"Công chúa, Chu trắc phi bọn họ cứng rắn muốn xông tới, thuộc hạ..." Khi trong đầu Kinh Mặc trong đầu một mảnh thanh minh, thị vệ thủ lĩnh phụ trách giữ cửa đã đi tới bẩm báo, mặt hắn đầy căm giận, hiển nhiên là vì những thị thϊế͙p͙ vô pháp vô thiên.
"Đuổi ra ngoài, viện của bổn công chúa không phải chó mèo gì muốn vào là có thể đi vào." Kinh Mặc căm tức nói.
"Công chúa, những thϊế͙p͙ thị khác thuộc hạ có thể không cố kỵ gì đuổi bọn họ đi, nhưng Chu trắc phi đang hoài thai, nếu như..." Thị vệ kia tự nhiên biết sự chiếu cố của công chúa nhà mình đối với Chu thị khoảng thời gian này, dĩ nhiên cũng hiểu rõ công chúa làm những chuyện này đều là bởi vì đứa bé trong bụng Chu thị, bây giờ Chu thị kia ỷ vào bụng mình liều mạng đi vào trong phòng, bọn họ thật sự là bó tay bó chân.
"Bây giờ Trần thúc trúng kịch độc, vẫn tận lực ngăn cản các nàng ở bên ngoài đi." Kinh Mặc không biết làm sao nói.
Nếu như không phải lúc trước đáp ứng Hứa Kế Thành sẽ bảo vệ tốt Thành vương phủ, bảo vệ tốt những nữ nhân của hắn, Kinh Mặc thật sự muốn lập tức thu dọn những nữ nhân kia một lượt.
Thủ lĩnh thi vệ kia lĩnh mệnh rời đi, Kinh Mặc nhìn Trần Nguyên Khánh nằm ở trêи giường, vang lên bên tai lại đều là tiếng thương lượng của thị vệ và đám thị thϊế͙p͙ kia.
Không thể không nói, ở phương diện càn quấy, những thị vệ thủ hạ của nàng tuyệt đối không phải đối thủ của những nữ nhân ở Quần Phương Viện.
Không lâu, tiếng của Chu thị rõ ràng vang ở bên tai Kinh Mặc: "Vương phi, trước kia thϊế͙p͙ thân đều đã tới gian phòng của ngài, hôm nay ngài cho người ngăn trở chúng ta, không biết là trong phòng này có cái gì không gặp được chứ? Mặc dù ngài là công chúa, nhưng nơi này là Thành vương phủ, nếu quả thật ngài muốn làm chuyện tổn hại đến danh tiếng Vương gia, chúng ta cũng nhất định sẽ không đồng ý."
"Chu trắc phi không phải là có chuẩn bị mới đến sao? Ta và Trần thúc ở trong phòng này, Trần thúc trúng độc." Kinh Mặc xoay người, nhìn chằm chằm Chu thị, cao giọng nói.
"Trúng độc?" Mặt Chu thị đầy vẻ khó tin, nàng ta chậm rãi đi tới bên giường, nhìn Trần Nguyên Khánh, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị.
Kinh Mặc đang muốn đuổi Chu thị đi ra ngoài, lại nghe được bên giường truyền tới thanh âm, nàng quay đầu nhìn về phía Trần Nguyên Khánh, hắn đã đỡ sàng tháp ngồi dậy.
"Trần thúc, ngươi cảm giác thế nào? Có khó chịu chỗ nào hay không, ngươi..." Kinh Mặc thấy Trần Nguyên Khánh tỉnh lại, đáy lòng đều là vui sướиɠ, nàng bất chấp Chu thị và những thị thϊế͙p͙ đang tràn vào không ngừng sau lưng, chỉ nhìn chằm chằm Trần Nguyên Khánh.
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!"Kinh Mặc, ta không sao, không cần lo lắng, ta không có chuyện gì." Trần Nguyên Khánh nhẹ giọng vừa nói, nhưng lúc nói chuyện rõ ràng khí tức chưa đủ.
"Ai yo, tình chàng ý thϊế͙p͙ này, thật sự là..." Chu thị cười nhẹ một tiếng, giễu cợt nói. Lời Chu thị vừa dứt, sau lưng những thϊế͙p͙ thị đã chen vào phòng bắt đầu nghênh hợp, giống như Kinh Mặc nàng thật sự làm chuyện khó có thể mở miệng.
"Tất cả im miệng cho ta."
Kinh Mặc đã tức giận rồi, đây coi là chuyện gì xảy ra, sân viện của nàng đường đường công chúa của một nước, một đám thϊế͙p͙ thị cũng có thể xông tới, các nàng rốt cuộc là không coi công chúa Đại Lương nàng vào đâu, còn chưa xem thân phận Thành Vương phi của nàng coi vào đâu...
Những người mồm năm miệng mười đều ngừng nói chuyện, kinh ngạc nhìn về phía Kinh Mặc.
Nói chính xác, các nàng có chút không dám tin tưởng tai mình, từ khi gả vào Thành vương phủ, cho tới bây giờ Kinh Mặc chưa từng nói tàn khốc như vậy.
"Trần thúc, ngươi nằm xuống trước nghỉ ngơi thật tốt, chuyện nơi đây có ta." Kinh Mặc nhẹ giọng dặn dò Trần Nguyên Khánh, sau khi nói xong còn đỡ hắn nằm xuống.
"Trương Xương, đi mời đại phu tới, nói cho hắn, Trần thúc tỉnh rồi." Kinh Mặc sắp xếp xong cho Trần Nguyên Khánh, xoay người phân phó thị vệ ngoài cửa mặt đầy áy náy.
"Vương phi, cho dù Vương gia không có ở đây, ngài cũng nên cho chúng ta một lời giải thích, một nam nhân nằm ở trêи giường của ngài coi là chuyện gì xảy ra?"
"Vương phi, cũng có lời đồn đãi quan hệ của ngài và lão nam nhân này không cạn, không biết rốt cuộc các người quan hệ thế nào?"
"Vương gia vừa đi không lâu ngài đã không không thể đợi được để đàn ông khác lên giường ngài, công chúa Đại Lương thật là giáo dưỡng tốt..."
"Vương phi, ngài tốt nhất vẫn là cho chúng ta một lời giải thích, còn phải nghiêm trị người đàn ông này, nếu không chúng ta không phục."
"..."
Kinh Mặc ngồi ở bên giường, nhìn những nữ nhân này điên cuồng ầm ỉ, lại không xung động ngăn cản, nàng rất rõ ràng, những người này cũng không quan hệ với nàng, chờ nàng rời đi, giữa các nàng lại càng không có bất kỳ quan hệ gì.
"Kinh Mặc, cho người đưa ta trở về, bây giờ Thành vương không có ở đây, loại chuyện tình ngay lí gian này chúng ta vẫn nên tránh được thì tránh." Giọng Trần Nguyên Khánh yếu ớt, chẳng qua là thái độ phá lệ kiên định.
Kinh Mặc quay đầu nhìn Trần Nguyên Khánh, từ ái trêи mặt hắn làm cho đáy lòng nàng đều là áy náy, nàng rất rõ ràng, người trước mặt này mới là người vẫn luôn che chở nàng.
"Trần thúc, ngươi bây giờ ở trong sân của ta, ta còn có thể bảo vệ ngươi." Kinh Mặc nhẹ giọng an ủi, lúc quay đầu lại nhìn về phía đám oanh oanh yến yến ăn mặc xinh đẹp kia, trong con ngươi đều là duệ mang.
"Các ngươi có tư cách gì truy cứu chuyện của ta? Bằng các ngươi chỉ là một thị thϊế͙p͙, hay là dựa vào đứa bé trong bụng ngươi?" Kinh Mặc nhìn lướt qua những thị thϊế͙p͙ kia, sau đó đưa mắt nhìn chằm chằm trêи người Chu thị vẫn luôn nhắm vào nàng.
Những người vốn đang kiêu căng phách lối nhất thời không lên tiếng, Kinh Mặc nói đúng, tất cả mọi người nơi này đều không có tư cách chất vấn nàng.
Bàn về thân phận các nàng là trắc phi là thị thϊế͙p͙, không có tư cách hỏi tới chuyện của chủ mẫu.
Ngay cả đứa bé trong bụng Chu thị cũng không có tư cách, cho dù Chu thị có thể sinh ra, cũng không có chuyện con trai thứ chất vấn chủ mẫu.
"Bổn công chúa chỉ là không muốn phản ứng các ngươi, cho nên các ngươi mới sống khỏe mạnh, đều cút trở về cho ta, sống đàng hoàng, bây giờ Vương gia không có ở đây, để cho các ngươi thần không biết quỷ không hay biến mất, cũng chỉ là chuyện một câu nói của ta." Giọng nói của Kinh Mặc không lớn, nhưng lực nặng thiên quân.
"Vương phi, chúng ta không có tư cách quản chuyện của ngài, nhưng ngài để một người đàn ông vào ở tẩm điện của ngài, chuyện như vậy, truyền đi không chỉ có hỏng danh tiếng của ngài, sợ là chúng ta đều sẽ gặp phải tai ương." Chu thị cố tự trấn định tâm thần, rất ủy khuất nói.
"Đúng vậy đúng vậy, Vương phi ngài làm như vậy, người khác nghị luận cũng là hậu viện Thành vương phủ chúng ta, ngài không thể vì ngài vui vẻ, không để ý đến thanh danh của chúng ta." Vốn là người không có lập trường, bởi vì một câu của Chu thị đều hiểu ra.
"Các ngươi muốn Kinh Mặc làm gì? Hôm nay ta sẽ rời khỏi nơi này." Trần Nguyên Khánh nhìn những nữ nhân đáng giận trước mặt công kϊƈɦ Kinh Mặc, đã sớm không khống chế được lửa giận trong lòng, nếu như không phải là mình bây giờ không có khí lực ngồi dậy, hắn thật sự có thể xách đao cho những nữ nhân này kết quả.
Đây là ánh mắt gì của Hứa Kế Thành, lấy một đám nữ nhân làm ngột ngạt Kinh Mặc, thật là...
"Ngài chỉ rời khỏi nơi này là không được, ngài vẫn nên rời khỏi vương phủ, bây giờ Vương gia không có ở đây, thanh danh của chúng ta..." Chu thị nghe Trần Nguyên Khánh nói, nụ cười trêи mặt nặng hơn, lúc nói với Trần Nguyên Khánh cũng là mặt đầy chân thành.
"Lát nữa ta sẽ ra phủ." Không đợi Kinh Mặc mở miệng, Trần Nguyên Khánh đã đáp ứng.
"Trần thúc..."
"Kinh Mặc, nếu như ngươi không đáp ứng, Trần thúc ta sẽ rời khỏi Tử Húc Quốc." Trong giọng nói của Trần Nguyên Khánh đều là kiên quyết, nghe hắn nói xong, trêи mặt Kinh Mặc đã đầy nước mắt rồi.
Ở cùng Trần thúc nhiều năm như vậy, Trần thúc luôn là đi theo ý nguyện của nàng, thậm chí nàng cũng đã quên lần trước khi Trần thúc làm chủ quyết định một chuyện là lúc nào, hắn luôn sẽ nói, Trần thúc xem nàng làm, nàng nghĩ như thế nào Trần thúc sẽ làm như thế đó...
Đối với sự thuận theo vô điều kiện của Trần thúc, làm cho nàng cơ hồ quên mất thân phận uy phong lẫm lẫm năm đó của hắn, hắn từng là tướng quân hiệu lệnh thiên quân vạn mã, hắn vì nàng, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục nhiều năm.
Mà bây giờ, hắn trúng độc, độc có thể phải không còn chưa nhất định, lại vì nàng rời đi...
Nàng từng nói cho Trần thúc dưỡng lão, nhưng hắn trúng độc, ngay cả phục vụ bên cạnh giường nhỏ nàng cũng không thể...
"Đều cút cho ta, cút, cút ra ngoài." Kinh Mặc không khống chế được nước mắt ở đáy mắt, nàng vừa nói chuyện, một bên cầm vật trong tay ném về phía các nàng, một lần lại một lần, hoàn toàn không có khí độ đoan trang cao quý của công chúa.
Danh Sách Chương: