Đứa bé kia giãy dụa, gào khóc trong lòng Lưu Yên, Lưu Yên ôm nó cũng khóc theo.
"Để ta tắm cho nó được không, người nó rất bẩn. Ta ở bên cạnh nó một đêm, mai ta và các ngươi sẽ đuổi theo Lý Tuân. Trong lòng Lý Tuân, một đứa bé chỉ có duyên gặp mặt một lần thì không có địa vị cao bằng ta đâu. Có ta ở đây, chắc chắn hắn sẽ từ bỏ lựa chọn của bản thân." Lưu Yên nước mắt lưng tròng, chỉ là sự kiên quyết trong mắt nàng ta khiến cho Tống Vân Lễ hiểu rõ những gì nàng nói là sự thật, nàng thật sự có thể khiến cho bản thân đạt được mục đích.
Cuối cùng Tống Vân Lễ vẫn gật đầu, tuy dáng vẻ mẹ con thâm tình khóc sướt mướt kia khiến hắn buồn bực mất tập trung nhưng nhìn dáng vẻ kiên trì của Lưu Yên, hắn cũng mềm lòng.
"Nhớ kỹ lời của ngươi nói, ngày mai tốt nhất đừng giở trò, chỉ cần Lý Tuân ngoan ngoan nghe lời ta thì gia đình các ngươi sẽ được đoàn tụ nhanh thôi."
Tống Vân Lễ nói chắc như đinh đóng cột, Lưu Yên nghe được trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Tuy rằng đáy lòng có oán giận Tống Vân Lễ, nhưng mà nàng có thể ở bên cạnh con là tương lai mà nàng khao khát nhất, bây giờ con đã ở bên cạnh nàng rồi, đến lúc đó Lý Tuân cũng trở về, bọn họ...
Chỉ là bọn họ thật sự sẽ có được tương lai như vậy sao? Lưu Yên không chắc chắn. Nàng cảm thấy có thể gặp lại được con thì cuộc đời nàng đã viên mãn rồi. Bây giờ nàng mới biết, cái gọi là hạnh phúc nếu không có Lý Tuân thì hạnh phúc đó cũng sẽ không tồn tại.
Lưu Yên dẫn đứa bé rời đi. Nàng đi ra đại sảnh thì có người dẫn nàng đến phòng ngủ. Trên đường đi nàng vẫn cứ ôm lấy đứa bé đang khóc thút thít trong lòng giống như đang ôm báu vật quý giá nhất trên đời, mãi đến khi nha hoàn chuẩn bị xong đồ dùng tắm rửa nàng mới buông đứa bé trong lòng ra, nhẹ nhàng cởi áo ngoài cho nó.
Chỉ là lúc nàng cởi quần cho cậu bé, nước mắt lại không nhịn được rơi như mưa, thần sắc hoảng loạn, nàng luống cuống tay chân cởi quần áo của nó, ôm nó đặt vào thùng gỗ, vừa tắm rửa cho nó vừa khóc.
Đứa bé trong thùng gỗ dường như cảm nhận được tâm trạng của Lưu Yên, vẫn giãy dụa, gào khóc không ngừng trong.
Lưu Yên vất vả lắm mới tắm xong cho nó, nàng lấy khăn sạch lau mình cho nó, rồi bế lên giường, đứa bé vẫn đang khóc, khóc đến độ Lưu Yên cảm thấy lòng dạ rối bời, cũng đụng đến sự tuyệt vọng từ đáy lòng nàng. Lưu Yên ôm chặt đứa bé hai người cùng khóc.
Người ngoài đều cho rằng, Lưu Yên gặp được con mình thì mừng đến phát khóc nhưng không ai biết giờ phút này đáy lòng nàng tràn ngập đau thương và tuyệt vọng.
Mãi đến khi màn đêm sâu thẳm buông xuống, trong căn phòng Lưu Yên ở tạm vẫn không ngừng truyền ra tiếng khóc. Đứa bé đã ngủ rồi, trong mơ vẫn còn khóc nức nở, mà Lưu Yên thì đang rơi nước mắt nhìn chằm chằm đứa bé. Từ khoảnh khắc nhìn thấy con, nước mắt của nàng chưa từng dừng lại.
"Hàng giả cũng làm ngươi khóc thành thế này, vậy lúc gặp con ruột, chẳng phải ngươi sẽ điên luôn sao?" Từ trên nóc nhà truyền đến giọng nói hờ hững mang theo vẻ chế nhạo, Lưu Yên theo âm thanh nhìn lên, chỉ thấy một nữ tử mặc đồ đen đang mỉm cười nhìn mình.
Cho dù không trang điểm tinh xảo nhưng Lưu Yên cũng có thể nhìn ra nàng ấy là một mỹ nhân tuyệt sắc, Lưu Yên nhìn người đó chằm chằm, rất lâu cũng không lên tiếng.
Tuy rằng nử tử này nói chuyện không êm tai nhưng mà lúc nói đến đứa bé kia là giả, Lưu Yên đã hiểu rõ người này là đến giúp mình, ánh mắt nhìn người đó mang theo vẻ ước ao.
"Ngươi cũng thật là ngu, Tống Vân Lễ chẳng làm gì mà ngươi đã tự chui đầu vào lưới." Nữ tử mặc áo đen bất đắc dĩ thở dài, chỉ là Lưu Yên thấy rõ trong lời nói đó phần nhiều là mỉa mai.
Nàng gượng cười nhìn nữ tử mặc áo đen, đáp một câu: "Nếu ngươi từng làm mẫu thân, thì ngươi sẽ hiểu, một khi biết đứa con gặp nguy hiểm thì mẫu thân sẽ không khoanh tay đứng nhìn, quả thật ta rất ngu nhưng ta không thể bỏ mặc con ta."
Nữ tử mặc áo đen không khỏi sửng sốt: "Nhưng ngươi cũng đâu gặp lại được con của ngươi?"
Lưu Yên bỗng nhiên nước mắt dâng tràn, nàng cũng không ngờ rằng bản thân cực khổ như vậy cuối cùng lại nhìn thấy đứa con giả.
Bên hông con trai của nàng có cái bớt, vừa nãy lúc nàng cởi đồ cho đứa bé kia, nàng nhìn thì phát hiện đứa bé này không có bớt đó.
Khoảnh khắc ấy trong đầu nàng lóe lên vô số khả năng, tại sao Tống Vân Lễ không cho nàng gặp mặt con trai của nàng? Hay là con nàng bị bệnh rồi? Hay là nó đã không còn trên đời nữa...
Nàng không dám nghĩ tới, nhưng đến khi đứa bé giả mạo này ngủ rồi, nỗi sợ trong lòng nàng lại trở thành hố đen càng lúc càng lớn, giống như có thể hút hết lý trí của nàng ngay lập tức, nàng không cách nào khống chế được nỗi sợ từ đáy lòng này.
"Ngày mai ta sẽ bàn điều kiện với Tống Vân Lễ, nếu hắn không cho ta gặp được con ruột của ta thì cho dù có chết ta cũng sẽ không giúp hắn thuyết phục Lý Tuân." Đây là chủ ý Lưu Yên đã suy nghĩ kỹ từ lâu, cũng là chuyện duy nhất nàng có thể làm được.
"Ngươi đúng là có cách thuyết phục Lý Tuân làm việc cho Tống Vân Lễ?" Rõ rang là nữ tử mặc áo đen đang nghi ngờ, tuy nói Lý Tuân và Lưu Yên quan hệ không tệ, nhưng vì tương lai và quyền thế, Lý Tuân còn đưa cả đứa bé đến tay Tống Vân Lễ đấy thôi?
"Hắn là phu quân của ta nên ta hiểu rõ. Bây giờ đối với ta, hắn không chỉ có tình cảm vợ chồng mà nhiều hơn là hổ thẹn." Lúc nói những lời này vẻ mặt Lưu Yến rất tỉnh táo, giọng kiên định.
"Vậy là ngươi muốn khiến cho nửa đời sau của hắn sẽ phải dây dưa với loạn thần tặc tử Tống Vân Lễ, khiến cho con cái đời sau của các ngươi đều mang tội danh là nghịch thần mà sống sao, kết quả như vậy là thứ mà người muốn à?"
Nữ tử mặc áo đen vừa nói xong, trong lòng Lưu Yên cuộn sóng không dứt, đây là chuyện nàng chưa từng nghĩ tới. Nàng chỉ muốn cứu con trai của mình, chuyện sau này quá xa xôi, nàng ngay cả suy nghĩ cũng không dám suy nghĩ tới.
Nhưng mà khi hết thảy những thứ này bị nữ tử áo đen nói ra, nàng càng hoảng sợ hơn.
Nàng đột nhiên không biết phải làm sao, nữ tử mặc áo đen này nói đúng hình như nàng đã làm một chuyện rất ngu xuẩn.
"Ngày mai sau khi ngươi gặp được con trai ruột của ngươi, ngươi sẽ làm gì? Ngươi dựa vào sức lực của một mình ngươi dẫn đứa bé ra ngoài sao? Hình như là không được rồi.” Nữ nhân mặc đồ đen nói hoàn toàn không chút lưu tình, sau đó thì nhìn Lưu Yên.
Dưới ánh đèn, sắc mặt Lưu Yên đã trắng bệch như một tờ giấy.
Lưu Yên không biết bản thân nên làm thế nào? Nàng muốn bảo vệ tốt con trai của mình, cũng muốn bảo vệ tốt người trượng phu khiến nàng thất vọng kia nhưng sự thật là nàng không bảo vệ được ai cả, đã vậy còn để bản thân rơi vào nguy hiểm.
"Chúng ta làm giao dịch nhé?" Nữ tử áo đen thấy Lưu Yên sắp suy sụp, cuối cùng cũng không chờ được nữa là mở lời.
Lưu Yên nhìn chằm chằm nữ tử mặc áo đen, trong mắt đều là vẻ khắt khe, nàng rất rõ nữ tử áo đen này là đến giúp mình.
"Ta là người của Phi Long Môn, là thị nữ Vạn Lương của Long Môn chủ Ôn Yến. Chuyện của ngươi và Lý đại nhân chúng ta đều biết cả, ta chỉ là thương hại ngươi mới tự ý đến đây hy vọng giúp đỡ được ngươi." Vạn Lương đang nói nhưng lúc này đầu óc không ngừng nhớ tới giọng nói chết tiệt của Cửu Vương kia. Hắn ta nói khoai lang của nàng đã nướng xong rồi, còn muốn đi cân hộ người khác.
"Ta..." Tuy Lưu Yên không biết nên nói thế nào, nhưng vẻ mặt nàng đã trấn tĩnh lại. Nàng có nghe nói tới Phi Long Môn, cũng biết Ôn Yến là nữ nhân mà Hoàng thượng yêu thương, chắc chắn bọn họ đứng ở phía đối lập với Tống Vân Lễ.