Nhưng kết quả lại chờ được trong cái khay có hai con dấu, đều bằng bạch ngọc giống nhau như đúc, ánh sáng óng ánh lóe lên bốn chữ như nhau: Đồng đạo đường ấn.
"Chủ tử của chúng tôi đã dặn dò, đem con dấu này trả lại cho Lang Phong Đỉnh, không biết Trương đại nhân có cần tôi mang qua luôn không?" Người giữ cửa cũng không biết ý nghĩa sâu xa của mấy lời này, chỉ cho rằng đây là thái độ của Lương Khuê với Trương Tiên Huy.
Trên mặt Trương Tiên Huy chỉ còn màu xám, ông ta nhìn người giữ cửa, run rẩy dơ tay ra, lấy lại một con dấu về tay mình.
Con dấu ngọc lạnh buốt khiến đầu óc Trương Tiên Huy dần dần tỉnh táo lại, Lương Khuê đã muốn vứt bỏ việc hợp tác với Tống Vân Lễ rồi.
Mà suy nghĩ này ông ta cũng từng lưỡng lự trong đầu khi biêt tin Lương quý phi mang thai, ông ta vẫn luôn do dự, lại không ngờ rằng, Lương Khuê còn ra quyết định sớm hơn ông ta.
Cũng đúng thôi, hiện giờ Lan quý phi trong cung có thể nói là một người duy nhất, không chỉ được hoàng đế sủng ái, còn được Hoàng thượng đồng ý đem con của Lương quý phi cho nàng ta nuôi dưỡng, đến lúc đó mẫu bằng tử quý...
Hợp tác giữa bọn họ và Tống Vân Lễ, vốn được thành lập dựa trên cơ sở Hoàng thượng không có bất kỳ hứng thú gì với con gái bọn họ, nếu như con gái của bọn họ có thể sinh ra hoàng tử, đến lúc đó gia tộc bọn họ nhất định sẽ cường thịnh, tương lai danh chính ngôn thuận như vậy, so với việc bọn họ cấu kết với loạn thần tặc tử còn được lòng người khác hơn.
Hiện giờ Lương Khuê có niềm tin ấy, nhưng mà ông ta... Nghĩ đến đứa trẻ trong bụng Lương quý phi đã được xác định là hoàng tử, Trương Tiên Huy không nhịn được nắm chặt tay lại, con dấu ngọc trong tay đâm vào lòng bàn tay ông ta, cơn đau ấy cũng khiến ông ta càng tỉnh táo hơn.
Tuy rằng Hoàng thượng đã không còn chỉ sủng một mình Ôn Yến nữa, nhưng mà người có thể vào mắt Hoàng thượng cũng chỉ có hai người Lương quý phi và Lan quý phi mà thôi, bây giờ muốn bồi dưỡng một người thích hợp để nhét vào cung hiển nhiên đã không còn kịp nữa rồi, cho nên ông ta nhất định phải cứu Lương quý phi ra.
Ông ta chậm rãi rời khỏi nhà Lương Khuê, đi được vài chục bước, đột nhiên ông ta quay đầu lại nhìn về phía Lương phủ, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị.
Nếu như không thể làm đồng bọn hợp tác, vậy thì chỉ có thể làm kẻ địch thôi, nếu như muốn nhận nuôi cháu ngoại của ông ta, thì ông ta ngược lại muốn nhìn xem Lương Khuê lấy đâu ra tư cách ấy.
Sau khi Trương Tiên Huy về phủ thì bắt đầu sắp xếp người đi truyền tin cho đồng đảng tâm phúc của mình, trong lúc mấy người có võ công cao cường nhận mệnh lệnh rời khỏi, thì không ai biết Trương Tiên Huy muốn dùng cách gì để xóa tội cho Lương quý phi, cũng không ai biết được Trương Tiên Huy còn có bao nhiêu chiêu trò phía sau nhắm vào Lương Khuê.
Khác với vẻ khẩn trương trong quý phủ Trương Tiên Huy, lúc này trong lãnh cung vẫn hiu quạnh như cũ, gió lạnh đầu mùa đông xuyên qua cửa sổ cũ nát thổi vào trong căn phòng, thổi tắt chiếc đèn dầu, Lương quý phi đang ngồi bên cạnh bàn, nghe tiếng gió gào thét bên ngoài, cả người đều run rẩy.
Nàng ta là đích nữ của Trương Tiên Huy, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, sau khi vào cung dù không được sủng cũng là lương phi nương nương cao cao tại thượng, nào đã phải chịu gió lạnh, ấm ức như hôm nay.
Lúc này trong lòng nàng ta đều là hận thù, hận Lan quý phi người đã đẩy nàng ta vào hoàn cảnh này.
Rõ ràng ả ta đã được Hoàng thượng sủng ái, bản thân cũng không tranh giành được, nhưng mà ả ta vẫn muốn hại mình...
Nàng ta tin tưởng phụ thân nhất định sẽ cứu được bản thân, cũng tin tưởng mình có thể ra khỏi lãnh cung này.
Nàng ta oán hận thề với trời, chờ sau khi ra khỏi lãnh cung này, nhất định phải dạy cho Lan quý phi một bài học, nhất định phải khiến ả ta cũng phải vào lãnh cung, nếm thử mùi vị của sự sợ hãi cô đơn này.
Chỉ là khi nàng ta cúi đầu xuống, lại càng sợ hơn, ngoài cửa có một bóng người mơ hồ, cứ yên tĩnh đứng tại chỗ.
"Ngươi là ai? Ngươi tới lãnh cung này làm cái gì? Ngươi, ngươi... Mau đi đi, ngươi..." Lương quý phi cảm thấy sợ hãi nổi hết da gà lên, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
"Tiểu Thiến, Xuân Hạ, các ngươi ra đây nhanh lên, giúp ta đuổi bọn họ đi, bọn họ..." Lương quý phi còn chưa kịp nói hết lời, thì cả người đã chìm vào trong sự sợ hãi, nàng ta cố hét to gọi tên tỳ nữ của mình, nhưng mà không có ai trả lời.
Tiểu Thiến người đi theo nàng ta nhiều năm đã bị nàng ta vứt bỏ từ lâu rồi, còn Tiểu Như thì không được phép vào lãnh cung hầu hạ, trong lãnh cung nàng ta đang ở này, chỉ có một mình nàng ta.
Đợi đến khi nàng ta kịp nhận ra không có ai đến cứu mình cả, thì trái tim của nàng ta đã rơi vào trong tuyệt vọng, nàng ta giãy giụa đứng dậy, chân đã mềm đến mức đứng cũng không yên, lại ngã xuống đất, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cửa ra vào như trước, bóng người kia vẫn đứng đó không lay động chút nào.
"Rốt cuộc thì ngươi là ai? Người đi nhanh đi, nhanh lên, chỗ này không chào đón ngươi, ngươi không thể vào, ngàn vạn lần không thể vào, cha ta là Trương Tiên Huy, nếu như các ngươi dám bắt nạt ta, chắc chắn ông ấy sẽ không tha cho ngươi, ngươi vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây đi."
Nếu như lời nói lúc trước của nàng ta còn hơi kiên cường, thì lúc này nàng ta đã thành một cô gái bất lực, cả người nàng ta run rẩy, cố gắng giấu mình xuống dưới cái bàn trước mặt, tuy rằng nàng ta hiểu rõ, cái bàn này căn bản không có cách nào bảo vệ được nàng ta cả.
Sự kiêu ngạo và hung hăng ngày trước lúc này đã toàn bộ biến mất không thấy tăm hơi, nàng ta bất lực co rúm người lại, sợ hãi nhìn bóng dáng bên ngoài, sâu trong lòng hoảng loạn giống như bị ma nhập, ngay cả vung tay lên cũng không dám.
Bóng dáng kia dường như không nhìn thấy sự sợ hãi của Lương quý phi, chỉ yên lặng đứng ở đó, giữa hai người tạo thành thế giằng co kỳ lạ.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì, ngươi..." Cuối cùng Lương quý phi không nhịn được khóc toáng lên, nước mắt giống như được mở chốt, chảy ào ào ra, nhưng trong lòng đầy sợ hãi khiến nàng ta quên cả việc lau nước mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia.
Trong lãnh cung, ngoài tiếng gió ra thì không còn bất kỳ thanh âm nào khác, nhưng mà tiếng gió gào thét lại càng phóng đại sự sợ hãi lên đến vô hạn.
Lương quý phi ngay cả nháy mắt cũng không dám, nàng ta cứ nhìn chằm chằm vào người kia, cả người đều đang run rẩy, sự kiên cường trong quá khứ, cách làm việc độc ác đều không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một người nhát gan sợ sệt mà thôi.
"Hóa ra ngươi cũng có lúc sợ hãi, ta còn tưởng rằng ngươi không sợ gì cả chứ." Giọng nói trầm thấp của Tống Vĩnh Kỳ chậm rãi vang lên trong lãnh cung vắng lặng, mang theo cái lạnh thấu xương.
Nhưng giọng nói quen thuộc ấy lại khiến Lương quý phi tìm lại thần trí của mình trong nháy mắt, nàng ta mừng rỡ như điên, kích động đứng dậy muốn bổ nhào về phía Tống Vĩnh Kỳ.
"Hoàng thượng, nô tì biết ngay người nhất định sẽ tin tưởng ta mà, người nhất định sẽ đến." Lương quý phi vừa chạy về phía Tống Vĩnh Kỳ vừa nói những lời tình tứ, nhưng không ngờ Tống Vĩnh Kỳ lại nghiêng người, tránh nàng ta.
Lương quý phi vồ hụt một cái, trong ánh mắt rưng rưng hiện lên vẻ mất mát, nàng ta nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ, gương mặt tuấn tú quen thuộc kia đang lạnh lùng u ám nhìn nàng ta.
"Hoàng thượng, nô tì biết ngay, người tin tưởng ta mà, người..." Trong lúc nói chuyện Lương quý phi lại đến gần Tống Vĩnh Kỳ lần nữa, nhưng không ngờ vẫn bị Tống Vĩnh Kỳ tránh ra.
"Hoàng thượng, người..." Lương quý phi đã hơi kinh ngạc rồi, Hoàng thượng tới đây lúc này, không phải...
"Trẫm chỉ đến nói cho ngươi biết một vài chuyện."
Giọng nói lạnh lùng đã xua tan đi không ít ấm áp trong lòng Lương quý phi, nàng ta nhìn Tống Vĩnh Kỳ, dịu dàng nói: "Hoàng thượng có điều gì muốn nói, nô tì đang nghe đây."
Lương quý phi thâm tình nhìn Tống Vĩnh Kỳ, chờ Tống Vĩnh Kỳ mở miệng, tận sâu trong lòng thậm chí nàng ta còn đang vui vẻ, đây là lần đầu tiên Tống Vĩnh Kỳ chủ động, lần đầu tiên chủ động muốn nói chuyện với nàng ta.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn gương mặt vui sướng trước mắt rất chán ghét, khóe miệng lại hiện lên ý cười.