương Gia vẫn không tha cho hắn ta.
Hắn ta vốn tưởng rằng bằng cách quan sát trận chiến từ xa, hắn ta có thể thoát khỏi số phận bị ra lệnh, có thể không bị chủ tử trách phạt nhưng sự thật là Công Chúa Kinh Mặc đã để người của hắn ta tham gia vào trận chiến hết lần này đến lần khác.
Mặt mũi bầm dập, sự trừng phạt này không được xem là nghiêm trọng với một tên yêu râu xanh nhưng người kia lại là Vương Gia của bọn hắn, sao bọn hắn có thể ra tay.
"Được rồi, chúng ta về thôi, Dạ Nhất ngươi mang theo người của ngươi cùng chủ tử ngươi rời khỏi đây đi. Tống Kinh Mặc ta không cần loại thuộc hạ ăn cây táo, rào cây sung." Kinh Mặc nói xong liền ra hiệu cho nhóm thân vệ Đại Lương từ trêи nóc nhà nhảy xuống.
Nàng đã biết trước mình không thể được lợi, dù gì đây cũng là Phủ Thành Vương, khoảnh khắc Dạ Nhị xuất hiện, sự trừng phạt nàng có thể làm được với Hứa Kế Thành đã kết thúc, việc sau đó nàng làm chỉ là để thử mức độ trung thành của đám Dạ Nhất mà thôi.
Kết quả, nàng thật sự thất vọng, nhưng về tình cũng có thể tha thứ. Dù sao nàng cũng không có bao nhiêu quan hệ với bọn hắn, bọn hắn đã đi theo Hứa Kế Thành nhiều năm rồi.
"Được rồi, về ngủ nghỉ đi, ta cũng mệt rồi." Công Chúa Kinh Mặc ngáp một cái, sau đó xoay người đi vào phòng tân hôn.
Thân vệ Đại Lương và đám thị vệ nghe vậy cũng lục tục giải tán, chỉ còn đám thị vệ của Dạ Nhất Dạ Nhị Phủ Thành Vương nghiêm túc đứng trêи nóc nhà canh gác.
Bọn hắn hiện tại không thoải mái được như Kinh Mặc. Lúc này bọn hắn đang lo lắng nên xử lý vết thương trêи mặt Vương Gia bọn hắn như thế nào?
Vương Gia yêu cái đẹp như tính mạng của mình, nếu biết mặt mình bị đánh đến mức không giống ai như vậy chẳng biết sẽ trút hết lửa giận trong lòng như thế nào nữa đây.
Nhưng mà Công Chúa Kinh Mặc này cũng thật độc ác, biết rõ người vào phòng nàng sẽ không phải người khác mà vẫn kiên quyết muốn đánh.
Sau khi Hứa Kế Thành được đưa vào tẩm điện liền tỉnh dậy, khi tỉnh táo lại trong đầu hắn đều tràn ngập mùi vị mình hôn Kinh Mặc, thật sự mất hồn.
Nhưng cơn đau khắp cơ thể làm rối loạn tâm trí hắn, hình ảnh tươi đẹp trong đầu dần rút lui, chỉ còn lại đau đớn.
"Ôi." Trêи trán truyền đến một cơn đau nhói, hắn không chịu nổi liền la lên, tự tay đẩy Dạ Nhị đang thoa thuốc mỡ trêи trán cho mình ra ngoài.
Dạ Nhị chưa kịp kêu rêи thành tiếng, Hứa Kế Thành đã mở mắt, nhìn quanh bốn phía, biết mình đã về đến tẩm điện, trong lòng hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc kệ mặt và người đều đang đau đớn, hắn nhịn không được nhấc cánh tay mình lên.
Sau đó, cả người liền ngây dại. TruyenHD
Bị đánh sao? Đây là chuyện cả đời này hắn chưa từng gặp qua.
Khi khả năng này lóe lên trong đầu Hứa Kế Thành, trong suy nghĩ hắn hiện lên hình ảnh khuôn mặt thanh tú kiều diễm như hoa đào nở rộ.
Hắn còn nhớ mình bị ai đó đánh lén, sau đó ngất đi và không còn ý thức được gì nữa.
Cho nên bị đánh có lẽ là sau khi hắn bị ngất đi chăng?
Là nàng sao? Nữ nhân này thực sự là...
"Gia, vết thương của người đều là do Công Chúa Kinh Mặc gây ra. Thuộc hạ đã cố hết sức bảo vệ người, đám Dạ Nhất và thị vệ Đại Lương làm thật sự không liên quan gì đến thuộc hạ." Dạ Nhị theo gia của mình nhiều năm nên hiểu rất rõ tính cách hắn. Chuyện bị đánh mất mặt như vậy xảy ra ngay trêи người gia bọn hắn, vì để cân bằng lại tâm trạng, gia bọn hắn chỉ càng làm bọn họ mất mặt hơn thôi.
"Gia, lúc chúng thuộc hạ xông vào nhìn thấy khuôn mặt lúc đó rất khác với mặt người. Thuộc hạ nhận nhầm người nên mới ra tay, đó là mệnh lệnh của Công Chúa." Dạ Nhất bị Kinh Mặc ghét bỏ lại càng nơm nớp lo sợ, tội danh của hắn ta không chỉ là không bảo vệ được chủ, mà còn bị Công Chúa ghét bỏ.
"Sao ngươi còn quay về đây? Lúc ấy ta đã dặn ngươi thế nào?" Hứa Kế Thành quét mắt nhìn Dạ Nhất, nhẹ giọng hỏi.
"Là Công Chúa không cần chúng thuộc hạ nữa." Dạ Nhất cúi đầu, nhẹ giọng đáp.
Hứa Kế Thành không nói chuyện, chỉ nhìn Dạ Nhất, vô cùng thất vọng, giống như một hồ nước lạnh yên ắng, bất cứ lúc nào cũng khiến người ta hít thở không thông.
"Tự đi chịu phạt đi." Hứa Kế Thành nhìn khuôn mặt Dạ Nhất, cuối cùng nhẹ nhàng nói một câu.
"Dạ Nhị, đi nói với Chu Thị, sáng ngày mai lúc kính trà nếu nàng ta có thể kiềm chế được sự kiêu ngạo của Vương Phi thì ta sẽ phong nàng ta làm Chánh Phi của ta."
Dạ Nhị nghe xong lời gia mình nói, quên cả trả lời, gia của bọn hắn có suy nghĩ muốn hưu thê rồi sao? Đây chính là chuyện lớn khó lường, không chỉ liên quan đến Phủ Thành Vương, mà còn liên quan đến quan hệ giao bang giữa hai nước.
"Gia, người phải suy xét thật kỹ. Tuy Công Chúa Kinh Mặc đánh người nhưng là người đã sai trước. Trong khoảng thời gian này Công Chúa Kinh Mặc cũng đã nể mặt người nhiều lần, người vẫn nên suy nghĩ thật kĩ."
"Ừ, ngươi cũng đi chịu phạt đi." Lần này Hứa Kế Thành đáp lại một cách tử tế, nhưng câu tiếp theo lại khiến Dạ Nhị khóc không ra nước mắt. Vừa rồi hắn còn tưởng chuyện mình bảo vệ chủ tử không tốt có thể không bị gì, không ngờ mình chạy trời không khỏi nắng.
"Nhớ kỹ! Ở Phủ Thành Vương này, nàng không phải Công Chúa Kinh Mặc mà là Vương Phi của ta, là Vương Phi duy nhất." Hứa Kế Thành chậm rãi nói xong, liền nhắm hai mắt lại.
Danh Sách Chương: