Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hoàng thượng, đại phu trong dân gian đã đến rồi." Lúc mà triều đình mới lâm vào im lặng, ở cửa đại điện liền truyền đến âm thanh của quân thống lĩnh ngự lâm.

"Để bọn họ vào đi." Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói.

Mười đại phu mang vẻ mặt hoảng hốt đi đến, chỉ có một đại phu mang vẻ mặt trấn định mặc y phục màu xanh đậm đi ở phía sau của bọn họ.

Sau khi bọn họ tiến vào đại điện, vẻ mặt khoảng hốt hành lễ với Tống Vĩnh Kỳ, đến lúc đứng dậy thì đã có người không ngừng run rẩy.

"Hoàng thượng, không biết là người kêu người dẫn chúng thần lão phu đến đây là cần làm gì, chúng thần cũng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, chúng thần..." Lão nhân mặc áo màu xanh mang vẻ mặt bình tĩnh mở miệng trước, mấy người đại phu còn lại đều đồng loạt gật đầu.

"Trẫm là muốn các người đến đây để bắt mạch, các vị không cần phải lo lắng." Giờ Tống Vĩnh Kỳ mới hiểu được bọn họ là đột ngột bị mang đến đây, thủ vệ Vũ Lâm chắc chắn là không giải thích đàng hoàng với bọn họ, cho nên tất cả bọn họ đều mang dáng vẻ nớm nớp lo sợ.

Tiếng nói của Tống Vĩnh Kỳ vừa dứt, liền có mấy vị đại phu cũng không còn e ngại nữa, chờ thần sắc của bọn họ đều khôi phục lại bình thường, không đợi Tống Vĩnh Kỳ mở miệng, Ôn Yến liền đứng dậy chậm rãi đi đến bên cạnh của bọn họ, thấp giọng nói một câu: "Người đâu, mang mười hai cái ghế đến đây."

Ý của Ôn Yến rất rõ ràng, tất cả mọi người đều hiểu rõ Tống Vĩnh Kỳ thấy thị vệ vẫn còn đang trố mắt nên liền nhanh chóng gật đầu ra hiệu, thị vệ kia liền nhận mệnh mà đi, triều thần cũng đã bắt đầu nghị luận ầm ĩ.

Đối với hành động khác thường này của Ôn Yến, bọn người Tiêu Tướng biết là cô đang kiểm tra những vị đại phu này, nhưng mà rơi trong mắt của người khác, quả thật là mua danh chuộc tiếng, mà Trần Nguyên Khánh càng không thèm e ngại mà nói một câu: "Tâm cơ của môn chủ Ôn Yến quả thật cao thâm, ngay cả chút cơ hội làm lung lay lòng người mà cũng không buông tha."

Ôn Yến trừng mắt liếc Trần Nguyên Khánh, cô đã không trông mong gì từ trong miệng của Trần Nguyên Khánh sẽ nói ra lời nói mà mình hy vọng, nhưng lại mở miệng nói chuyện không thèm để ý hình tượng như thế này dưới triều đình, đầu óc của Trần Nguyên Khánh đã bị sự cố chấp chiếm đóng rồi à?

"Người là Ôn Yến?" Một lão đại phu cũng nghe thấy lời của Trần Nguyên Khánh, ông ta kích động nhìn nữ nhân ở trước mặt, trên mặt đều là vẻ kích động.

"Nghe danh đã lâu, không ngờ đến lúc sinh thời còn có thể nhìn thấy đại phu Ôn Yến trong truyền thuyết, thật sự là..." Không để lão nhân kia mở miệng nói chuyện tiếp, một đại phu khác lại nói.

"Người thật sự là đại phu Ôn Yến? Là đại phu Ôn Yến ngay cả chứng đậu mùa cũng có thể chữa trị được?"

"Nếu sớm biết có thể nhìn thấy đại phu Ôn Yến, lúc nãy ta còn sợ cái gì nữa chứ, ta..."

"Xin chào đại phu Ôn Yến, nghe danh đã lâu, lão nhân đúng lúc có vài nghi vấn muốn thỉnh giáo người, người..."

"..."

Ôn Yến cũng không ngờ đến hóa ra là tiếng tăm của mình đã lan xa, mới vừa rồi còn đang nơm nớp lo sợ sau khi người ta biết cô chính là Ôn Yến, hai mắt nhìn về phía mình đều sẽ phát sáng.

Lúc bắt đầu bị ánh mắt sùng bái của bọn họ nhìn mình, Ôn Yến còn có chút tiếc nuối, nhưng mà khi bọn họ thật sự đưa ra vấn đề của bản thân, Ôn Yến liền cười cười giải thích cho bọn họ. Mấy người bọn họ nghe hết sức chuyên chú, hoàn toàn quên mất đây chính là triều đình mà lúc nãy còn khiến cho bọn họ run như cầy sấy.

Chỉ có vị đại phu mang thần sắc bình tĩnh lúc nãy bây giờ nhìn về phía Ôn Yến thì sắc mặt liền thay đổi liên tục, ông ta nhịn không được mà tiến lên phía trước nghe Ôn Yến diễn giải thành thạo, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt xám xanh của Trần Nguyên Khánh ở cách đó không xa, cuối cùng ông ta vẫn do dự né tránh vòng tròn của các đại phu.

Thẳng cho đến khi mười hai cái ghế được mang đến, Ôn Yến mới hoàn hồn lại, mỉm cười nhìn nhóm lão đại phu đang vây xung quanh của mình, nhẹ giọng nói: "Có vấn đề gì thì để lát nữa chúng ta trò chuyện tiếp, trước tiên mọi người bắt mạch cho ta đi."

"Đại phu Ôn Yến, người kêu bọn ta bắt mạch, cái này..." Nghe thấy lời của Ôn Yến, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người, bọn họ cũng không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình.

Bạn thân Ôn Yến chính là đại phu lợi hại nhất, mà bọn họ cũng đã nghe nói đại phu Ôn Yến chính là bằng hữu tri kỷ của Gia Cát thần y, hơn nữa đại phu Ôn Yến ở trong hoàng cung còn có nhiều đại phu với kĩ thuật cao minh như vậy, cho dù là cô cần bắt mạch thì cũng không đến phiên bọn họ.

"Lão nhân vô năng, mạch tượng của đại phu Ôn Yến, ta..."

"Lão nhân sợ là mình cũng không có bản lĩnh để bắt mạch cho đại phu Ôn Yến, ta..."

"..."

Thấy Ôn Yến một mặt trịnh trọng, cho dù là bọn họ không tin thì cũng phải tin sự thật này, nhưng mà trong nháy mắt ở trong đầu của bọn họ liền tưởng tượng ra nhiều hình ảnh, đại phu Ôn Yến đã mắc phải chứng bệnh nan y gì đó, đại phu Ôn Yến đã trúng phải độc khó giải gì đó, đại phu Ôn Yến...

Cho nên, sao bọn họ có thể dám bắt mạch cho Ôn Yến được...

Là vấn đề mà ngay cả Ôn Yến cũng không giải được, sao bọn họ có thể làm được...

Cho nên sau khi sự hưng phấn ở trên mặt của bọn họ biến mất, giờ phút này càng nhiều hơn chính là khiếp đảm, là lo lắng, bọn họ không biết phải đối mặt như thế nào.

"Ta không có chứng bệnh nan y phức tạp, các ngươi chỉ cần nói ra mạch tượng mà mình đã bắt được một cách chân thật là được." Tống Vĩnh Kỳ nhìn dáng vẻ lo lắng của bọn họ, nhẹ giọng giải thích, rồi sau đó ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống.

Bọn họ đều nhìn về phía Ôn Yến, không dám làm, trên mặt của bọn họ đều là vẻ tìm tòi nghiên cứu.

"Chuyện triều chính thì các người không hiểu, các người chỉ cần ăn ngay nói thật, nói mạch tượng của ta cho bọn họ nghe là được rồi." Lúc nói chuyện thì Ôn Yến đã ngồi xuống trước, lấy tình trạng sức khỏe bây giờ của cô, đứng thẳng trong một thời gian dài thì cô không thể chịu đựng được

Ôn Yến mỉm cười chân thành khiến cho bọn họ yên tâm, bọn họ vẫn tin tưởng nữ tử mặt mũi tràn đầy dịu dàng ở trước mắt, bọn họ đều ngoan ngoãn ngồi lên ghế, sau đó thay phiên bắt mạch cho Ôn Yến.

"Viết kết quả mà các ngươi đã bắt mạch được ra đi." Tống Vĩnh Kỳ nhìn thấy mười một người đều đã bắt mạch xong, lập tức ra hiệu cho thị vệ dâng giấy bút lên, tùy ý để bọn họ viết kết quả bắt mạch.

Chỉ có lão nhân mặc quần áo màu xanh đậm kia, trước khi đặt bút xuống thì nhìn thoáng qua Trần Nguyên Khánh, ông ta bị triệu tập tiếng cung vội vàng nên cũng không biết ý đồ của Trần Nguyên Khánh, ông ta không biết là mình phải viết đáp án như thế nào mới có thể khiến cho Trần Nguyên Khánh hài lòng.

Trong lòng của Trần Nguyên Khánh đã sớm biết rõ, mọi thứ đã quyết định hết rồi, dựa vào năng lực của một mình hắn ta muốn thay đổi cũng không thay đổi được gì.

Cho nên Trần Nguyên Khánh nói với vị đại phu kia: "Ngươi nhìn ta làm cái gì, kêu ngươi đến đây là để bắt mạch mà, mạch tượng của Ôn Yến là như thế nào thì ngươi cứ viết như thế đó."

Trần Nguyên Khánh nói xong cũng không để ý đến vị đại phu kia nữa, chỉ là sự bất an trong lòng càng ngày càng nặng, nhất là khi nhìn thấy gương mặt đang cười nhạt của Ôn Yến. Mặc dù là cô đã trang điểm một cách tinh xảo, nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy được sắc mặt của cô không tốt, thần sắc mệt mỏi cực kỳ.

Tống Vĩnh Kỳ nhìn trước những con chữ trong mười một tờ giấy kia, sau đó ra hiệu cho từng người trong thị vệ cầm một tờ giấy đứng ở chính giữa đại điện.

"Các vị đại thần nhìn kết quả này cho thật kỹ đi, nhất là ngươi đó, Trương Tiên Huy, không phải là Trương Tiên Huy vẫn luôn mồm nói môn chủ Ôn Yến không trúng độc hay sao?" Lúc mà Tống Vĩnh Kỳ nói xong lời cuối cùng thì hung tợn nhìn Trương Tiên Huy một cái.

Cái này khiến cho đáy lòng của Trương Tiên Huy cảm thấy lạnh lẽo, cho dù là không nhìn ra được kết quả, nhưng mà ông ta cũng đã biết rõ ràng mình không đủ sức để xoay chuyển trời đất.

"Hoàng thượng, môn chủ Ôn Yến tinh thông y thuật, ai biết được là nàng ta có thể làm giả mạch tượng của mình hay là không." Sau khi Trần Nguyên Khánh nhìn thấy kết quả, trong lòng của hắn ta không phục cho lắm, hắn ta có chút không rõ, tại sao lúc mình và Ôn Yến giao chiến với nhau thì cuối cùng mình đều là kẻ thất bại.

"Ngươi chính là đại phu mà Trần Nguyên Khánh đã mời đến, ngươi nói thử xem mạch tượng của ta có giả hay là không?" Ôn Yến nghe thấy lời của Trần Nguyên Khánh, trong lòng của cô không khỏi may mắn không thôi, may mắn là cô đã không giấu giếm chuyện hài tử, nếu không thì mạch tượng có thể thật sự làm giả, đến lúc đó có lý cũng không thể nói rõ ràng.

Đại phu đó không trả lời Ôn Yến, chỉ là khó xử nhìn Trần Nguyên Khánh, hiển nhiên bản thân mình không thể cho đáp án mà Trần Nguyên Khánh muốn được, ông ta cũng không biết phải trả lời như thế nào.

"Nếu muốn thay đổi thì phải dùng kim châm kích thích hai huyệt đạo trên cánh tay, chính là hai huyện này." Ôn Yến đưa tay lên, tay áo choàng rộng đến tận khuỷu tay, lộ ra làn da trắng nõn và mịn màng của cô, không hề có bất kỳ dấu tích kim tiêm nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK