Lúc đó nếu như chàng không đột nhiên xuất hiện, chỉ trích thậm chí còn muốn động thủ với Ôn Yến, thì lúc đó Ôn Yến sẽ không bỏ đi nhanh như vậy, Trần Vũ Trúc cũng sẽ không nằm trên giường lâu như vậy.
"Nhưng phi tử của một Hoàng đế như người, một phụ nữ thầm yêu người bị trúng độc, nằm trên giường, Hoàng đế biết rõ ai có thể cứu nàng ấy nhưng lại khoanh tay đứng nhìn, người cảm thấy người xứng đáng với sự si mê mà Vũ Trúc dành cho người sao?" Về thái độ đối xử với Ôn Yến, Trần Nguyên Khánh thừa nhận rằng hôm đó y có chút quá đáng, nhưng tình huống lúc đó cũng có thể tha thứ được, cho nên y chuyển chủ đề, nhắc lại tình cảm sâu đậm Trần Vũ Trúc dành cho Tống Vĩnh Kỳ.
"Trần tướng quân nên biết rõ, nàng ấy đã đi Khắc Châu, trong thời gian ngắn không thể quay về được." Khi Tống Vĩnh Kỳ nói, tay chàng vẫn đang đặt trên ngực, chỗ đó có một lá thư vừa mới nhận được, nói rằng Ôn Yến đã ra khỏi núi Phi Long rồi, đã giải cứu thành công những người bị nhốt rồi.
Khi nhận được bức thư này, Tống Vĩnh Kỳ mới chắc chắn rằng Ôn Yến lừa dối chàng, lúc đó cô muốn rời cung đi Khắc Châu là vì Phi Long Môn có chuyện cần đích thân cô đi xử lý.
Bây giờ xem ra, cô biết chuyện ở Phi Long Môn có liên quan đến chuyện của Tống Vân Lễ, một lần nữa cô lại không màng đến tính mạng vì chàng, nhưng chàng lại chẳng thể bỏ mặc hết thảy để đến đó được.
"Nếu như người muốn nàng ta quay về, nàng ta chắc chắn sẽ quay về, sức khỏe của Nhu Nhi vốn dĩ không tốt, lại nằm mãi như thế này, ta sợ ….."
"Nàng ấy đã đi vào núi Phi Long, vẫn chưa biết sống chết như thế nào." Mặc dù Tống Vĩnh Kỳ biết Ôn Yến đã thoát chết nhưng vẫn nói dối.
"Núi Phi Long?" Sắc mặt của Trần Nguyên Khánh cũng thay đổi, hắn có liên hệ với Tống Vân Lễ, mặc dù không biết rõ sự việc ở núi Phi Long như thế nào, nhưng hắn biết rõ núi Phi Long quan trọng ra sao với Tống Vân Lễ.
Hắn còn nhớ có một lần nói chuyện với Tống Vân Lễ về núi Phi Long, hắn tự hào nói rằng Ôn Yến có Phi Long Môn, hắn có núi Phi Long.
"Vì vậy thứ lỗi cho ta bất lực." Tống Vĩnh Kỳ hờ hững nói, đôi mắt buồn bã, nhất thời khiến Trần Nguyên Khánh không biết nên ứng đối như thế nào.
Hắn không thể nói ra những lời an ủi, thậm chí hắn còn hi vọng Ôn Yến mãi mãi không thể ra khỏi núi Phi Long, chỉ khi Ôn Yến chết, muội muội hắn mới có thể có cơ hội giành được trái tim của Tống Vĩnh Kỳ.
"Vậy Hoàng đế hãy để thế tử An Nhiên giải độc cho Nhu Nhi." Cuối cùng Trần Nguyên Khánh cũng không nói gì, hắn chỉ chuyển sang chủ đề khác.
"Ngươi và thế tử An Nhiên có mối thù cũ, cậu bé có đồng ý hay không không phải do ta quyết định, ngươi tự tìm cách đi." Từ sau khi An Nhiên theo Ôn Yến học y học, con người đã thay đổi rất nhiều, cậu bé đồng ý giúp đỡ hay không Tống Vĩnh Kỳ thật sự không thể chắc chắn được, nhưng một trưởng bối như hắn không thể ép buộc một đứa trẻ.
"Thánh chỉ của Hoàng đế, cậu ta không dám không tuân theo." Trần Nguyên Khánh nghĩ đến An Nhiên da đầu liền ngứa ngáy, những đau khổ ngày đó vẫn hiện ra trước mắt, bảo hắn tìm An Nhiên, hắn tự nhận không có cách nào bảo đưa trẻ đó ra tay.
"Nhưng cậu ta chỉ là một đứa trẻ, Trẫm không thể ép một đứa trẻ làm chuyện mà nó không muốn làm." Sau khi nghe Trần Nguyên Khánh nói, Tống Vĩnh Kỳ không cười mà nói.
Trần Nguyên Khánh trước đây sẽ không giống như bây giờ, vì thể diện của mình mà ngay cả thể diện của quân vương cũng không quan tâm đến.
"Hoàng đế, nếu thế tử An Nhiên không giúp đỡ, sợ rằng không ai có thể giải độc cho Nhu Nhi được, muội ấy…." Trần Nguyên Khánh vẫn còn muốn nói, nhưng nói được một nửa lại không thể nói tiếp được, bởi vì hắn hiểu rõ, bây giờ chuyện xảy ra đến mức này, hắn không thể đùn đẩy trách nhiệm được.
"Chất độc của Lương Phi, An Nhiên đã giải rồi." Thấy Trần Nguyên Khánh vẫn muốn nói tiếp, Tống Vĩnh Kỳ than thở, nhắc nhở nói.
"Hoàng thượng, Người vẫn nên nghĩ cách đi, sức khỏe của Nhu Nhi quá yếu, muội ấy vào cung cũng là vì Người, dù sao cũng thuộc quyền của Người, Người cũng không thể…." Trần Nguyên Khánh cảm thấy bản thân mình nói quá nhiều, ý của Tống Vĩnh Kỳ đã rất rõ ràng rồi, An Nhiên đồng ý giải độc cho Lương Phi, nhưng không đồng ý giải độc cho muội muội hắn.
"Hoàng thượng, Người thật sự không thể giúp thần lần này sao? Nếu như Nhu Nhi tỉnh lại, biết Hoàng thượng tuyệt tình với muội như vậy, nàng ấy sẽ rất đau lòng." Lúc này Trần Nguyên Khánh mới phát hiện, muốn công kích Tống Vĩnh Kỳ ngoài việc Vũ Trúc đã từng mất mạng vì Tống Vĩnh Kỳ, hắn không còn lý do gì để thuyết phục Tống Vĩnh Kỳ nữa.
Họ đã từng là những người bạn tâm giao chí cốt uống rượu nói chuyện trên chiến trường, họ từng cùng nhau xông pha trận mạc, liên tục viết lên những câu chuyện thần thoại bất bại, nhưng bây giờ, họ lại thành ra thế này, rõ ràng chỉ vài câu nói là có thể giải quyết được vấn đề, nhưng lại chọn khoanh tay đứng nhìn.
"Vi thần rất thất vọng với Hoàng thượng." Trần Nguyên Khánh thấy Tống Vĩnh Kỳ không nói gì, trong lòng vô cùng thất vọng, hắn cảm thấy năm đó mình đã nhìn nhầm Tống Vĩnh Kỳ, là Vũ Trúc gửi gắm sai tấm chân tình của mình.
"Cũng như vậy thôi." Tống Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng nói với Trần Nguyên Khánh.
"Vậy Hoàng đế đừng trách vi thần không khách khí." Đôi mắt Trần Nguyên Khánh đầy căm tức, hắn nhìn chằm chằm Tống Vĩnh Kỳ, nở một nụ cười kỳ lạ, Tống Vĩnh Kỳ chỉ bình thản nhìn hắn, không nói gì hết.
Hắn có lúc nào khách khí sao, thống soái một đội quân, ngay cả quân vương của mình còn không biết thành tâm cống hiến sức lực, bây giờ trong quân doanh chỉ biết có Trần tướng quân, không biết đến Hoàng đế, nếu không phải năm đó hắn là tướng quân Phi Ưng, từng có rất nhiều bộ hạ là những chiến sĩ trung thành thì sợ rằng ba quân tướng sĩ bây giờ đã sớm nằm dưới sự khống chế độc tài của hắn rồi.
"Trần Nguyên Khánh, ngươi thương muội muội của ngươi, Trẫm có thể hiểu, nhưng ngươi đừng lầm đường lạc lối, ta hổ thẹn với Trần Vũ Trúc, nhưng đối với ngươi Trẫm chẳng có gì phải hổ thẹn hết, cho nên, nếu ngươi làm chuyện gì đó không nên làm ngươi cũng đừng trách Trẫm không nể mặt." Khi Trần Nguyên Khánh chuẩn bị hành lễ rời đi, Tống Vĩnh Kỳ vẫn nhẹ nhàng nhắc nhở hắn.
Đây là lần cuối cùng chàng nhắc nhở Trần Nguyên Khánh, bởi vì tình cảm năm đó họ cùng nhau chiến đấu trên chiến trường, nếu như hắn vẫn không biết bớt phóng túng, thì chàng tuyệt đối sẽ không nể mặt nữa.
Trần Nguyên Khánh nói xong liền rời đi, ngay cả cáo từ cũng không, chỉ để lại cho Tống Vĩnh Kỳ ấn tượng về một thần tử tức giận.
"Hoàng đế, bây giờ không phải là lúc để chọc tức Trần tướng quân, người như vậy sợ rằng....." Lộ công công là người vẫn luôn theo dõi sự cuộc tranh luận của Trần Nguyên Khánh và Tống Vĩnh Kỳ vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói.
"Ta chỉ muốn xem lần này bọn họ đã chuẩn bị cục diện như thế nào, nếu là Thập Nhật Loạn, vậy thì càng phải loạn thêm một chút, không loạn không thể cứu chữa đúng không." Tống Vĩnh Kỳ cười khẩy, nhưng không nói với Lộ công công về tính toán của mình.
Tình cảm bao nhiêu năm với Ôn Yến, y hiểu cô như hiểu chính mình, cô đã muốn khuấy đục nước, vậy thì y sẽ giúp cô khuấy nước đục thêm.
Hắn tin rằng Ôn Yến có năng lực giải quyết, Ôn Yến của hắn, mãi mãi là ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời.
Sau khi hoàn thành những điều này, trong lòng Tống Vĩnh Kỳ thầm cay đắng, thời gian hắn và Ôn Yến ở bên nhau tuy dài, nhưng những lúc thật sự gặp được nhau lại rất ngắn, ngắn đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay, dường như chỉ có Ôn Yến là chiến đấu anh dũng vì hắn, còn hắn ngay cả cơ hội bảo vệ cô cũng không có.