Sau khi khám xong, An Nhiên đã gặp được Ôn Tư công chúa.
An Nhiên nhìn bóng người quen thuộc trước mặt, không nhịn được lại trào nước mắt. Cậu bé quỳ ở trước mặt Ôn Tư công chúa, khẽ gọi: “Sư phụ.”
Ôn Tư công chúa nhìn cậu thiếu niên trước mắt, chỉ cảm thấy tiếng sư phụ này như kim đâm vào trái tim mình, cô cố nén xúc động trong lòng, mới kìm được tiếng “ơi” sắp bật ra khỏi miệng.
"Thế tử An Nhiên mau đứng dậy đi. Chắc thế tử cũng biết, tuy ta trông giống sư phụ của thế tử nhưng ta không phải là sư phụ của ngươi." Ôn Tư công chúa bình tĩnh nói. Dù vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt cô nhìn An Nhiên rất dịu dàng.
"Sư phụ, có phải An Nhiên làm không tốt nên sư phụ mới không cần đồ nhi không? Hai năm qua, Hoàng thúc vẫn luôn tìm sư phụ. Đệ đệ Niệm Y cũng nhớ mẹ. Ngài..." An Nhiên căng thẳng nhìn Ôn Tư công chúa. Cậu bé sốt ruột giải thích. Cậu thật sự không hiểu vì sao sư phụ rõ ràng ở đây lại không muốn nhận bọn họ.
Ôn Tư công chúa nhìn An Nhiên muốn giải thích lại không nói nên lời. Không ai biết rõ hơn cô, mình không phải là Ôn Yến.
"Đám người Hoàng thúc nghi ngờ sư phụ đã quên mất chuyện lúc trước, không biết sư phụ có bằng lòng để ta khám cho sư phụ không?" An Nhiên khẽ hỏi. Bây giờ hi vọng lớn nhất của cậu bé là sư phụ thật sự mất trí nhớ.
Nhưng Ôn Tư công chúa lại từ chối. Cô nhìn An Nhiên khẽ nói: "An Nhiên thế tử, ta không mất trí nhớ. Ta vẫn nhớ rõ ràng những chuyện mình đã trải qua, ta thật sự không thiếu ký ức nào."
"Sư phụ, ta..." An Nhiên còn muốn nói gì đó, nhưng lời Ôn Tư công chúa nói thậm chí không hề có sơ hở nào, nhận định ban đầu cũng không còn tồn tại.
"Đừng gọi ta là sư phụ, ta thật sự không phải. Ta hi vọng mình là Ôn Yến nhưng ta không phải. Cho nên ngươi không cần nói thế nữa." Ôn tư khẽ nói, lại nhìn An Nhiên dịu dàng hỏi: "Ngươi có cách chữa bệnh cho hoàng huynh ta không?"
"Bây giờ sức khỏe của thái tử quá yếu, không thể hấp thu thuốc, chỉ có thể dùng thuật châm cứu để kích thích dạ dày của ngài ấy, thúc đẩy việc hấp thu thuốc và dinh dưỡng, sau đó mới có thể chậm rãi nuôi dưỡng cơ thể. Ít nhất phải hai năm. Cho dù chăm sóc tốt, cơ thể của Thái tử điện hạ vẫn quá yếu, chắc hẳn không sống quá bốn mươi tuổi." An Nhiên khẽ nói, lại không chú ý tới ánh mắt Ôn Tư công chúa đã sáng ngời.
"Ngươi nói là thuật châm cứu à? Thuật châm cứu có thể cứu sống được Thái tử ca ca sao? Ngươi nói hoàng huynh còn có thể sống tiếp được à?" Ôn Tư công chúa sốt ruột hỏi, ánh mắt đầy kích động.
Cô cố gắng hết khả năng cũng chỉ có thể khiến Thái tử sống được thêm hai tháng. Nhưng không ngờ thế tử An Nhiên lại nói Thái tử ca ca có thể sống tiếp hơn mười năm nữa.
Năm nay thái tử mới hai mươi sáu, còn mười bốn năm nữa mới tới bốn mươi, vậy...
Đương nhiên, điều làm Ôn Tư công chúa kích động hơn là thuật châm cứu. Theo lời đồn đại, thuật châm cứu của Ôn Yến có thể chữa người chết cứu xương trắng, không ngờ mình có thể có duyên được nhìn thấy, không ngờ cậu bé có thể cứu được Thái tử ca ca của mình.
"Đúng, y thuật của ta bây giờ có hạn, chỉ có thể kéo dài tính mạng của Thái tử điện hạ được mười năm." An Nhiên thành thật đáp. Nhìn vẻ mặt kích động của Ôn Tư công chúa, trong lòng An Nhiên thấy hơi mất mát. Thuật châm cứu là bản lĩnh của sư phụ, bây giờ cô lại không hề biết gì cả. Sư phụ thật sự đã quên y thuật, quên cả bọn họ rồi sao?
"Ngươi lợi hại hơn ta. Ta thậm chí còn chẳng bảo vệ được mạng của Thái tử mạng." Ôn Tư công chúa than thở.
"Có thể cho ta mở mang kiến thức, xem thuật châm cứu của ngươi không?" Trong mắt Ôn Tư công chúa đều là vẻ ước ao. Làm một đại phu, cô đã sớm nghe nói về thuật châm cứu, bây giờ có cơ hội được nhìn thấy, đó là vinh hạnh lớn lao, Ôn Tư công chúa đương nhiên cũng không ngoại lệ. truyện đam mỹ
"Có thể, có thể." An Nhiên rất vui vẻ trả lời. Điều này làm Ôn Tư công chúa vô cùng kinh ngạc. Đại phu có y thuật cao đều sẽ rất quý trọng kỹ năng đặc biệt của mình. Ví dụ như thuật châm cứu, nếu đại phu bình thường biết thuật châm cứu này, sợ rằng sẽ phải dùng cẩn thận, không để cho bất kỳ ai nhìn thấy. Bởi vì nếu để người khác học được thuật châm cứu này, vậy mình sẽ không còn là thần y cao cả nữa.
Cho nên An Nhiên đồng ý làm Ôn Tư công chúa vừa mừng vừa lo. Cho dù cô biết, sở dĩ An Nhiên đồng ý là vì mình có gương mặt giống Ôn Yến.
"Cám ơn ngươi, ta..." Ôn Tư công chúa kích động không biết phải nói thế nào để thể hiện sự hưng phấn của mình. An Nhiên chỉ khẽ nói: "Sư phụ đã nói, thuật châm cứu là để tạo phúc cho đời sau, nếu ôm khư khư thứ mình coi trọng mà không chịu chia sẻ, vậy sẽ làm mất đi giá trị của nó. Chỉ có nhiều người học được thuật châm cứu, mới có nhiều người bớt bị ốm đau hành hạ."
Ánh mắt An Nhiên nhìn Ôn Tư công chúa, nói rõ từng từ từng câu.
Ôn Tư công chúa nghe An Nhiên nói vậy, trong lòng chỉ cảm thấy chấn động, ngoài chấn động phần nhiều chính là tán thành. Trước giờ cô chưa từng nghĩ tới, nếu có nhiều người học được y thuật của mình, vậy mới thực hiện quan niệm chữa bệnh cứu người của cô. Khi mình dạy y thuật cho đại phu khác, chính là cô đang cứu người.
Cô vẫn theo sư phụ học y trong núi sâu. Sau khi cô đi ra ngoài vẫn luôn chữa bệnh cho Thái tử ca ca. Tuy cô có y thuật nhưng không thật sự có thể làm nghề y cứu đời. Bây giờ nghe An Nhiên nói vậy, trong lòng cô phần nhiều thấy áy náy. Ban đầu bản thân mình học y thuật không được tốt lắm, còn muốn giấu cho riêng mình, suy nghĩ lại đúng là ngu không ai bằng.
"Ngươi cũng cảm thấy sư phụ ta nói đúng, phải không? Bây giờ Đại Lương chúng ta có viện Y học riêng. Ta và và sư phụ Gia Cát thường tới đó dạy học cho học sinh. Cho dù chúng ta cũng không phải là đại phu tốt nhất, nhưng lại có thể cùng thương lượng thảo luận, cùng nghiên cứu căn bệnh." An Nhiên khẽ nói, trong ánh mắt lộ rõ vẻ kính trọng và khâm phục sư phụ. Đây là sư phụ kiến nghị với Hoàng thúc khi biết mình không thể sống được bao lâu, ngoại trừ thành lập viện Y học, còn có nơi chữa bệnh đặc biệt, bảo đảm dân chúng mắc bệnh có thể được khám và chữa bệnh ngay lập tức.
"Nghe đúng là không tệ." Ôn Tư công chúa không khỏi khen ngợi, đồng thời trong đầu cô suy nghĩ xem nên làm thế nào để thực hiện phương án tốt như vậy ở Tử Húc Quốc. Cuộc chiến trong hai năm qua đã làm cho dân chúng Tử Húc Quốc khổ không sao tả xiết. Cô đã sớm ý thức được phải ra tay trên phương diện dân sinh này, làm cho dân chúng an cư lạc nghiệp.
"Ngài là danh y, nếu sau này có cơ hội có thể đi tới viện Y học của chúng ta dạy học cho các học sinh. Đương nhiên, nếu sư phụ gặp phải căn bệnh khó hiểu gì, cũng có thể trao đổi với các sư phụ trong viện Y học..." Nói đến viện Y học, trong mắt An Nhiên đầy vẻ hưng phấn. Sở dĩ hai năm qua bản thân cậu bé tiến bộ nhanh như vậy có một phần nguyên nhân rất lớn là cậu bé thường xuyên thảo luận bệnh tình với các sư phụ trong viện Y học, nghiên cứu biện pháp chữa trị.
Đều là người làm nghề y, cậu bé cũng hi vọng Ôn Tư công chúa có thể có cơ duyên như mình.
"Sau này có cơ hội, ta sẽ đi." Vẻ mặt Ôn Tư công chúa bình tĩnh nhưng trong lòng lại có phần cuồng nhiệt.
Kết quả này làm An Nhiên thất vọng nhưng trong lòng cũng vô cùng vui mừng. Mặc dù sư phụ của cậu bé không có ký ức trước kia, nhưng vẫn cố chấp với y thuật. Ở trong mắt người ngoài, những gì sư phụ từng nói đều là quan niệm khiến người đời kinh hãi, nhưng cô vẫn công nhận.
Cho nên, đây chính là sư phụ của mình?