Đương nhiên rồi, sở dĩ tuyệt chiêu tất thắng ấy không làm Ôn Yến dao động là bởi vì màn kịch một khóc hai quấy ba thắt cổ mà bọn trẻ diễn quá giả, hoặc có thể nói rằng thân là mẫu thân của chúng, cô hiểu các con mình rất rõ, bọn trẻ rất yêu quý bản thân, chắc chắn sẽ không để bản thân mình chịu chút thiệt thòi nào.
Ôn Yến không chịu thỏa hiệp, nhưng việc xem các con mình diễn kịch, nghe bọn trẻ quấy khóc cũng là công việc nặng nhọc, bởi vậy lúc Ôn Yến xác định hai đứa trẻ sẽ không chịu thôi bèn bỏ vào phòng ngủ, để bọn chúng ở lại bên ngoài đại điện.
Thấy mẹ mình đi rồi, khi nãy cặp song sinh còn khóc lóc tỏ ra đáng yêu, cầu xin được xin xót mà hiện giờ lại lập tức đưa mắt nhìn nhau, nở nụ cười đầy ẩn ý.
Ôn Yến cứ ngỡ sau khi hai đứa con mình làm ầm ĩ đủ rồi sẽ chịu thỏa hiệp, nhưng không ngờ rằng bọn chúng lại nhân lúc cô ngủ mà trốn ra ngoài.
Đến lúc cô ngủ dậy đã là nửa đêm, không nhìn thấy hai đứa con nằm trên giường mới vội vàng chạy đi tìm, bọn chúng không có trong cung, phải hỏi thị vệ mới biết con mình đã qua cung của thái hậu rồi.
Ôn Yến cảm thấy hơi hối hận vì trước đó không nghĩ đến việc dẫn mối họa sang nơi khác, nếu đây đã là của Tống Vĩnh Kỳ thì để hai tỷ đệ sinh đôi sang cung thái hậu là một ý tưởng tốt cực kỳ, đến lúc đó để thái hậu tìm Tống Vĩnh Kỳ tính sổ.
Nghĩ đến việc ngày mai Tống Vĩnh Kỳ cũng sẽ đau đầu như mình, vốn dĩ trong lòng Ôn Yến đang cảm thấy hết sức ấm ức, bây giờ đã trở nên vui vẻ.
Nhưng niềm vui chỉ kéo dài đến hết đêm, bởi vì tới sáng ngày hôm sau, thái hậu đã gọi Bát nương đến đón hai đứa trẻ sang chơi.
"Tối hôm qua bọn chúng không sang cung của thái hậu à?" Ôn Yến thấy hơi kinh ngạc, cô vốn không hề nghĩ đến việc cặp song sinh ấy không ở chỗ thái hậu
Nghĩ đến chuyện hai đứa con mình vẫn còn bỏ dỡ công việc ngày hôm qua, trong lòng Ôn Yến dậy lên cảm giác lo âu.
Mặc dù hai đứa bé thông minh và nghịch ngợm, nhưng trước giờ vẫn luôn biết nghe lời, rất ít khi mạo hiểm, càng không có việc nửa đêm không về nhà.
"Tối hôm qua nô tỳ hầu hạ trong cung thái hậu, thật sự không có thấy tiểu hoàng tử và tiểu công chúa sang đấy ạ." Nghe Ôn Yến nói vậy, Bát nương hoảng hốt đến nỗi không đứng vững nổi nữa.
"Hôm qua ai là người đưa cặp song sinh sang cung thái hậu, gọi bọn họ đến đây cho ta hỏi chuyện ngay." Ôn Yến vội vàng gọi thị vệ đứng gác bên ngoài cửa.
"Chúng thần muốn đưa hoàng tử và công chúa đi, nhưng hai tiểu chủ nhân nói là không cần, chúng thần lại nghĩ hai cung cách nhau cũng không xa nên không cần phải theo hai tiểu chủ nhân." Một tên thị vệ vội vã chạy đến, không đợi Ôn Yến hỏi mà đã lên tiếng trước.
Trước đây cặp song sinh luôn tự mình đi qua đi lại giữa cung của Ôn Yến và thái hậu, không cần ai đưa rước, lại thêm việc hai cô cậu bé thông minh đến lạ thường, cho dù có người ôm ý đồ xấu xa thì cuối cùng kẻ gặp xui xẻo cũng là người khác, bởi vậy thị vệ trong cung đều chưa từng lo lắng đến chuyện hai đứa trẻ gặp chuyện bất trắc.
"Lúc canh hai Kinh Mặc thèm ăn bánh đậu Hà Lan trong cung thái hậu nên đòi Trọng Lâu dắt công chúa sang đó, chúng thần cũng không cảm thấy có gì bất thường, bởi vậy..." Thị vệ ấy thấy Ôn Yến im lặng nhìn hắn ta chằm chằm, cũng biết hai tiểu chủ nhân đã mất tích bèn vội vã bổ sung.
"Việc này không thể trách ngươi được, bọn trẻ tự mình muốn đi, cho dù ngươi có đi theo thì chúng cũng sẽ nghĩ ra được cách cắt đuôi ngươi mà thôi." Ôn Yến thấy thị vệ sợ hãi đến trắng bệch cả mặt, cuối cùng chỉ đành kềm chế nỗi lo lắng trong lòng mình xuống, an ủi cậu thị vệ đang luống cuống tay chân ấy trước.
"Đi thông báo cho Lý Trường An, kêu hắn ta tìm khắp trong cung xem có thấy cặp song sinh hay không." Ôn Yến nhẹ nhàng dặn dò bọn họ rồi quay người ngồi xuống, chỉ cần nghĩ đến những tình huống có thể xảy ra, đến đứng cô cũng không đứng vững nổi, chốc chốc lại lần mò đường thêu trên tay áo, trong đầu chỉ toàn gương mặt xinh xắn đáng yêu và tiếng nói cười giòn giã của hai đứa con mình.
Ôn Yến vẫn ngồi lặng thinh chờ đợi tin tức của Lý Trường An, nhưng cho đến tận trưa vẫn không thấy mặt mũi Lý Trường An đâu, còn hai đứa trẻ sinh đôi cũng chưa về cung.
Ôn Yến vất vả chống người đứng dậy, nhìn thấy gương mặt lo lắng của Bát nương mới vội vàng dặn dò nàng ta: "Bát nương, ngươi về trước đi, đừng để thái hậu chờ đợi đến sốt ruột, cứ nói là hai đứa bé phạm lỗi nên bị ta phạt, hôm nay không được phép ra ngoài."
"Nô tỳ quên mất phải về nói lại với thái hậu một tiếng, nô tỳ về trước đây, lát nữa sẽ quay lại, người sai hạ nhân báo cho Hoàng thượng đi." Bát nương không khỏi nhắc nhở Ôn Yến.
Ôn Yến hoảng hốt gật đầu, đợi đến khi Bát nương đã đi khỏi cung mới gọi thị vệ vào, muốn sai hắn ta đi thông báo cho Hoàng thượng, nhưng những lời cô muốn nói vẫn nghẹn lại trong lòng, không nói nổi nên lời.
Cô biết hai tỷ đệ sinh đôi có dị năng mà vẫn thấy lo lắng như vậy, huống hồ chi là Tống Vĩnh Kỳ, cô không biết phải nói thế nào mới có thể làm cho Tống Vĩnh Kỳ tiếp nhận thông tin này.
Ôn Yến nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn quyết định giấu cả Tống Vĩnh Kỳ.
Ôn Yến còn hy vọng hai đứa trẻ sinh đôi đột nhiên quay trở về, cô biết rằng trong cung này không có nơi nào có thể nhốt được bọn chúng.
Nhưng đến khi hoàng hôn buông xuống, hai đứa trẻ còn chưa trở về, Thiên Sơn lại nhận được tin từ thị vệ Phi Long Môn rồi vội vã đến tìm cô.
Lúc Thiên Sơn nhận được tin tức, Gia Cát Minh đang khám bệnh cho Lãnh Ninh, bởi vậy hắn ta cũng cùng Thiên Sơn đến xem thử. Chung Phục Viễn gặp bọn họ ở dọc đường, đã nhiều ngày chưa gặp được cặp song sinh nên hắn ta cũng muốn tiến cung thăm hỏi, nhưng lại không ngờ đi được nửa đường mới biết được tin hai đứa trẻ đã mất tích.
"Môn chủ, kể từ ngày hôm qua người của bọn nô tỳ đã theo dõi Khanh Nhi rất chặt chẽ, cô ta không hề ra tay, vì vậy xin người cứ yên tâm." Thiên Sơn vừa vào trong điện đã nắm tay Ôn Yến, cảm giác lạnh lẽo khiến cho nàng ta áy náy không thôi, thân là tỳ nữ của của môn chủ, vậy mà lúc người cần đến nàng ta nhất, nàng ta lại không có mặt.
Ôn Yến chỉ hoảng hốt gật đầu, cô không dám nói gì, chỉ sợ bản thân mình cầm lòng không đậu mà bật khóc nức nở.
Suốt cả ngày nay, trong lúc đợi tin tức cô đã nghĩ ngợi rất nhiều rất nhiều chuyện, mấy năm nay, trước giờ cô chưa từng nghĩ đến việc hai tỷ đệ song sinh sẽ rời khỏi mình.
Chung Phục Viễn nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của Ôn Yến mà không khỏi nhắc nhở: "Ôn Yến, ngay cả Lang Đỉnh Phong mà hai đứa nhỏ còn ung dung đi đi về về cơ mà, trong cung này không có chuyện gì có thể giữ chân cặp song sinh được đâu, bởi vậy cô đừng lo lắng quá.”
Ôn Yến chỉ gật đầu liên tục, đây cũng là lý do cô tự dặn lòng đừng quá lo lắng, chỉ là lúc nghĩ đến việc con mình mất tích, lý do này không có tác dụng gì cả.
Gia Cát Minh cũng muốn cất tiếng khuyên nhủ cô, nhưng đợi đến lúc mở miệng, hắn ta lại phát hiện ra mình không nói nổi nên lời.
"Chắc là Hoàng thượng đã biết việc này rồi nhỉ?" Dường như Thiên Sơn sực nghĩ đến chuyện gì, nàng ta nhẹ nhàng hỏi Ôn Yến.
Ôn Yến ngẩng đầu nhìn Thiên Sơn, nước mắt chợt tuôn trào.
Cô vẫn còn chưa nghĩ ra cách làm sao để nói với Tống Vĩnh Kỳ, càng không biết làm sao để mở miệng.
Cô là người hiểu rõ nhất cặp song sinh có địa vị quan trọng đến mức nào trong lòng chàng, bọn trẻ là những đứa con mà chàng yêu thương nhất, nếu như chàng biết...
Ôn Yến biết rằng nếu như cặp song sinh còn không về thì cô sẽ không giấu nổi chàng nữa.
Cô phải làm thế nào đây...
Mọi người trong đại điện nhìn thấy những giọt nước mắt của cô đều im lặng, không ai để ý đến, có một người đứng đờ người ở ngoài cửa cung, run lên khi Ôn Yến bật khóc.
Ánh mắt của chàng dán chặt lên người Ôn Yến ngồi rũ rượi trên ghế, cảm thấy đau như có ai xé toạc tim mình.
Buổi chiều, chàng cảm thấy Phi Long vệ bất thường, cứ ngỡ trong cung đã xảy ra chuyện gì bèn tranh thủ xử lý hết thảy công việc để trở về, nhưng không ngờ rằng còn chưa vào đến cung Thải Vi đã nghe tin con mình mất tích.