Tống Vân Lễ vẫn chưa lấy lại tinh thần từ cơn khủng hoảng do cái chết của Khanh Nhi mang lại, chờ đến khi hắn nghe được tiếng bàn tán xung quanh, dời mắt nhìn về phía cổng thành thì Kinh Mặc và An Nhiên đã đi về hướng Trần Nguyên Khánh, mà cửa thành đã đóng lại.
“Bắt Kinh Mặc lại cho ta, là nó tự chui đầu vào rọ, chỉ cần bắt được nó, chỉ cần nói một câu là Tống Vĩnh Kỳ sẽ bỏ thành đầu hàng ngay, mau bắt nó lại.” Tống Vân Lễ kêu lớn, trong mắt đầy vẻ hưng phấn.
Ngay giây phút nhìn thấy Kinh Mặc, hắn đã có quyết định, cho dù Khanh Nhi đã chết, cho dù tình hình của hắn đang vô cùng nguy hiểm, hắn cũng tuyệt đối sẽ không để Tống Vĩnh Kỳ dễ chịu, nếu muốn chết, vậy thì hắn sẽ kéo tất cả kẻ thù, tất cả những ngươi hại hắn vào địa ngực.
Mà người Tống Vĩnh Kỳ quan tâm nhất trừ Ôn Yến ra thì cũng chỉ còn lại cặp trai gái của y và Ôn Yến, cho nên bây giờ Kinh Mặc đang tự chui đầu vào rọ, làm hắn được như mong muốn.
Sao hắn có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như thế được.
“Bảo vệ công chúa.” Tống Vĩnh Kỳ cũng chú ý đến những động tác khác thường của quân Nam Chiếu, bởi vì con gái của y còn đang trong quân địch, sau khi nhìn thấy ý đồ của bọn họ, y lập tức ra lệnh cho binh lính đứng trên tường thành.
Ý của y rất rõ ràng, nếu quân Nam Chiếu dám ra tay với Kinh Mặc, bọn họ lập tức dùng tên bắn họ thành rỗ.
Kinh Mặc cũng cảm nhận được bầu không khí xung quanh đã thay đổi, nhưng mà cô bé giống như không hề sợ hại gì mà bước từng bước một về hướng Trần Nguyên Khánh.
Không hiểu sao cô bé lại tin tưởng rằng bản thân sẽ rất an toàn, cho dù là Phụ hoàng ở phía sau hay là Trần Nguyên Khánh ở không xa phía trước đều sẽ bảo vệ cô bé.
Tống Vân Lễ chẳng có gì đáng sợ cả.
Đúng là thế, ngay lúc mũi tên trên tường thành bắn về phía quân Nam Chiếu, Trần Nguyên Khánh cũng yếu ớt ra lệnh, dùng hết toàn lực bảo vệ công chúa Kinh Mặc.
“Tướng quân, công chúa Kinh Mặc là con gái của Ôn Yến, cô bé...” Trần Nguyên Khánh mới nói xong, tướng quân đóng giữ kinh thành đứng cạnh hắn lập tức nhỏ giọng phản đối, hắn đã rất khó hiểu về hành động lúc trước của Trần Nguyên Khánh, nếu bây giờ lại bảo vệ công chúa Kinh Mặc, vậy...
“Ôn Yến là Ôn Yến, công chúa Kinh Mặc là công chúa Kinh Mặc.” Trần Nguyên Khánh khẽ nói, hai mắt lập tức nhìn về phía Kinh Mặc đang bước về phía hắn trong sự bao vây của vô số người.
Dáng vẻ bình tĩnh thong dong của cô bé giống như cô bé không phải đang đi trong thiên quân vạn mã mà chỉ đang đi tản bộ trong hậu hoa viên của ai đó.
Nhìn thấy bóng dáng của Kinh Mặc, Trần Nguyên Khánh cảm nhận cõi lòng đầy phiền não suốt mấy ngày qua của hắn cuối cùng cũng tìm được chốn về, mà vết thương ngay ngực lại càng giống như không cần thuốc cũng khỏi, hắn đã quên đau đớn, lòng đầy chờ mong nhìn Kinh Mặc đến.
Nhìn bóng dáng nho nhỏ từ xa từ từ bước gần hắn, bước chân kia giống như đang đạp lên tim hắn.
Bởi vì hắn đã ra lệnh, đám phản quân đóng giữ bên ngoài kinh thành này đã quên mất lúc nãy họ còn đang giằng co cùng Kinh Mặc, bọn họ tự giác tạo thành một vòng vây, bảo vệ cơ thể bé xíu của Kinh Mặc vào giữa, quân Nam Chiếu không thể nào xông vào bắt Kinh Mặc, cho dù là những mũi tên thỉnh thoảng bay đến từt rên tường thành, hay là phản quân do Trần Nguyên Khánh thống lĩnh, đều không phải là dạng dễ đối phó.
Kinh Mặc bước đến bên cạnh Trần Nguyên Khánh, đã lâu rồi hai người không gặp nhau, nhưng mà lúc trước hai người đã từng nói không còn quan hệ gì với nhau, trong lòng đều đã thầm cười.
“Ta còn không biết Trần đại tướng quân vậy mà lại không biết quý trọng mạng sống của chính mình.” Kinh Mặc khẽ nói, môi nở một nục ười nhạt, không ai biết được lúc này cô bé đã cố gắng bao nhiêu mới có thể che giấu đươc vẻ biết ơn đang trào dâng trong lòng.
Trần Nguyên Khánh cũng cười nhìn Kinh Mặc, hắn dùng tay khẽ vỗ ngực, nói nhỏ: “Ngươi biết ta thích ngươi đến cỡ nào mà, nếu ngươi không phải con của Ôn Yến, ta...”
Trần Nguyên Khánh nhìn Kinh Mặc, cuối cùng cũng không nói hết những lời này ra, nếu cô bé không phải con gái của Ôn Yến, có lẽ hắn sẽ cướp cô bé về bên cạnh, bởi vì cô bé đã cho hắn cảm giác mềm mại ấm áp kia, rốt cuộc trừ Vũ Trúc ra cũng không còn ai cho hắn nữa.
“Nhưng mà phải làm sao đây? Ta chính là con gái của Ôn Yến, hơn nữa mẹ ta đã chết rồi, tuy ngươi không phải kẻ đầu sỏ gây tội, nhưng mà ngươi vẫn luôn chống đối với mẹ của ta.” Lúc nói chuyện, trên người Kinh Mặc có một chút mất mát.
Không thể thay đổi xuất thân của bản thân, tuy cô bé cũng rất thích Trần Nguyên Khánh, nhưng nếu cô bé không phải là con của mẹ, cô bé cũng không thể nào chủ động tiếp xúc với Trần Nguyên Khánh.
“An Nhiên ca ca, kiểm tra vết thương cho ân nhân cứu mạng của ta đi, người khác làm ta không yên tâm.” Kinh Mặc quay sang nhờ An Nhiên.
An Nhiên gật đầu, lập tức bước lên kiểm tra miệng vết thương của Trần Nguyên Khánh, Trần Nguyên Khánh cũng không cản trở, nếu Kinh Mặc nhờ người chữa thương cho hắn, trong lòng hắn đã xem những chuyện này thành phúc lợi.
“Là vết thương đâm xuyên qua, nhưng tim của Trần tướng quân hơi lệch cho nên những chỗ quan trọng không bị thương, chỉ cần cẩn thận dưỡng thương thì sẽ khỏe lại nhanh thôi.” An Nhiên kiểm tra xong quay qua nói với Kinh Mặc.
“An Nhiên ca ca, lấy thuốc tốt nhất cho hắn.” Kinh Mặc khẽ dặn dò xong rồi cười nhìn Trần Nguyên Khánh, nhưng đáy mắt đã không còn vẻ biết ơn như trước nữa.
“Trần tướng quân, ngươi vì ta mà bị thương, ta nhờ người khác băng bó cho ngươi, hai chúng ta huề nhau.” Kinh Mặc khẽ nói.
“Bị thương, trị hết, sau đó thì huề nhau, ngươi biết tính toán thật đó.” Trần Nguyên Khánh không ngờ Kinh Mặc sẽ nói như thế, những chỉ trong chốc lát, hắn lập tức cười chua chát nói.
“Nếu ngươi không cản mũi tên kia lại thì Thiên Sơn cô cô cũng sẽ cản, ta chắc chắn sẽ không bị thương, cho nên ta chỉ nợ ngươi một mũi tên chứ không phải một cái mạng, nhưng mà nếu ngươi thật sự tính toán chi li như thế, ta lại tặng cho ngươi thêm một lợi ích khác, chờ ngươi thua rồi, ta sẽ bảo vệ tính mạng của ngươi.”
“Ngươi khẳng định ta sẽ thua đến thế sao? Lỡ ta thắng thì sao?” Trần Nguyên Khánh thấy Kinh Mặc ăn nói vô cùng tự tin, đáy lòng cũng có chút ý muốn trêu chọc, hoàn toàn quên mất bây giờ bọn họ đang ở trên chiến trường ngươi chết ta sống.
“Nếu ngươi thắng, ta chắc chắn sẽ bị bắt làm tù bình, ngươi muốn ta làm gì thì ta làm cái đó, làm nô làm tỳ này nọ, cũng không làm khó ta được, dù sao ta cùng từng xin xỏ được sống trước mặt mấy tên cao thủ nước Tử Húc.” Kinh Mặc lạnh nhạt nói, nhẹ nhàng bâng quơ kể lại chuyện cô bé từng bị bắt đi lúc trước.
Mắt Trần Nguyên Khánh trầm xuống một chút, chuyện hắn không muốn nghe nhất chính là việc Kinh Mặc bị đám người nước Tử Húc bắt mất, đó là do hắn sơ suất, cũng là áy náy của hắn.
“Nhưng mà còn có một sự lựa chọn, Trần tướng quân có thể chọn cách bỏ cuộc ngay bây giờ, coi như những người này bị ngươi mê hoặc, mấy người này còn đang phạm tội mưu phản đó, tính tới tính lui vẫn là ngươi lời to.” Kinh Mặc cười nói, giống như không phải đang nói đến vấn đề có liên quan đến sự sống chết của trăm nghìn người.
“Ngươi khẳng định là ta sẽ thua à?” Trần Nguyên Khánh bực bội nhìn Kinh Mặc, hắn không thể không thừa nhận, cô bé cực kỳ giống Vũ Trúc khi còn bé này, hôm nay lại không hề giống Vũ Trúc chút nào cả, trong lòng Vũ Trúc, hắn luôn trăm trận trăm thắng, nhưng Kinh Mặc lại nhận định rằng hắn sẽ là người thua.
“Trần tướng quân, ta chỉ nói đến đây, ngươi suy nghĩ lại cho kỹ đi, ta phải đi, đương nhiên ngươi cũng có thể kêu người bắt ta lại, uy hiếp Phụ hoàng.” Kinh Mặc xoay người đi vài bước rồi đột nhiêu quay đầu lại cười nói với Trần Nguyên Khánh.
“Cái con bé này, ngươi đã chắc chắn rằng ta sẽ không bắt ngươi lại cho nên mới dám khiêu khích như thế đúng không? Người của ta chỉ có thể bảo vệ ngươi đến cổng thành, người của Tống Vân Lễ sẽ làm gì thì ta không lo được, thật ra ta cũng rất mong được chiến đấu một trận quang minh chính đại với Tống Vĩnh Kỳ, coi như là vì muội muội của ta.” Trần Nguyên Khánh nói xong lập tức quay đầu đi, hắn không muốn nhìn Kinh Mặc rời đi, bởi vì chỉ mới nghĩ thôi mà trong lòng hắn đã cực kỳ không nỡ rồi.