Cho nên sau khi nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ xông vào phòng tối, phản ứng đầu tiên của Khanh Nhi là cầm lấy tượng dược vương, đóng hết toàn bộ cơ quan bên trong.
Không bao lâu, Tống Vĩnh Kỳ đã ôm Trọng Lâu đi ra từ trong phòng tối.
Khanh Nhi vẻ mặt trắng xám nhìn Tống Vĩnh Kỳ đi ra từ trong phòng tối, hơi thở dịu dàng trên người chàng khiến Khanh Nhi tâm tâm niệm niệm đã không còn đâu nữa, nét mặt nặng nề như mang theo mưa gió, sự lạnh lùng trên người khiến Khanh Nhi đến gần cũng cảm thấy sợ hãi.
“Sư huynh, Trọng Lâu không sao chứ?”
Khanh Nhi nhỏ giọng hỏi, lúc nói chuyện, nàng ta căng thẳng nhìn Trọng Lâu trong lòng Tống Vĩnh Kỳ, nhìn thấy máu trên mặt Trọng Lâu, đáy mắt Khanh Nhi hiện lên sự vui vẻ, nhưng nước mắt lại lập tức đảo quanh trong hốc mắt.
“Sư huynh, muội không biết là ai muốn hại muội mà giấu Trọng Lâu ở đây, huynh yên tâm, chắc chắn muội sẽ cho huynh một lời giải thích.” Khanh Nhi nói lời thề son sắt, nhưng Tống Vĩnh Kỳ lại như không nghe thấy, chỉ có lúc căng thẳng nhìn đứa nhỏ trong lòng trên mắt mới hiện lên sự yêu thương.
“Xuân Lam Thu Nguyệt, các ngươi vào đây hết cho ta, là ai làm, ai muốn hại con của sư huynh, các ngươi nói mau.” Khanh Nhi thấy Tống Vĩnh Kỳ không thèm nhìn mình, trong lòng đã rối như tơ vò, nàng ta cố gắng tìm lý do vì mình, nhưng nàng ta đau khổ phát hiện không có lý do gì có thể khiến mình yên ổn thoát thân trong chuyện này cả.
Cho dù Xuân Lam Thu Nguyệt có người ra gánh tội thì sao chứ, nàng ta vẫn là chủ tử của bọn họ, việc bọn họ làm, ai đều sẽ biết đó chắc chắn có liên quan với mình, hoặc là mình bày kế.
Xuân Lam và Thu Nguyệt nghe thấy lời Khanh Nhi thì cam chịu quỳ xuống đất, bây giờ Khanh Nhi xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ cũng không có cách nào chỉ lo thân mình, nhưng ai cũng biết bây giờ Tống Vĩnh Kỳ đang trong cơn thịnh nộ, bọn họ cũng quý trọng tính mạng của mình mà.
“Sư huynh, muội thật sự không có, thật sự không có, muội…” Khanh Nhi thấy Xuân Lam và Thu Nguyệt không có phản ứng, vội vàng quay đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, bây giờ nàng ta hy vọng sư huynh có thể tin tưởng mình như năm đó.
Nhưng Tống Vĩnh Kỳ không thèm liếc nhìn nàng ta một cái, chàng đã không tin nàng ta từ lâu, huống hồ hôm nay, chàng tận mắt nhìn thấy con mình bị nhốt trong cung của nàng ta.
“Sư huynh, hai đứa nhỏ này tốt như thế sao, đáng để huynh đối xử với muội như vậy ư?” Khanh Nhi thấy Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng rời đi, lớn tiếng kêu lên với bóng lưng của chàng.
Tống Vĩnh Kỳ rời đi khiến Khanh Nhi mất đi chút lý trí cuối cùng, nàng ta ngã ngồi dưới đất, nhìn người đàn ông chói mắt như ánh mặt trời dịu dàng che chở con mình rời khỏi, ngay cả một ánh mắt cũng keo kiệt không bố thí cho mình.
Khanh Nhi nở nụ cười khổ, vì sao sư huynh lại đối xử với mình như vậy, rõ ràng mọi chuyện nàng ta làm đều vì sư huynh, đều vì nàng ta yêu huynh ấy mà.
“Nếu huynh muốn, chúng ta muốn có con thế nào mà không được, hai đứa nhỏ kia có gì tốt chứ…”
“Sư huynh, huynh thật bất công với Khanh Nhi, sao huynh có thể đối xử với muội như vậy…”
“…”
Lý Trường An ở lại xử lý hậu quả nhìn nửa bên mặt bị khăn che lại của Khanh Nhi, nhỏ giọng nói một câu: “Nữ nhân độc ác như ngươi, đối xử với ngươi như vậy là Tống Vĩnh Kỳ tốt bụng rồi, nếu là ta, sẽ bất chấp hậu quả giết chết ngươi luôn.”
Khuôn mặt Khanh Nhi trở nên dữ tợn, cười to với Lý Trường An, nhưng tiếng cười của nàng ta nháy mắt nghẹn lại trong cổ họng.
Nàng ta thấy mười lăm cô gái trẻ trung đứng phía sau Lý Trường An, khuôn mặt bọn họ như trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng mạch máu tím hồng dưới làn da, mà ánh mắt của bọn họ đều đờ đẫn ngơ ngác, nhìn qua như bị ngốc vậy.
“Để bọn họ lại, bọn họ là của ta, là của ta.” Khanh Nhi đứng dậy, lớn tiếng ra lệnh.
Lý Trường An chỉ nhìn thoáng qua Khanh Nhi, sau đó xoay người bước đi, thị vệ phía sau hắn ta đỡ các cô gái rời khỏi căn phòng.
“Lý Trường An, để người lại cho ta, những người này không có liên quan gì tới các ngươi, đây là người thử thuốc ta mua tới.” Khanh Nhi hô to với Lý Trường An.
Mười lăm người này có liên quan đến khuôn mặt của mình, chỉ cần đợi thêm hai ngày nữa, mặt của các nàng ta được mình nấu lên sẽ có thể trở thành khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành cho mình, nếu bọn họ đi rồi thì nàng ta phải làm sao đây? Bây giờ khuôn mặt của mình đã của mình đã không còn mịn màng như lúc trước, gân xanh nổi lên có thể làm nứt vỡ da mặt mỏng manh này.
Người thử thuốc, đây là lý do duy nhất Khanh Nhi có thể nghĩ ra.
“Bọn họ có phải người thử thuốc của ngươi hay không không phải Như Quý phi quyết định, nếu thật sự là người thử thuốc của người, ngày mai đến cung của Môn chủ bọn ta dẫn người về là được.”
Lý Trường An đã từng thấy sự điên cuồng của Khanh Nhi, hắn ta hiểu rõ bây giờ mình thật sự không nên nói nhiều với người phụ nữ điên này làm gì.
“Lại là Ôn Yến, đây đều là âm mưu của Ôn Yến có đúng không? Ôn Yến muốn hủy đi khuôn mặt của ta, để nàng ta có thể chiếm lấy sư huynh mãi mãi ư? Nàng ta đừng hòng.”
“Là Ôn Yến bảo đứa nhỏ đến có đúng không, là nàng ta vu oan ta có đúng không? Vì sao sư huynh không nhìn rõ chứ, người phụ nữ đê tiện Ôn Yến kia ngay cả đứa nhỏ cũng lợi dụng, ta mới là người phụ nữ yêu con của huynh ấy nhất.”
Lý Trường An không muốn tranh cãi với người phụ nữ bị điên không có nghĩa là nàng ta biết yên phận thủ thường, khi Lý Trường An đi rồi, Khanh Nhi đột nhiêu hiểu ra, tất cả chuyện này đều là kế hoạch của Ôn Yến.
Từ khi đứa nhỏ xông vào cung của nàng ta, bọn họ đã lên kế hoạch hãm hại mình rồi, sau đó bắt mười lăm cô gái kia trở về, để mình không có cách nào đổi mặt.
Kết quả duy nhất của tất cả mọi chuyện là nàng ta sẽ bị Hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ, còn Ôn Yến sẽ mất đi một kẻ thù mạnh.
Khanh Nhi suy nghĩ cẩn thận cảm thấy không chỉ mình bị lừa, sư huynh của nàng ta cũng bị lừa, cho nên nàng ta không quan tâm đến dáng vẻ của mình bây giờ, vội vã chạy đến Thải Vi cung của Ôn Yến.
Nàng ta bất chấp xông vào thấy Ôn Yến đang bắt mạch cho một bé gái, còn Tống Vĩnh Kỳ đang ngồi bên cạnh cô, khóe mắt đuôi mày đều mang theo ý cười nhìn Ôn Yến, Khanh Nhi cảm thấy sự ghen tị nơi đáy lòng mình lại bắt đầu muốn bùng cháy.
“Ôn Yến, chuyện lần này là ngươi cho hai đứa nhỏ kia lừa ta có đúng không?”
“Ôn Yến, chuyện lần này có phải do ngươi bày ra không?”
“Ôn Yến, người phụ nữ độc ác nhà ngươi, vì sao ngươi muốn vu oan hãm hại ta, ngươi biết rõ tình cảm của ta với sư huynh mà.” Nói xong lời cuối cùng, Khanh Nhi như phát điên đi tới đẩy Ôn Yến.
Ôn Yến không đề phòng, cảm thấy cơ thể và ghế dựa đều đang ngã xuống đất, cô nhắm mắt lại chờ đợi sự đau đớn trong dự đoán, cuối cùng trên người không hề thấy đau, ngược lại còn ngửi thấy mùi Long Tiên Hương quen thuộc.
“Không sao chứ?” Tống Vĩnh Kỳ căng thẳng nhìn Ôn Yến, Tống Vĩnh Kỳ vừa mới hiểu được mọi chuyện đã xảy ra, nghĩ đến mấy ngày nay Ôn Yến lo lắng hết lòng, chàng đau lòng không thôi, thấy Khanh Nhi đẩy nàng, sau khi bảo vệ được Ôn Yến, chàng lại giận dữ trừng Khanh Nhi.
“Không có chuyện gì thì đừng chạy lung tung, chuyện của ngươi ta sẽ thương lượng với Nam Chiếu, về đi.” Bây giờ, Tống Vĩnh Kỳ chỉ còn căm hận và đề phòng với Khanh Nhi, chàng nhìn dáng vẻ hung hăng của Khanh Nhi, hoàn toàn không có cách nào gắn tiểu sư muội ngây thơ rực rỡ năm đó với người phụ nữ độc ác bây giờ. Còn nàng ta hiểu rõ, tất cả xa cách của sư huynh với mình đều vì người phụ nữ này.
“Sư huynh, huynh thật là ngây thơ quá, người phụ nữ này lén hãm hại sư muội dưới mí mắt huynh, huynh cũng thờ ơ như vậy sao? Hay là huynh cho rằng, nếu không có muội hai người thật sự có thể đầu bạc răng long, muội nói cho hai người biết, đừng nằm mơ nữa.