“Hoàng Thượng giao yêu nữ họa quốc Ôn Yến kia ra trước, nếu không người không có tư cách nói chuyện với đại tướng quân của chúng ta, đại tướng quân làm vậy là vì trừ yêu ma thay quốc gia thôi.” Một người trông như là tiểu tướng đứng dưới cổng thành hô to. Đáy mắt Tống Vĩnh Kỳ hiện lên vài phần kinh thường, y nhìn tên tiểu tướng kia, lớn giọng nói: “Ôn Yến chưa bao giờ mê hoặc ta, sao lại có thể nói là hồng nhan họa thủy được, nếu như thật sự có hồng nhan họa thủy thì cũng là Trần Vũ Trúc, muội muội của Trần đại tướng quân của các ngươi, nếu không phải do nàng ta, Trần Nguyên Khánh sẽ không có xích mích nội bộ với ta, sẽ không dẫn theo các ngươi đến tấn công kinh thành, các ngươi là binh sĩ của quốc gia, lại vì những ham muốn cá nhân của tên họ Trần kia mà trở thành kẻ địch của triều đình sao?”
Trần Nguyên Khánh biết y bảo vệ Ôn Yến, y cũng rõ ràng người Trần Nguyên Khánh quan tâm nhất chính là muội muội Trần Vũ Trúc của hắn.
Nếu Trần Nguyên Khánh đã có gan nói Ôn Yến là yêu nữ họa quốc, vậy thì y sẽ đổ cái tội oan uổng này lên người Trần Vũ Trúc, để hắn cũng cảm nhận thử cảm giác người hắn quan tâm bị vu oan.
“Người nói bậy, đại tướng quân là vì muốn giết gian thần, Hoàng Thượng chỉ biết yêu thương con yêu phi Ôn Yến kia, không thèm quan tâm đến bá tánh trong nước...”
“Đúng đó, Hoàng Thượng mặc cho Ôn Yến ác độc kia vu oan cho công chúa Vân Thâm của Nam Chiếu, làm Hoàng Thượng của Nam Chiếu tức giận, cho binh vào kinh, đặt bá tánh vào dầu sôi lửa bỏng, Hoàng Thượng còn ác ý muốn đổ tội ngược lại vào người đã chết từ sáu năm trước sao?”
“Hoàng Thượng, chúng ta cũng có mong muốn giống hệt quân Nam Chiếu, chính là muốn người giao tên đầu sỏ gây tội ra, chỉ cần người giao Ôn Yến ra, chúng ta lập tức lui binh, tuyệt đối không bước vào kinh thành nửa bước, quân Nam Chiếu chắc chắn cũng sẽ lui quân.”
“Hoàng Thượng, một Ôn Yến đổi lấy yên bình của cả thiên hạ, người còn không nỡ sao? Nếu không nỡ, vậy thì càng có thể chứng minh Ôn Yến là một họa thủy, chúng ta chỉ cần Hoàng Thượng giết chết Ôn Yến.”
“Giết chết Ôn Yến...”
“Giết chết Ôn Yến...”
“Giết gian thần, giết gian thần...”
Từng tiếng la hét đinh tai nhức óc làm mắt Tống Vĩnh Kỳ hiện lên màu máu.
Y lớn giọng hô to với Trần Nguyên Khánh đang ngồi trên lưng ngựa ở đằng xa: “Trần Nguyên Khánh, tên khốn kiếp nhà ngươi.”
Trần Nguyên Khánh nhìn Tống Vĩnh Kỳ, mặt mày vui vẻ, hắn thích nhìn Tống Vĩnh Kỳ như thế này nhất, tức muốn học máu nhưng lại không thể làm gì.
Khoảng thời gian này hắn hợp tác cùng Tống Vân Lễ là vì muốn phá hư toàn bộ danh tiếng mà Ôn Yến vất vả xây dựng lên.
Cho dù trước đây cô đã từng trả giá bao nhiêu cho những bá tánh ngu xuẩn kia thì bây giờ, khi binh lính vây thành, bọn họ sẽ quên hết những gì Ôn Yến đã bỏ ra, chỉ nghĩ đến Ôn Yến hại bọn họ rơi vào nguy hiểm.
Cho nên lần này, hắn nhất định sẽ thắng.
“Trần Nguyên Khánh, tên khốn kiếp nhà ngươi, rốt cuộc thì ai là họa thủy, là nữ nhân này, các ngươi nhìn kỹ cho ta, nữ nhân này, công chúa Vân Thâm mà vua Nam Chiếu luôn bênh vực vừa mới giết chết mẹ của ta.” Giọng nói non nớt đầy tức giận của Kinh Mặc đột nhiên vang lên sau lưng Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ không khỏi quay đầu lại, nhìn Kinh Mặc đang thở hồng hộc tức giận chỉ vào Khanh Nhi ở bên cạnh, nhìn thiên quân vạn mã đứng dưới tường thành, không hề sợ hãi.
Y nhìn Kinh Mặc, trong tai lại không còn bất cứ tiếng động nào, bởi vì lời nói lúc nãy của Kinh Mặc đã làm thế giới của y sụp đổ.
Ôn Yến... đã chết...
Sao có thể chứ? Lúc trước Trọng Lâu từng nói bọn họ sẽ ở bên nhau, sư phụ của Ôn Yến cũng từng nói, nhưng bây giờ...
Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy ngay cả thở cũng rất khó khăn, y đỡ tay vịn ở bên cạnh mới chống được cơ thể đang lung lay sắp ngã, nhưng giờ phút này, trong đáy lòng y chỉ có một bóng người.
Cái người vĩnh viễn chiếm giữ trong tim y, mãi mãi không bao giờ biến mất kia, bây giờ, sao nàng lại bỏ ta mà đi chứ...
Mà tình hình hiện tại, chỉ cần y còn giữ lại một chút xíu lí trí đều sẽ hiểu rõ, y cần phải đứng ở đây, cùng con dân bá tánh của y chiến đấu với quân tạo phản, chiến đấu với quân đội của nước kẻ thù.
Kinh Mặc nhìn thấy nỗi đau đớn và tuyệt vọng của Tống Vĩnh Kỳ, cô bé không nói gì cả, chỉ từ từ bước đến cạnh Tống Vĩnh Kỳ, nắm thật chặt tay y.
Tay Kinh Mặc rất nhỏ nhưng lại giống như một bếp lửa, mang đến hơi ấm và chỗ dựa duy nhất trong thế giới lạnh giá của Tống Vĩnh Kỳ.
“Phụ hoàng, vì mẹ, người phải kiên cường đến cùng, nếu hôm nay bọn họ tấn công vào, mẹ vĩnh viễn cũng không thể làm Hoàng Hậu của người được.” Kinh Mặc khẽ nói, trong mắt ầng ậng hơi nước, Phụ hoàng đau lòng, cô bé cũng đau lòng như thế.
Lời Kinh Mặc nói đã kéo Tống Vĩnh Kỳ quay lại từ trong tuyệt vọng.
Kinh Mặc nói rất đúng, y vẫn chưa phong Ôn Yến làm Hoàng Hậu, nếu y muốn cho Ôn Yến tất cả những thứ tốt đẹp nhất, vậy thì y không thể thua, cho dù là phản quân hay quân đội của Nam Chiếu, y nhất định phải đánh lui tất cả.
Tống Vĩnh Kỳ từ từ lấy lại sự tỉnh tạo, y hiểu rõ, bây giờ không phải lúc rơi vào chuyện tình cảm...
Cuối cùng Tống Vĩnh Kỳ vẫn đứng thẳng người lên, y cầm chặt tay Kinh Mặc, trừ Kinh Mặc ra không có ai biết chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Tống Vĩnh Kỳ lại hệt như vừa mới tắm nước lạnh xong, mồ hôi khắp cơ thể lạnh như băng, không có lúc nào không nói với y rằng y đang sống, nhắc nhở y nhất định phải sống, vì người thân của y, vì Ôn Yến, y nhất định phải thắng trận này.
“Phụ hoàng, đưa con lên cổng thành cao nhất, con muốn cho quân Nam Chiếu nhìn xem công chúa mà họ đang bảo vệ.” Kinh Mặc nhẹ nhàng nói, nhưng lại không cho phép từ chối.
Bây giờ đầu óc Tống Vĩnh Kỳ trống rỗng, Kinh Mặc nói cái gì y cũng không thèm suy nghĩ mà đồng y ngay lập tức, sau đó đi theo phía sau lưng Kinh Mặc hệt như con rối gỗ...
Trần Nguyên Khánh không nghe được lời Kinh Mặc nói, nhưng bóng dáng mềm mại đột nhiên xuất hiện bên người Tống Vĩnh Kỳ lại làm sắc mặt hắn hoảng loạn.
Hắn không ngờ Kinh Mặc sẽ xuất hiện ở nơi này.
Không có ai để ý đến, ngay khoảnh khắc Kinh Mặc vừa xuất hiện, đáy mắt Trần Nguyên Khánh hiện lên vẻ hoảng loạn.
Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ xinh trên tường thành, hắn chỉ có thể nhìn thấy cô bé đang nói chuyện với Tống Vĩnh Kỳ, cảm giác khi hai người đứng cạnh nhau làm người khác vô cùng hâm mộ.
Trước đây, Kinh Mặc cũng từng giống hệt một cô con gái nhỏ khi đứng trước mặt hắn, tim của hắn cũng từng rất mềm mại, nhưng cảm giác mềm mại này đã lâu lắm rồi không còn xuất hiện nữa.
Trước mắt bao người, Kinh Mặc đi đến nơi cao nhất trên tường thành, mà Tống Vĩnh Kỳ đang bảo vệ bên cạnh cô bé, cưng chiều nhìn cô bé, mà cô bé đang chỉ tay vào Khanh Nhi đang bị trói lại, lớn tiếng nói gì đó.
Trần Nguyên Khánh không khống chế được mà giục ngựa bước lên, đi từng bước đến nơi gần tường thành nhất, ở nơi này, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy gương mặt sinh động của Kinh Mặc, ở chỗ này có thể nghe được lời mà Kinh Mặc đang lớn tiếng nói.
“Ta cũng muốn hỏi Nam Chiếu của các ngươi, rốt cuộc các ngươi có ý đồ gì mới đưa nữ nhân ác độc này vào hoàng cung của Đại Lương chúng ta? Ngay cả tính mạng của môn chủ Phi Long Môn của chúng ta cũng không buông tha, các ngươi khi dễ Đại Lương của chúng ta không có ai sao?”
Vì những lời Kinh Mặc vừa mới nói, quân Nam Chiếu còn đang hùng hổ, lúc này cuối cùng cũng không còn ai can đảm kêu gào nữa.
“Công chúa của chúng ta ra tay với Ôn Yến cũng là vì Ôn Yến hãm hại vu oan nàng dang díu với người khác.” Tướng quân Nam Chiếu thấy tướng sĩ ở xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán với nhau, trong lòng cũng hơi hoảng loạn, hắn nói rất lớn, cũng là vì muốn để tất cả mọi người nghe được, cho dù hôm nay Ôn Yến có chết vì công chúa Vân Thâm thì đó cũng là trừng phạt đúng tội.
“Ăn nói bậy bạ, môn chủ của chúng ta đã hôn mê từ hơn bốn tháng trước rồi, chuyện công chúa Vân Thâm của các ngươi dang díu với người khác xảy ra vào ba tháng trước, nếu môn chủ của chúng ta có thể hãm hại công chúa của các ngươi ngay trong lúc hôn mê thì đã tỉnh lại từ lâu rồi, làm gì còn chờ các ngươi đến kêu gào chứ.” Thiên Sơn nghe tên tướng quân kia ăn nói hiên ngang như thế, nhịn không được lớn tiếng đáp lại.