“Trong thời khắc lâm chung hoàng tổ phụ đã dặn dò phải coi trọng mối quan hệ huyết thống của chúng ta, vì vậy từng ấy năm qua, cho dù các người có làm gì, ta cũng sẽ cho qua. Cho dù là đối đầu, ta cũng đã nhẫn nhịn, nhưng các người lại nhắm tới nàng ấy đây là chuyện ta không thể dung thứ.” Giọng nói của Hứa Kế Thành không lớn, vang lên trong căn phòng trống trải yên ắng này, qua tai Hứa Tư Tuyền, lại giống như tiếng sấm.
“Ngươi không nên nảy sinh ý đồ với nàng ấy. Tất cả những gì ngươi muốn chẳng qua là giết nàng, sau đó đổ mọi tội lỗi lên đầu Hứa Tư An, đến lúc đó hai ta sẽ cùng chung một kẻ thù, Đại Lương sẽ giúp đỡ cho ngươi. Lúc đấy khiến Hứa Tư An cút xuống khỏi hoàng vị là chuyện dễ như trở bàn tay.” Hứa Kế Thành chậm rãi nói, vẻ mặt bình tĩnh.
Hai vị hoàng thúc này, mưu trí không đủ, tham vọng lại có thừa nên mọi việc họ làm hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, tất cả âm mưu và tính toán của họ hắn đều biết chỉ là không đáng quan tâm mà thôi.
Khi Hứa Tư Tuyền nhìn chàng trai bình tĩnh thản nhiên trước mặt mình, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi, trước giờ hắn luôn biết rằng Hứa Kế Thành là một kẻ địch mạnh, chỉ là chưa bao giờ thể hiện sự thèm khát với ngai vàng mà thôi, vì vậy mới xuống tay loại bỏ ngay, lại không nghĩ rằng thì ra từ lâu tất cả mọi việc mình làm đã nằm trong tầm kiểm soát của Hứa Kế Thành.
Tất nhiên, không chỉ bản thân hắn, mà ngay cả vị đế vương đang ngồi ở trêи ngai vàng kia, hắn cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.
Hứa Tư Tuyền nhìn Hứa Kế Thành, mặc dù đang ngồi không nhàn rỗi nhưng cũng khiến hắn ta không thể làm ngơ, hơi thở toát ra từ người hắn Hứa Tư Tuyền vô cùng quen thuộc, đó chính là bá khí trước đây từng thấy ở phụ hoàng, thuộc về riêng đế vương.
Mãi đến bây giờ, Hứa Tư Tuyền mới biết rằng những âm mưu bí mật nhiều năm nay của mình hóa ra lại là một trò đùa kinh khủng, hắn thậm chí còn không biết đối thủ thực sự của mình là ai.
Vì vậy nên mới thất bại thảm hại.
“Thành Nhi, ta biết sai rồi, sau này sẽ không bao giờ đối đầu con và cả nàng ta nữa. Bây giờ con dày vò ta như vậy, bao nhiêu nỗ lực của ta suốt mấy năm nay coi như đổ sông đổ bể, ta cũng không tính toán gì nữa đâu, con tha cho ta đi.” Hứa Tư Tuyền khẩn cầu mọi chuyện đã đến bước đường như ngày hôm nay, thắng làm vua thua làm giặc, Hứa Tư Tuyền biết rất rõ bây giờ muốn giữ lấy mạng sống của mình nhất định phải khom lưng cúi đầu thôi.
May mắn thay, Hứa Kế Thành là cháu trai của hắn, tuy trông có vẻ tàn bạo nhưng những năm qua cũng chưa từng làm gì những người thân thích là bọn họ đây. Hứa Tư Tuyền cảm thấy những gì mình cầu xin thực sự không có gì quá đáng, chỉ là một mạng sống mà thôi.
“Khi ngươi nhắm vào nàng ấy, tại sao không nghĩ tới việc sẽ tha cho nàng một mạng? Hạ độc dược để nàng giương mắt nhìn ngọn lửa ập tới thân mình mà không thể làm gì được, cảm giác đó thật sự vô cùng tuyệt vọng...”
Trong lời nói của Hứa Kế Thành đã hơi lạnh lùng, chỉ cần nghĩ đến cảnh Kinh Mặc một thân một mình chật vật trong đám lửa đó, hắn cảm thấy như thể có một đôi bàn tay vô hình xuyên vào trái tim mình, bóp chặt lấy khiến hắn đau đến nỗi không dám hít thở.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ đặt Kinh Mặc vào hoàn cảnh như vậy và nhất định sẽ không buông tha cho kẻ nào dám làm thế, cho dù người đó là thúc phụ của mình.
“Hoàng thúc đã biết sai rồi, sau này nhất định sẽ không làm vậy nữa, nhất định.” Hứa Tư Tuyền nhìn thấy sự lạnh lùng trêи mặt Hứa Kế Thành, trong lòng vô cùng hoảng sợ nói to một tiếng, đột nhiên quỳ xuống dập đầu lạy Hứa Kế Thành.
Hết lần này đến lần khác, đến khi trêи trán của Hứa Tư Tuyền có vết máu, Hứa Kế Thành cũng không nói một lời nào.
“Thành Nhi, con thật sự muốn lấy mạng của thúc sao? Chẳng phải là nàng ta vẫn chưa chết sao?” Hứa Tư Tuyền không ngờ Hứa Kế Thành lại cố chấp như vậy, trong lòng rất khó chịu, nhưng vẻ mặt vẫn kính cẩn. Bây giờ việc Kinh Mặc vẫn bình an vô sự là con bài duy nhất mà hắn có thể sử dụng để thương lượng với Hứa Kế Thành.
“Ngươi thực sự nên vui mừng vì nàng ấy vẫn còn sống, nếu không làm sao có tư cách để quỳ trước mặt ta chờ chết.” Hứa Kế Thành tức giận mắt long sòng sọc khi nghe đến từ chết, để người phụ nữ của hắn có liên quan đến từ này đúng là mắc tội tày đình rồi.
“Rốt cuộc thì con muốn sao? Ta...” Hứa Tư Tuyền đã không đoán được kết cục của mình nữa rồi.
“Chẳng phải ngươi thích Trắc Phi của ta sao, ta sẽ thành toàn cho hai người, đi ra trước đi.” Hứa Kế Thành không muốn nhìn Hứa Tư Tuyền thêm một giây một phút nào nữa.
Nếu không phải là Hoàng thúc, có lẽ từ lâu hắn đã không chịu nổi sự ngu ngốc của ông ta rồi, nhưng bọn họ là những người mà trước lúc lâm chung hoàng tổ phụ đã dặn dò phải chăm sóc thật tốt.
Nhưng chăm sóc những người như vậy sẽ chỉ chuốc lấy tai họa lớn hơn mà thôi.
“Thành Nhi, con không thể lấy mạng của ta được, chỉ cần ta còn sống tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với con, Thành Nhi...” Đám người Dạ Nhị nghe thấy lời của Hứa Kế Thành kéo Hứa Tư Tuyền ra ngoài. Hắn muốn vũng vẫy để nói thêm với Hứa Kế Thành vài câu, nhưng Hứa Kế Thành thậm chí còn không muốn nghe thêm bất kì điều gì nữa.
Vừa bước ra ngoài Dạ Nhi nhét một viên thuốc vào miệng Hứa Tư Tuyền, nó tan ra trong miệng với hơi thở thơm mát, đợi đến khi hắn nuốt xuống rồi mới kịp phản ứng lại.
Hắn nắm chặt cánh tay Dạ Nhị, lớn tiếng hỏi: “Ngươi cho ta ăn cái gì vậy? Ta không thể chết, ta phải sống, ta...”
Hứa Tư Tuyền nghĩ đến việc mình vừa nuốt thuốc độc, vô cùng hoảng sợ, chính xác mà nói hắn sợ đến mức tè vào quần rồi.
Mọi thứ tính toán bao nhiêu năm qua đều bị phá hỏng, hắn chưa bao giờ thua thảm hại như vậy, không ngờ Hứa Kế Thành thực sự muốn mạng của mình.
“Tam Vương gia, yên tâm đi, đây là thứ đồ tốt, sẽ không giết chết người đâu, vương gia đã nhường Trắc Phi rồi, ông hãy yên tâm hưởng thụ đi.” Dạ Nhị nhìn thấy bộ dạng sợ sệt của Hứa Tư Tuyền, trong lòng càng cảm thấy sự nhẫn nhịn bao nhiêu năm qua của chủ nhân là không đáng, chỉ vì lời dặn dò của tiên đế lúc lâm chung, chủ nhân nhà họ đã phải nhẫn nhịn tên ngu xuẩn này bao nhiêu năm nay.
Nhưng nhẫn nhịn nhiều năm như vậy cũng không phải thua thiệt, dù gì một lát nữa tam vương gia sẽ cùng Chu Trắc Phi có trận cuồng nhiệt da thịt hiệp này đến hiệp khác, đến lúc đó người dân khắp thành sẽ vây lại xem, chỉ nghĩ tới là biết chủ nhân nhà họ thật ác.
“Các ngươi định làm gì, là ả đàn bà Chu Thị kia tự tìm đến ta, không liên quan gì đến ta hết, thật sự không liên quan đến ta.” Hứa Tư Tuyền sốt sắng nói, ánh mắt đã vô cùng hoảng loạn. Về chuyện của Chu Thị, điều hắn làm đúng là không phải điều một người trưởng bối nên làm, nhưng ả đàn bà Chu Thị đó đúng là mặn mà, lại say đắm Hứa Kế Thành không chịu từ bỏ, hắn không kiềm chế được nên mới mắc sai lầm mà người đàn ông nào trong thiên hạ cũng đều mắc phải.
“Ngươi không phải sợ, chủ nhân của chúng tôi chỉ muốn thành toàn cho đôi cẩu nam nữu các người thôi.” Dạ Nhị nói xong tống Hứa Tư Tuyền vào trong lồng sắt đang nhốt Chu Thị.
“Hứa Tư Tuyền, ông có còn là đàn ông hay không, rõ ràng là ông làm nhục ta, lại nói ra những lời như vậy, đúng là kinh tởm.” Vừa rồi khi Hứa Tư Tuyền nói ra những lời van là đã tới gần lồng sắt rồi. Chỉ là vì tất cả tâm trí của hắn đều đang nghĩ làm sao để cầu xin tha mạng nên không nhận ra sự tồn tại của nàng.
So với sự tàn độc của Hứa Tư Tuyền lúc này, thì Chu Thị tốt hơn nhiều, chỉ là trêи khuôn mặt còn vương vài giọt nước mắt.
“Đều là ngươi đã hại ta, ả đàn bà chết tiệt này, nếu ngươi không giở trò quyến rũ, làm sao ta lại có hứng thú với ngươi? Ngươi là người phụ nữ của cháu ta, lại khôngan phận thủ thường, ngươi...” Khi Hứa Tư Tuyền nhìn thấy Chu Thị bị nhốt trong lồng sắt thì hai chân đã mềm nhũn, sau khi nhìn thấy nàng, hắn chỉ muốn thoát tội theo bản năng, muốn cho Dạ Nhị biết rằng tuy hắn và Chu Thị có quan hệ bất chính nhưng là do nàng ta chủ động dâng hiến, hắn cũng được coi là nạn nhân mà thôi.
Nàng khinh thường nhìn Hứa Tư Tuyền, vừa định nói gì đó, nhưng cằm bị ai đó bóp chặt, sau đó nhét vào miệng một viên thuốc màu đen, lập tức hóa thành nước mát ngọt, trôi xuống dọc theo cổ họng.
Nếu như trước đây nàng còn hy vọng Hứa Tư Tuyền có thể cứu mình, thì giờ đây cơ thể của Chu Thị đã tê dại hết rồi, cảm thấy thần chết đang vẫy gọi, trái tim chỉ có tuyệt vọng.
“Hai kẻ tham sống sợ chết, yên tâm đi, thứ ta mới cho hai ngươi ăn không phải thuốc độc chết người đâu. Vương gia nhà chúng ta tốt bụng, muốn thành toàn cho đôi cẩu nam nữ hai người, cứ nhắm mắt tận hưởng đi.”
Dạ Nhị nói xong quay sang hai tên lính canh gác và căn dặn khi thuốc vừa phát huy tác dụng hãy đưa họ ra ngoài, ý của vương gia là muốn toàn thể người dân ở kinh thành sẽ có thể nhìn thấy đôi cẩu nam nữ này gian díu với nhau.
Danh Sách Chương: