Thẳng cho đến khi Ôn Yến mang thai con của chàng, trong lòng của chàng mới sinh ra nỗi chờ mong tha thiết, cảm thấy rốt cuộc trời xanh cũng đã chịu đối tốt với mình.
Lại không nghĩ tới thứ đang chờ đợi bọn họ vẫn là...
Rốt cuộc chuyện mà vẫn luôn lo lắng cũng đã biết được kết quả, chỉ là trong lòng không hề nhẹ nhõm chút nào, mà còn bị chua xót chiếm cứ hết.
Không có ai biết rằng là một bậc đế vương đã từng có lý tưởng to lớn là muốn để bách tính an cư lạc nghiệp, lúc này cũng chỉ muốn là một nam nhân bình thường, chỉ muốn bảo vệ được nữ nhân mà mình yêu.
Không muốn suy nghĩ đến sóng to gió lớn ngập trời ở phía sau, không muốn sau này sự bất bình của người khác có nổi dậy hay không, không muốn phải nhìn trước ngó sau suy nghĩ về hậu quả và hành vi tùy hứng của mình, bây giờ chàng chỉ muốn làm một nam nhân, chỉ muốn bảo vệ được nữ nhân của mình.
Người trong thiên hạ chính là trách nhiệm của chàng, nhưng mà chàng lại thể hi sinh nữ nhân của mình như là một cái giá.
Tống Vĩnh Kỳ đứng yên lặng trong gió rét thật lâu, chờ đến lúc chàng ý thức được Ôn Yến còn đang ở trong Thải Vi cung chờ đợi chàng, tay chân của chàng cũng đã đóng băng không còn cảm giác.
Chàng kiên trì bước về phía Thải Vi cung, bước từng bước một, bước chân yên tâm lại kiên định.
Lúc chàng đi vào trong tẩm điện của Ôn Yến, Ôn Yến đã nằm ở trên giường, dáng vẻ nằm yên tĩnh ở trên giường của Ôn Yến làm cho trong lòng của Tống Vĩnh Kỳ nảy sinh cảm giác sốt ruột, chàng vội vàng đi vào. Ôn Yến nghe thấy âm thanh thì đột ngột quay đầu lại, mỉm cười nhìn về phía chàng, chàng ngẩn người, lập tức yên tâm.
Tống Vĩnh Kỳ vốn dĩ định chạy tới ôm Ôn Yến vào lòng, nhưng mà vừa mới đến gần Ôn Yến thì mới ý thức được mình mang theo một thân gió lạnh ở bên ngoài, chàng vội vàng dừng bước chân lại. Ôn Yến nhìn thấy chàng có chút lúng túng đứng ở trước mặt của mình, hơi kinh ngạc một chút, chậm rãi ngồi dậy hỏi chàng: “Sao vậy, không phải là chàng muốn đi qua đây hả? Sao bây giờ lại còn đứng ở đó vậy, chàng đến chỗ của ta không phải là đi ngủ mà là bị phạt đứng à?”
“Hơi lạnh ở trên người của ta rất nặng, thân thể của nàng lại không tốt, ta sợ là ta bước qua đó thì sẽ lây cái lạnh cho nàng.” Tống Vĩnh Kỳ ngượng ngùng mở miệng nói, lúc nhìn về phía cô thì đáy mắt đều là dịu dàng, chỉ là không có người nào biết lúc này trái tim của chàng đã sớm bị chua xót và áy náy xâm chiếm.
Ôn Yến không có chuyện gì đâu, lớn bao nhiêu rồi mà còn sợ chút lạnh lẽo đó...” Ôn Yến biết là Tống Vĩnh Kỳ quan tâm tới mình, nhưng mà chàng nói ra ngay thẳng như vậy, Ôn Yến vẫn cảm thấy rất cảm động. Cô đưa tay giữ chặt tay của Tống Vĩnh Kỳ lại, nhất là ngày hôm nay, nhất là khi cô biết rõ ràng thời gian mình có thể nắm tay chàng như thế này cũng không còn nhiều nữa.
Tóm lại Tống Vĩnh Kỳ vẫn tránh thoát bàn tay đang đưa qua của Ôn Yến, chàng nhẹ giọng nói một câu: “Để ta đi tắm trước một cái, một lát nữa sẽ trở về ngay, nếu như nàng thấy mệt mỏi thì cứ ngủ trước đi.”
Tống Vĩnh Kỳ nói xong thì đi giống như là chạy trốn, chàng không dám đứng ở trước mặt của Ôn Yến, chàng sợ là chua xót trong đáy lòng sẽ không thể khống chế được nữa, chàng sợ là mình không thể tiếp tục khống chế mà nắm chặt lấy tay của cô, ôm lấy cô vào trong lòng.
Nhưng mà chàng biết tình trạng sức khỏe của Ôn Yến, chàng không thể làm cho thân thể của Ôn Yến bởi vì nguyên nhân của chính mình và tiếp tục suy yếu.
Nhưng mà nghĩ đến ôn dịch ở thành Khắc Châu, nghĩ đến cái được gọi là thuốc dẫn, nghĩ đến Ôn Yến, trái tim của chàng liền bị siết chặt đau đớn không thôi.
“Ôn Yến, ta phải làm sao bây giờ, ta nên làm cái gì đây, ta có thể làm gì được đây?” Tống Vĩnh Kỳ điên cuồng gào thét trong đáy lòng, nhưng mà trong đầu của chàng vẫn còn có lý trí, chàng vẫn kiên trì như cũ, chàng phải bảo vệ cho Ôn Yến, cho dù làm như thế nào, cho dù là mình phải trả một cái giá lớn nhất.
Giống như năm đó Ôn Yến vì mình mà ngay cả tính mạng cũng không quan tâm, lần này chàng cũng muốn bảo vệ nữ nhân mà mình yêu cho thật tốt, cũng không thể tiếp tục tái diễn một màn của nhiều năm trước nữa.
Tống Vĩnh Kỳ rửa mặt cho tới khi nào đã điều chỉnh được cảm xúc, lúc chàng trở lại tẩm điện thì Ôn Yến đang ngồi ở trên giường đọc sách, nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ trở về thì cô mới bỏ sách xuống, vươn tay ra.
Tống Vĩnh Kỳ đưa tay nắm lấy tay của cô, cho dù là nhiều năm trước hay là hiện tại, tay của cô đều tinh tế, chỉ là hiện tại bàn tay trắng nõn của cô cứ như là trong suốt.
“Không còn sớm nữa, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải vào triều.” Ôn Yến thấp giọng nói.
“Được.” Tống Vĩnh Kỳ cười đồng ý, sau đó bước lên giường ôm Ôn Yến ở trong ngực.
Xúc cảm ấm áp làm cho đáy lòng của Tống Vĩnh Kỳ sinh ra cảm giác thỏa mãn, lý tưởng của chàng cho đến bây giờ đều đơn giản như vậy, có thể ôm Ôn Yến đi vào giấc ngủ đã là yêu cầu lớn nhất trong cuộc đời này của chàng.
“Cảm xúc ngày hôm nay của chàng có chút không đúng lắm, có phải là trên triều đình lại xảy ra chuyện gì không, hay là ở bên phía thành Khắc Châu...” Ôn Yến cảm giác tay của Tống Vĩnh Kỳ chầm chậm vuốt ve sau lưng của mình, biết là chàng không thể đi vào giấc ngủ liền nhẹ giọng hỏi.
Ôn Yến thích cảm giác hai người ôm nhau thì thầm nói chuyện, có thể cảm nhận được nhiệt độ thân thể lẫn nhau, có thể hít thở vào không khí mà cả hai thở ra, như thế này làm cho cô cảm thấy hai người như một thể.
Tống Vĩnh Kỳ không nói gì, chàng không biết phải mở miệng như thế nào, chàng muốn để cho Ôn Yến yên tâm, chàng muốn nói cho Ôn Yến biết mình có thể bảo vệ cho Ôn Yến thật tốt. Nhưng mà chàng biết rõ đây không phải là điều Ôn Yến muốn, nếu như chàng nói ra...
Cho nên Tống Vĩnh Kỳ không nói chuyện, chỉ là im lặng ôm Ôn Yến, bàn tay vẫn không nặng không nhẹ vuốt ve sau lưng của cô, giống như là muốn dỗ dành cô đi ngủ.
“Kỳ, nếu như là chuyện ôn dịch ở thành Khắc Châu, chàng không cần phải lo lắng đâu, ta...” Ôn Yến cảm thấy chắc chắn là chuyện ôn dịch mới làm cho Tống Vĩnh Kỳ không ngủ được, cho nên cô muốn nói cho chàng biết là ôn dịch đã có thuốc giải rồi, cô cũng đã chuẩn bị che giấu thuốc dẫn của thuốc giải đó chính là máu của mình.
“Ôn Yến, chuyện của thành Khắc Châu chính là chuyện của triều đình, trẫm đã phái ngự y, đương nhiên sẽ giải quyết được, nàng không cần phải lo lắng thêm nữa đâu.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói, không cho Ôn Yến tiếp xúc với chuyện triều chính, đây là chuyện mà chàng vẫn muốn làm, mặc dù là có rất nhiều lần kinh động tới cô, nhưng mà lần này cách ly cô khỏi chuyện với thành Khắc Châu dường nhưng đó mới là lựa chọn tốt nhất.
“Nếu như có thể giải quyết thì hồi chiều này chàng sẽ không tới tìm ta, ta đã có biện pháp giải độc rồi.” Ôn Yến không hiểu rõ tâm tư của Tống Vĩnh Kỳ, cô rất muốn nói cho Tống Vĩnh Kỳ nghe chuyện đã có thuốc giải, cô không thích dáng vẻ nhíu mày của Tống Vĩnh Kỳ, càng không thích chàng như có điều suy nghĩ giống với hiện tại.
Chàng đã nhận định Ôn Yến cô chính là nữ nhân của chàng, vậy thì san sẻ nỗi lo chính là chuyện đương nhiên.
“Ôn Yến, ta nói có thể giải quyết thì có thể giải quyết được, không cần phải quan tâm đâu, nàng cứ ngoan ngoãn ở trong cung đi, nàng khỏe thì tất cả mới có thể tốt được.” Tống Vĩnh Kỳ nhàn nhạt nói, nhưng mà lại không cho từ chối.
Ôn Yến đang muốn mở miệng nói chuyện lại không nghĩ là Tống Vĩnh Kỳ chậm rãi mở miệng nói trước: “Ta đã hơi mệt rồi, muốn ngủ.”
Nói dứt lời thì Tống Vĩnh Kỳ liền nhắm mắt lại, tay đang vỗ ngay sau lưng của Ôn Yến cũng dừng lại, giống như là mệt mỏi thật sự, y như là chìm vào giấc ngủ.
Ôn Yến không hiểu tại sao Tống Vĩnh Kỳ lại đột nhiên không cho mình quan tâm chuyện giải độc nữa, rõ ràng là hồi chiều này chàng vẫn còn mang theo vẻ mặt chờ mong.
Ôn Yến không biết lúc này nam nhân đang giả vờ ngủ nhưng mà tâm tư lại rõ ràng như nước, chàng không dám để cho Ôn Yến mở miệng, thật sự giống như chỉ cần Ôn Yến không mở miệng thì tất cả sẽ không phải là thật.
Chàng là đang lừa mình gạt người, chàng lừa mình hết lần này đến lần khác, Ôn Yến không có cách để giải độc, chàng nguyện ý trầm luân vào trong âm mưu này, bởi vì chỉ có như thế này thì Ôn Yến của chàng mới sẽ không rời đi, chàng mới có thể vĩnh viễn có được sự mềm mại ở trong ngực, đương nhiên còn có con của chàng ở trong bụng của Ôn Yến.
Cảm giác hô hấp của Ôn Yến kéo dài và có quy luật, Tống Vĩnh Kỳ mới mở to mắt ra. Chàng lưu luyến nhìn gương mặt quen thuộc trong ngực của mình, chàng đã tự nhủ từng lần, mình nhất định sẽ bảo vệ cho Ôn Yến, Ôn Yến không thể rời khỏi mình được, mãi mãi cũng không.
Nhưng mà lời nói của sư phụ của Ôn Yến vẫn luôn vang lên ở bên tai của chàng như là mê chú trong đêm dài yên tĩnh, cho dù trong lòng đã đưa ra quyết định, nhưng mà chàng vẫn sợ hãi cái được gọi là số mệnh...
“Ôn Yến, nàng nói xem ta phải làm sao đây, ta...” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói chuyện với Ôn Yến, trong mắt đều là vẻ u sầu nồng đậm không tan được.