Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trẫm chỉ muốn nói cho ngươi một vài chuyện, để miễn cho...” Tống Vĩnh Kỳ muốn nói lại thôi, Lương quý phi lại nhìn y với ánh mắt trông chờ.

“Thôi đi vậy, Tiểu Lộ Tử, hay là ngươi nói đi.” Tống Vĩnh Kỳ do dự một hồi lâu, mặc dù y rất hận nữ nhân trước mặt mình, nhưng y không tài nào nói ra những chuyện trong ngày hôm đó được.

Giống như những gì Ôn Yến đã nói, ả cũng là người đáng thương. Trong hậu cung này có rất nhiều người Tống Vĩnh Kỳ không thích, nhưng từ trước đến nay y chưa từng dùng thủ đoạn như thế, Lương quý phi tự rước họa vào người mà thôi.

“Quý phi nương nương, Hoàng thượng sai nô tài bẩm báo với người chuyện này, thực ra thì đứa trẻ mà người mang trong bụng không phải là Hoàng tử, mà là đứa con hoang của người với một tên ăn mày.” Giọng nói của Lộ công công không lớn, nhưng lại khiến cho sắc mặt của Lương quý phi thay đổi, ả xộc đến gần Lộ công công, lớn giọng thét lên: “Cẩu nô tài, ngươi đừng nói hươu nói vượn, để bổn cung xé nát miệng ngươi ra.”

Trong lúc nói chuyện, Lương quý phi đã xộc đến gần Lộ công công, hắn ta cười mỉa mai khi nhìn thấy gương mặt vặn vẹo của nữ nhân ấy.

Một nữ nhân dám tính kế Hoàng thượng, lúc ả ra tay với Hoàng thượng thì ả đã chẳng khác gì với người chết nữa.

“Lương quý phi cẩn thận một chút, đứa trẻ trong bụng người cao quý lắm đấy, ta sẽ dẫn phụ thân của đứa trẻ đến rồi, để cho cả nhà ba người được đoàn tụ.” Sau khi nói dứt lời, Lộ công công phất tay ra hiệu cho tiểu thái giám đứng đằng sau lưng, bọn họ quay người đi ra ngoài cửa lãnh cung, chẳng bao lâu sau đã dẫn một tên ăn mày từ góc tường về, người đấy quỳ xuống trước Tống Vĩnh Kỳ.

“Hoàng thượng, những gì bọn họ nói không phải là thật đâu, không phải là thật đâu, rõ ràng thần thiếp nhớ là ngài. Lúc ấy ngài trúng độc, nếu như không phải thiếp, ngài sẽ không thể giải được độc đâu. Hoàng thượng đừng dọa thần thiếp, thiếp biết thiếp sai rồi. Thiếp không nên nảy ra ý định hạ độc Ôn Yến, nhưng thiếp chưa có hạ độc nàng ta đâu, thiếp thật sự chưa ra tay, bởi vậy Hoàng thượng đừng nổi giận mà, cũng đừng bỏ mặc thiếp và đứa trẻ trong bụng, đây là con của chúng ta, thật sự là con của chúng ta...”

Nhìn ánh mắt lạnh lùng của những người xung quanh, cuối cùng Lương quý phi đã hiểu rồi, ả không dám tin vào sự thật này, vẫn luôn tự nhủ thầm với lòng mình, mọi chuyện đều là giả, mình đang mai thai con của Hoàng thượng.

Tống Vĩnh Kỳ nhìn Lương quý phi với vẻ chán ghét, y không nói tiếng nào, mấy ngày nay bị Lương quý phi đeo bám đã làm y chán ghét đến tột cùng, bây giờ dù chỉ là nửa câu cũng không muốn nói với ả.

“Hoàng thượng, chắc chắn là ngài đang đùa giỡn thiếp, mấy hôm trước ngài còn nói với thiếp người rất mong đợi ngày con mình chào đời kia mà, ngài...” Thấy Tống Vĩnh Kỳ không nói gì, trong lòng Lương quý phi càng hoang mang tợn, ả luôn miệng kể về những hồi ức ấm áp giữa hai người bọn họ, thực chất trong lòng ả đã tuyệt vọng rồi, nhưng ả thật sự không cam tâm trước vận mệnh như vậy.

“Quý phi nương nương đừng tự lừa mình dối người nữa, nhan sắc của người như thế này làm sao có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng.” Lộ công công rất mực khinh thường khi thấy đến bây giờ mà Lương quý phi vẫn còn chưa hiểu rõ tình thế, hắn ta có lòng tốt nhắc nhở nhưng chỉ nhận lại được ánh mắt sắc lẻm như dao của Lương quý phi.

Lương quý phi nhìn thẳng vào mắt Tống Vĩnh Kỳ, cuối cùng cũng cam chịu khi thấy đôi mắt bình tĩnh không gợn lên cảm xúc nào của y.

Ả đã ngưỡng mộ Tống Vĩnh Kỳ nhiều năm, rất hiểu tính cách của y, cho dù ả có phạm phải sai lầm lớn đến mức nào đi chăng nữa, y cũng sẽ không bỏ mặc đứa con trong bụng ả.

Nhưng vào giây phút này, y không còn quan tâm đến đứa trẻ trong bụng mình nữa.

“Hoàng thượng, ngài đã biết chuyện này từ lâu, sao lại còn nói lời mật ngọt với thần tiếp...” Trong lòng Lương quý phi không cam tâm một chút nào, ngay từ lúc ban đầu Tống Vĩnh Kỳ đã biết đứa trẻ này không phải là của mình, nhưng vẫn hỏi han ân cần, nhưng bây giờ lại...

“Dù gì cũng là một mạng người, cho dù là của Trẫm hay là của người khác, Trẫm không muốn làm khó ngươi, nhưng ngươi lại hành xử quá đáng.” Tống Vĩnh Kỳ chậm rãi nói với ả.

Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói, dường như đứa trẻ trong bụng Lương quý phi thật sự tồn tại vậy.

Thoạt đầu y đã từng nghĩ, đợi đến khi đâu vào đó rồi sẽ tha cho Lương quý phi một mạng, có thể vì y nghĩ rằng ả đã thành toàn cho mình và Ôn Yến trong vô thức, cũng có thể vì trong lòng y, Lương quý phi vẫn là người vô tội.

“Hoàng thượng, thiếp có thể không quấn lấy ngài, không tranh sủng, thiếp sẽ ngoan ngoãn ở trong hậu cung, làm một cung phi an phận thủ thường, Hoàng thượng, thiếp đảm bảm mình có thể làm được, thiếp thật sự không muốn ở trong lãnh cung nữa, thiếp sợ lắm...” Lương quý phi không nghĩ ra mình quá đáng ở chỗ nào, nghĩ đến nghĩ lui thì cũng chỉ có chuyện quấn lấy Hoàng thượng mà thôi.

Ả cũng thấu tỏ Tống Vĩnh Kỳ không thích nữ nhân đến gần mình, nhưng tất cả những gì ả làm đều là vì yêu y, muốn có y mà thôi.

Nếu như mọi thứ có thể quay về chính đạo, nếu như...Ả có thể không quấn lấy Hoàng thượng nữa, ả chỉ mong có thể sống tiếp mà thôi.

“Lương quý phi, chết đến nơi rồi mà người còn chưa biết mình sai ở đâu nữa à, có chết cũng là đáng đời.” Sau khi nghe Lương quý phi nói như thế, Lộ công công biết ngay là ả đang mơ mộng viển vông, hắn ta không khỏi thở dài nhắc nhở.

Rõ ràng sắp chết đến nơi rồi nhưng vẫn còn nghĩ mình có khả năng sức mạnh lớn lao, đến hoàn cảnh của mình mà còn không nhìn ra rõ, trên đời này cũng hiếm có người nào ngu xuẩn như ả lắm.

“Hoàng thượng, thiếp..., thiếp thật sự sẽ không quấy rầy ngài nữa đâu, thiếp...” Lương phi không biết tại sao Lộ công công lại nói như thế, ả nhìn Tống Vĩnh Kỳ, đợi Tống Vĩnh Kỳ cho mình một đáp án.

Tống Vĩnh Kỳ lười không muốn nói chuyện với ả nữa, y quay người, chậm rãi đi ra khỏi lãnh cung, Lộ công công thấy Hoàng thượng không muốn nói nhiều với Lương quý phi, bèn vội vàng nối gót theo sau, Lương quý phi thấy bọn họ đều đã đi rồi, trong lòng ả càng hoang mang tợn. Ả cuống quýt đuổi theo Lộ công công, túm lấy góc áo của hắn ta rồi lớn giọng thét: “Ngươi nói đi, rốt cuộc ta sai ở đâu, sao Hoàng thượng lại đối xử với ta như thế, rõ ràng trước ngài rất bao dung ta, rõ ràng trước đây ngài đã thừa nhận đứa trẻ trong bụng ta là con của ngài, ta...”

Bởi vì không biết vì sao Tống Vĩnh Kỳ lại thay đổi suy nghĩ, Lương quý phi nhìn Lộ công công trân trân như thể muốn khoét một lỗ trên người ông ta vậy.

Lộ công công đẩy bàn tay đang níu lấy góc áo mình của Lương quý phi ra, cười cười rồi nói: “Nô tài sẽ nói cho người biết vì sao, để người có chết cũng có thể làm một con quỷ thấu tỏ.”

Lương quý phi nhìn chăm chú vào miệng Lộ công công, đợi hắn ta mở miệng, chỉ có điều ả không ngờ, hàng trăm hàng ngàn khả năng có thể trong đầu ả đều không phải.

Ả nghĩ rằng Hoàng thượng kiêng dè phụ thân của mình, ả nghĩ rằng Hoàng thượng muốn đứa trẻ này, ả nghĩ rằng Hoàng thượng vẫn có tình cảm với mình, ả nghĩ rằng Hoàng thượng...

Có thế nào Lương quý phi cũng không ngờ rằng sở dĩ Tống Vĩnh Kỳ lạnh nhạt với mình, sở dĩ nói hết sự thật chi mình biết, là vì ả đã đụng đến người không nên đụng.

“Hoàng thượng, ngài đã bảo vệ tiện nhân Lan quý phi đến mức này rồi ư? Nàng ta có điểm nào tốt? Đến con người nàng ta mà ngài còn không hiểu, ngài có biết vì sao gần đây nàng ta thay đổi nhiều đến vậy không? Không ngờ ngài lại muốn giết thiếp vì nàng ta, phụ thân của nàng ta nắm đại quyền trong tay, phụ thân của thiếp cũng không phải người nhu nhược, Hoàng thượng, sao ngài có thể nhất bên trọng nhất bên khinh đến mức này chứ, ngài...” Lương quý phi không dám tin vào sự thật này, dường như sự thật này đang tát vào mặt ả vậy.

Rõ ràng bọn họ đều có gia thế hiển hách, rõ ràng bọn họ đều xinh đẹp như hoa, rõ ràng bọn họ chẳng thua kém nhau là bao, nhưng vì sao Hoàng thượng lại thích Lan quý phi chứ không phải là nàng ta?

Không cam tâm, đố kỵ, phẫn nộ hằn lên trên gương mặt vặn vẹo của Lương quý phi...

Lộ công công tiếp tục nói những lời chưa kịp nói hết ban nãy: “Chỉ cần ngươi dám đụng đến Ôn Yến môn chủ thì chỉ còn con đường chết mà thôi, giới hạn cuối cùng của Hoàng thượng chỉ có một người.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK