Ôn dịch ở thành Khắc Châu bắt đầu lan tràn bừa bãi, trong kinh thành đã xuất hiện rất nhiều triệu chứng của ôn dịch, biện pháp dự phòng mà Tống Vĩnh Kỳ chuẩn bị từ sớm cũng không có tác dụng gì nữa, bởi vì đây chính là độc, chỉ cần người hạ độc vẫn còn chưa chịu thu tay lại thì không có cách nào khống chế được.
Người trong kinh thành cảm thấy bất an, ngày nào Tống Vĩnh Kỳ cũng sẽ ra lệnh cho ngự y suy nghĩ biện pháp chữa trị ôn dịch, đương nhiên vì để cho bọn họ có thể nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, chàng còn mập mờ nói ôn dịch này giống như là độc.
Chỉ là ngự y lại không hiểu được, sau khi bị Tống Vĩnh Kỳ mắng một trận thì tập thể bọn họ vội quỳ gối ở trước mặt của Tống Vĩnh Kỳ, yêu cầu cũng rất đơn giản, xin Tống Vĩnh Kỳ để Ôn Yến rời núi. Có ai mà không biết Ôn Yến chính là đại phu xuất sắc nhất, đứng trước ôn dịch như thế này, cô không có lý do để không xông pha chiến đấu.
“Nàng ấy đang mang thai, là mang thai hoàng tử của trẫm, nàng ấy không thể lao lực quá độ được.” Tống Vĩnh Kỳ biết tại sao bọn họ lại yêu cầu như thế này, chàng lại ném lý do mình đã suy nghĩ cẩn thận cho bọn họ.
Chỉ là chàng vừa nói dứt lời thì có một thái y quỳ gối ở trước mặt của chàng rồi nói: “Hoàng thượng, trình độ của đại phu Ôn Yến cao hơn chúng thần, muốn giải độc thì không phải là không thể.”
Thái y đó nói xong thì những người khác cũng đồng loạt gật đầu theo.
Ở trong mắt của bọn họ, Ôn Yến không có gì là không làm được, cho dù cô không giải được độc thì cũng phải kéo Ôn Yến xuống nước theo, ít nhất là có thể đảm bảo cho an toàn của bọn họ. Chung quy thì Tống Vĩnh Kỳ cũng sẽ không muốn tính mạng của Ôn Yến dưới cơn nóng giận, dù sao thì hoàng thượng cũng sủng Ôn Yến...
Cho nên chỉ cần Ôn Yến nghiên cứu ra thuốc giải cùng với bọn họ, cho dù không giải được thì bọn họ cũng có thể may mắn sống sót.
“Sức khỏe của nàng ấy thật sự không tốt, nàng ấy...” Tống Vĩnh Kỳ nghe thái y nói không phải là cô thì không được, sắc mặt đã thay đổi...
“Hoàng thượng, chữa trị cho người bị thương là chức trách của đại phu, đại phu Ôn Yến cũng rất nhiệt tình, chuyện này người không có khả năng không nhúng tay vào, liên quan đến tính mạng của bác tính và giang sơn Đại Lương chúng ta, xin hoàng thượng lấy giang sơn làm trọng...”
Lời nói của thái y giống như là một cây châm đâm vào trong lòng của Tống Vĩnh Kỳ, sao chàng có thể không biết được Ôn Yến chân thật nhiệt tình, sao chàng không biết là Ôn Yến sẽ không thể không nhúng tay vào, nhưng mà chàng lại không thể để cho Ôn Yến nhúng tay vào, nếu không thì chàng sẽ không thể gánh chịu hậu quả được.
May mắn hiện tại của chàng chính là ôn dịch vẫn còn chưa tạo thành cái chết, chàng luôn cảm thấy ngoại trừ máu của Ôn Yến thì còn có biện pháp khác để giải quyết.
“Các ngươi để trẫm suy nghĩ cho thật kỹ, trẫm...” Cuối cùng Tống Vĩnh Kỳ cũng chỉ thở dài, cho dù như thế nào thì chàng cũng sẽ không đẩy Ôn Yến ra, nhưng mà chàng cũng nên nghĩ ra một cái cớ thật tốt.
“Hoàng thượng, xin người sớm đưa ra quyết định! Ôn dịch này đến nhanh chóng, hơn nữa bệnh nặng càng ngày càng nhiều, vi thần sợ chậm thêm một chút nữa thì sẽ tử vong trên diện rộng, như vậy chỉ sợ là chúng ta có nghiên cứu ra thuốc giải thì cũng mất hết tác dụng.” Nghe thấy Tống Vĩnh Kỳ nói như vậy, rốt cuộc lòng của thái y cũng buông lỏng, nhưng mà vẫn không thể quên nhắc nhở Tống Vĩnh Kỳ phải nhanh chóng.
Chỉ có điều là bọn họ căn bản cũng không nghĩ đến Tống Vĩnh Kỳ sẽ không nói cho Ôn Yến nghe lời thỉnh cầu của bọn họ.
Hiện tại chàng không dám nói cho Ôn Yến nghe chuyện ở trên triều đình, bất cứ chuyện gì của thành Khắc Châu và dân chúng, chàng đã sớm đưa ra mệnh lệnh không có người nào có thể nói tin tức ở bên ngoài cho Ôn Yến nghe, thậm chí là chàng cũng đã chuẩn bị nói cho Ôn Yến nghe rằng ôn dịch đã được giải rồi.
Mấy thái y hài lòng rời đi, thậm chí là ở trong lòng của vài người còn đang nhảy cẫng lên, bởi vì mấy năm gần đây Ôn Yến đã trở thành tín ngưỡng ở trong lòng của bọn họ, bọn họ luôn cảm thấy là không có chuyện gì mà Ôn Yến không thể giải quyết được.
Thái y vừa mới đi thì Khanh Nhi liền đến, mặc dù là mang theo mạng che mặt, nhưng mà nụ cười trên mặt vẫn không giảm, lúc đi về phía Tống Vĩnh Kỳ thì lại cười tươi như hoa.
“Ngươi đến đây làm cái gì?” Tống Vĩnh Kỳ thấp giọng nói, không hề che giấu được vẻ chán ghét trong lời nói.
“Sư huynh, muội đến đây là để giúp huynh, bây giờ người giúp huynh cũng chỉ có muội mà thôi.” Khanh Nhi cười nói, trên mặt mang theo bi thương, giống như là lời nói vô tình của Tống Vĩnh Kỳ đã làm tổn thương tới lòng của nàng ta.
“Ta không cần ngươi phải giúp, ngươi có thể về được rồi.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói chuyện, trong mắt đều là chán ghét. Chỉ cần vừa nghĩ đến là nữ nhân Khanh Nhi này đã dồn mình đến tình trạng như vậy, là Khanh Nhi làm cho thân thể của Ôn Yến trở nên suy yếu, trong lòng của chàng đều là hận thù.
“Sư huynh, huynh thật là vô tình, nhưng mà muội vẫn thích, cho dù sư huynh có biến thành bộ dạng gì thì muội đều thích. Muội đến đây là để giúp sư huynh, muội biết biện pháp để giải độc, sư huynh, huynh không hề muốn biết à?” Khanh Nhi nhẹ giọng hỏi.
Đương nhiên là Tống Vĩnh Kỳ cũng biết biện pháp giải độc, cho nên đáp án mà Khanh Nhi nói chàng không hề muốn biết, một chút cũng không muốn.
“Ngươi có thể đi rồi.” Tống Vĩnh Kỳ lạnh giọng nói.
“Sư huynh, huynh không quan tâm đến sống chết của bách tính Đại Lương ư? Huynh có biết không, thật ra thì muốn cứu được bọn họ rất đơn giản, chỉ cần huynh hi sinh Ôn Yến là được rồi, Ôn Yến chắc chắn cũng sẽ đồng ý xuất lực vì giang sơn của sư huynh, đó là chuyện vẹn cả đôi đường, tại sao sư huynh lại không chịu làm?” Khanh Nhi dịu dàng nói, trong lời nói đều là vẻ khéo hiểu lòng người, nhưng mà rơi vào trong tai của Tống Vĩnh Kỳ thì lời nói của nàng ta lại trở thành một con dao khát máu, bất cứ lúc nào cũng có thể hại chết Ôn Yến, bất cứ lúc nào cũng có thể lăng trì lòng mình.
“Khanh Nhi, ngươi tốt nhất là đừng tiếp tục nói ra lời nói ngày hôm nay nữa, nếu không thì ta mới sẽ không quản ngươi có phải là công chúa của Nam Chiếu hay là không.” Tống Vĩnh Kỳ tức giận trừng mắt nhìn Khanh Nhi, cao giọng cảnh cáo.
Khanh Nhi nhìn Tống Vĩnh Kỳ, giật mình một lát, đột nhiên lại nở nụ cười.
Nàng ta đã hiểu rất rõ lời nói này của sư huynh, chàng là đang cảnh cáo mình không được để cho người khác biết Ôn Yến có thể giải độc, bởi vì như vậy thì sẽ muốn mạng của Ôn Yến.
Xem ra là khó khăn sức đầu mẻ trán hiện tại là do chàng tự tìm, chàng đã sớm biết Ôn Yến có thể giải độc, chỉ là chàng không nói cho bất cứ ai biết.
Nhân quân mà trong dân gian đã gọi hóa ra là lại có thể bình tĩnh như thế này mà nhìn bách tính chết đi, chỉ vì nữ nhân mà chàng yêu thương nhất.
Châm chọc lớn nhất là nàng ta lại yêu nam nhân này, là nam nhân mà ngay cả bách tính thiên hạ cũng không quan tâm tới, chỉ vì một nữ nhân khác.
Khanh Nhi cười đến cuối cùng, trong mắt đều là nước mắt, nhưng mà nàng ta vẫn cố gắng chống đỡ lý trí của mình, nói từng câu từng chữ: “Sư huynh, độc này chỉ có một mình Ôn Yến mới có thể giải được, muội cũng không có cách nào khác.”
“Cho dù là huynh có cho muội sự sủng ái mà muội muốn, muội cũng không có cách nào khác, các người chỉ có một con đường có thể đi. Sư huynh, cho dù huynh có dốc hết toàn lực thì cũng không thể giữ Ôn Yến lại được, đây chính là báo ứng, báo ứng.” Khanh Nhi vừa nói chuyện vừa rơi lệ, chỉ là nụ cười càng rỡ đắc ý trên gương mặt từ đầu đến cuối đều không suy giảm.
Tống Vĩnh Kỳ từ từ đứng dậy bước từng bước đi về phía Khanh Nhi, trước đó ở trong lòng của chàng vẫn còn mang theo chút may mắn, thậm chí là chàng còn suy nghĩ mình có cần phải thỏa hiệp hay không. Thứ mà Khanh Nhi muốn chẳng qua cũng chỉ là thân thể của chàng, muốn sự sủng ái của chàng, chỉ cần Khanh Nhi có thể đưa ra được thuốc giải, vậy thì mình với Ôn Yến cũng có thể... cho.
Đây là may mắn cuối cùng trong lòng của chàng, nhưng mà cuối cùng ngay cả một tia hy vọng cuối cùng này mà Khanh Nhi cũng dập tắt.
Tống Vĩnh Kỳ chậm rãi đi đến bên cạnh của Khanh Nhi, khóe miệng mang theo nụ cười khát máu, chàng nhẹ giọng nói: “Ngươi cứ yên tâm đi, nếu như đó chính con đường chết, vậy thì ta cũng sẽ đi cùng với Ôn Yến. Về phần ngươi, chính là kẻ cầm đầu của tất cả chuyện này, ngươi cho rằng mình có thể tiếp tục sống được à?”
“Hình như là sư huynh đã quên rồi, muội chính là công chúa của Nam Chiếu, còn là mẫu thân của thái tử, đương nhiên là muội vẫn phải sống cho thật tốt rồi. Muội vẫn chờ Ôn Yến chết đi, cùng với sư huynh yêu thương đến đầu bạc.” Khanh Nhi dịu dàng nói, trong đôi mắt mang theo không cam lòng dày đặc. Cho dù là đời này nàng ta có thể nhận được kết quả như vậy, nhưng mà ở trong lòng của nàng ta, nàng ta vẫn vĩnh viễn không thể sánh bằng Ôn Yến.
Đây là lần đầu tiên Khanh Nhi có nhận thức như thế này, trong lòng của nàng ta rất không cam tâm, nàng ta hận không thể để cho Ôn Yến chết nhanh một chút. Lại không ngờ đến là Tống Vĩnh Kỳ lại bước tới nhìn chằm chằm vào mặt của nàng ta, nói từng câu từng chữ: “Nếu như Ôn Yến phải chết, vậy thì ngươi chính là người phải chôn cùng!”