Sau khi tan triều, Tống Vĩnh Kỳ triệu kiến Tiêu Tướng, Trương Tư Không và Tống Vĩnh Cương.
Sau khi y gấp gáp kể lại một chút sự việc trong triều liền vội vàng lên đường hướng về phía thành Khắc Châu mà đi.
Khi biết Ôn Yến bị thương y liền quyết định phải đi qua một chuyến, đúng lúc trên triều có cơ hội, y đương nhiên nắm lấy.
Mặc dù là bậc đế vương cao cao tại thượng, mặc dù lời nói ra là y không yên lòng về năm vạn quân đội Khắc Châu, thật ra thì y không yên lòng chỉ có một người mà thôi.
LúcTống Vĩnh Kỳ đuổi tới thành Khắc Châu Thành đã là nửa đêm, trong đại doanh quân đội Khắc Châu một mảnh đồ tang, ngay khi y và quần thần trên triều đang thảo luận về vấn đề của Ôn Yến và quân đội Khắc Châu, quân sĩ quân đội Khắc Châu còn sống đã tìm đồng bào của họ trong thi thể binh sĩ của Tống Vân Lễ, hỏa táng bọn họ sau đó mai táng.
Cả ngày, quân đội Khắc Châu đắm chìm trong đau thương, ngay cả bầu không khí xung quanh cũng trở nên trầm thấp.
Cảm nhận được bầu không khí của quân đội Khắc Châu như vậy, đáy lòng bất an của Tống Vĩnh Kỳ lại càng nặng hơn, y cảm thấy bầu không khí này chắc chắn có liên quan đến Ôn Yến, trong lòng, mộng cảnh đêm qua lại xuất hiện lần nữa, khiến y không thể không toát mồ hôi lạnh.
Sẽ không, chắc chắn sẽ không, y tự nói đi nói lại với chính mình, vội vã đi về phía đại trướng chính giữa doanh trại.
Nếu Ôn Yến cứu được quân đội Khắc Châu, vậy bây giờ nàng chắc chắn đang ở đó.
Tống Vĩnh Kỳ ba chân bốn cẳng, vội vã đi đến cổng đại trướng, nhưng lại không dám xông vào.
"Ôn Yến thế nào?" Y do dự hỏi thị vệ đang canh giữ ở cổng đại trướng, trên mặt vừa sốt ruột vừa lo lắng.
"Chuyện của môn chủ không cần các ngươi quan tâm.” Thị vệ giữ cửa là người của Phi Long Môn, hôm nay đã đối phó với quá nhiều người hỏi về tin tức của Ôn Yến, đối với người nửa đêm vẫn còn tìm đến tìm hiểu tin tức đương nhiên là tức giận.
"Tình hình của nàng thật sự không tốt thật sao? Vậy tại sao không đi mời thái y?" Nghĩ đến bệnh tình của Ôn Yến có lẽ rất nghiêm trọng, Tống Vĩnh Kỳ không thể không nổi giận, vì sao người của Phi Long Môn đều không coi trọng sức khỏe của Ôn Yến, vì sao…
"Tình hình môn chủ của chúng ta thế nào liên quan gì đến ngươi, ngươi ở đâu đến thì hãy đi về chỗ đó, đừng ở chỗ này quấy rầy môn chủ của chúng ta nghỉ ngơi.” Binh sĩ giữ cửa thấy lời chỉ trích thẳng thắn của Tống Vĩnh Kỳ, rốt cuộc không thể khống chế nổi sự bực bội trong lòng, cao giọng nói.
"Hoàng Thượng, chúng ta hãy đi vào xem môn chủ Ôn Yến trước đi.” Lộ công công thấy Hoàng Thượng bị một tên bính sĩ giữ cửa quở mắng như vậy, nhịn không được liền tiến lên nói chuyện, ông ta cố ý đem hai chữ Hoàng Thượng nói lớn lên, chính là để người giữ cửa biết thân phận của Tống Vĩnh Kỳ.
"Ồn ào cái gì thế, môn chủ của chúng ta đang ngủ, nếu đánh thức môn chủ của chúng ta, xem ta thu thập các ngươi thế nào.” Sự chú ý của thị vệ hoàn toàn không để ở trong lời nói của Lộ công công, hắn chỉ cảm thấy giọng nói của Lộ công công quá lớn, hắn thấp giọng quở mắng, sự buồn bực trên mặt rốt cuộc không thể nào che giấu được.
"Ngươi..., chúng ta..." Lộ công công đi theo Tống Vĩnh Kỳ nhiều năm như vậy, nào đã từng bị người nào quở mắng thế này, ngay cả sắc mặt Tống Vĩnh Kỳ ông ta cũng không nhìn, liền muốn chỉ trích tên thị vệ kia, lại không ngờ ông ta định nói thì bị một tiếng ho nhẹ của Tống Vĩnh Kỳ ngăn lại.
"Hoàng Thượng, hắn ta quá..." Lộ công công phàn nàn với Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ làm như không thấy, lại vẫn ôn hòa nhìn tên thị vệ vừa mới chỉ trích bọn họ, nhẹ giọng hỏi: "Môn chủ Ôn Yến ngủ lâu chưa?”
"Ừm." Thị vệ kia thấp giọng trả lời một câu, liền quay đầu đi, bộ dạng không thèm để ý đến bọn họ, bị phớt lờ triệt để như vậy, trên mặt Lộ công công đã vặn vẹo, nhưng Tống Vĩnh Kỳ lại vẫn thản nhiên đứng ở đó.
"Hoàng Thượng, chúng ta..." Bị thị vệ chỉ trích nói giọng nói của mình quá lớn, Hoàng Thượng cũng không có đứng về phía mình, Lộ công công thấp giọng nói chuyện.
"Ở chỗ này chờ đi, sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của nàng.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói xong liền lùi về sau mấy bước, yên tĩnh đứng ở dưới ánh trăng tịch mịch, mặt mũi tràn đầy sự gian nan vất vả đều bị ánh trăng vui vẻ ấm áp vây quanh.
Lộ công công nhìn Hoàng Thượng không muốn phát ra một chút âm thanh nào, đành phải nhận mệnh đi đến đứng ở bên cạnh y.
Làm tâm phúc của Hoàng Thượng nhiều năm, ông ta tự nhận là hiểu rõ y, nhưng sau khi gặp được Ôn Yến, Hoàng Thượng của ông ta chưa bao giờ làm theo lẽ thường.
Ví dụ như nói tiết mục đứng giữa đêm thế này là vì ai, thật sự đây là phong thái đường đường mà một đế vương nên có sao?
Hơn nữa lại chờ đợi lâu như vậy, cũng chỉ vì không muốn quấy rầy giấc ngủ của Ôn Yến.
Nếu như có thể yên tâm chờ đợi như vậy, trước đó lại không tiếc tính mạng cũng muốn vội vàng chạy tới thành Khắc Châu, là vì sao?
Thế nhưng tất cả những nghi vấn này chỉ có thể để ở trong lòng, bây giờ ông ta dám mở miệng nói chuyện, Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không dễ tha cho mình.
Cho nên điều duy nhất Lộ công công có thể làm chính là yên tĩnh cùng Tống Vĩnh Kỳ đứng ở chỗ này.
Ông ta làm sao biết sự hạnh phúc của Tống Vĩnh Kỳ lúc này, bởi vì cách Ôn Yến gần như vậy, trái tim treo nhiều ngày của y rốt cuộc cũng rơi xuống.
Y cuối cùng cũng có thể hít thở chung một bầu không khí với Ôn Yến, cuối cùng cũng có thể đuổi tới trước tiên khi Ôn Yên có chuyện, rốt cục không cần lo sợ bất an suy đoán xem nàng có lẽ sẽ phải gặp nguy hiểm hay không, rốt cuộc cũng có thể cùng nàng đối mặt với tất cả đao kiếm, gian nan vất vả.
Cho dù, giờ phút này những gian nan vất vả đã hết, đao kiếm đã ngừng.
Điều Tống Vĩnh Kỳ không ngờ chính là, mãi đến ngày hôm sau khi sắc trời đã sáng rõ, Ôn Yến vẫn không tỉnh lại.
Điều này rõ ràng không phải thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Ôn Yến, Tống Vĩnh Kỳ nhìn về phía mặt trời đang mọc lên, sự nghi ngờ trong lòng cũng dần tăng theo.
"Môn chủ của các ngươi rốt cuộc là sao vậy? Tại sao bây giờ còn chưa thức dậy?” Tống Vĩnh Kỳ có chút nóng nảy đi đến trước mặt thị vệ, vội vàng hỏi.
"Môn chủ của chúng ta vì sao còn chưa tỉnh các ngươi còn không biết rõ nguyên nhân sao, cái này không phải là công lao của quân đội Khắc Châu các ngươi sao, bây giờ còn ở chỗ này giả trang người tốt cái gì…” Thị vệ rõ ràng là đang tức giận, vì Ôn Yến bị đâm tổn thương, bây giờ đối với quân đội Khắc Châu hắn đều căm thù.
"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đối với người của quân đội Khắc Châu không thể như vậy, bọn họ cũng chỉ là bị mê hoặc.” Giọng nói của Lý Trường An có chút bực bội từ trong đại trướng đi tới, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn nói với thủ hạ như vậy, nhưng bọn họ vẫn luôn bằng mặt không bằng lòng.
"Lý tướng quân, ta là Tống Vĩnh Kỳ, Ôn Yến... Tỉnh chưa?" Không đợi thị vệ đáp lời, Tống Vĩnh Kỳ liền vội hỏi, trong lời nói tất cả đều là sự hỏi thăm và lo lắng.
Trong trướng không chỉ có Lý Trường An, Thiên Sơn, Mãn thúc, Vạn Thuần bọn họ đều sững sờ ở đó, giọng nói bên ngoài, là Hoàng Thượng?
"Hoàng Thượng, ngài..." Lý Trường An đi ra khỏi đại trướng trước, thấy Tống Vĩnh Kỳ yên tĩnh đứng trước cửa đại trướng, trên mặt hắn đều là chấn kinh, đến hành lễ cũng quên.
"Nàng..." Tống Vĩnh Kỳ không có tâm trạng nhìn sắc mặt Lý Trường An, tất cả tinh thần của y đều đặt trên người Ôn Yến, thậm chí ngay cả dũng khí bước vào trong đại trướng nhìn Ôn Yến một chút y cũng không có.
"Hoàng Thượng, ngài đi vào xem một chút đi." Đối với trạng thái của Ôn Yến, Lý Trường An cũng không biết phải hình dung thế nào, cuối cùng hắn chỉ có thể nghiêng người để Tống Vĩnh Kỳ đi vào đại trướng.
Tống Vĩnh Kỳ hơi luống cuống chân tay, y không biết phải đi vào thế nào, giống như Ôn Yến đang ngủ trong đại trướng là đầm rồng hang hổ.
Lộ công công đương nhiên không căng thẳng như Tống Vĩnh Kỳ, ông ta cười híp mắt đi về phía thị vệ giữ cửa, nhìn sự chấn kinh trong mắt của hắn, nhẹ giọng nói một câu: "Huynh đệ, vẫn là ngươi lợi hại, dám hung dữ với Hoàng Thượng giống như cháu trai của mình vậy.”
Nói dứt lời, Lộ công công nhận ra rằng mình lỡ lời, vội vàng đưa tay chặn miệng mình lại, sau đó mau chóng đuổi theo Tống Vĩnh Kỳ đi vào trong đại trướng.