Nàng ta là người hiểu rõ Ôn Yến nhất trong những người ở đây, Ôn Yến đối xử với bệnh nhân rất ít xử trí theo cảm tính, đây cũng là nguyên nhân mà lúc ấy cô đã cứu Quy Nhi, nhưng đối với lời cầu khẩn cứu bệnh nhân dẫn đến cục diện hỗn loạn hiện tại, cô có thay đổi nguyên tắc làm nghề y của mình hay không thì Thiên Sơn cũng không xác định được.
Lăng quý thái phi nhìn một bên mặt nghiêng của Ôn Yến đang nằm trên giường, mặt tiều tụy không có một chút hồng hào nào, giống như là an tỉnh mà ngủ.
"Đại phu nói muốn tỉnh lại thì phải chờ một thời gian rất dài, trước đó nàng ấy đã dùng kim châm khống chế ý thức của mình, nếu như không phải thật sự gánh vác không nổi thì nàng ấy có thể sẽ giải quyết rõ ràng chuyện của các người. Lần này Lương Quang Tường thật sự muốn mạng của môn chủ, nàng ấy là ân nhân đã cứu mạng hài tử của các người nha." Thiên Sơn thấy Lăng quý thái phi nhìn về phía Ôn Yến, từ tốn nói.
Vẻ mặt của Lăng quý thái phi càng ngày càng trở nên khó coi, tiếp đó trong mắt đều là vẻ tàn tạ, đừng nói là Ôn Yến và Thiên Sơn bọn họ không nghĩ tới, ngay cả bà ta cũng không ngờ được lần này ông ta lại có thể liều lĩnh như thế, ngay cả tính mạng con mình cũng không để ý.
"Có điều lần này phải cảm tạ ngươi." Thiên Sơn vẫn nói chuyện hờ hững, chỉ là như vậy lại làm cho sắc mặt của Lăng quý thái phi trở nên khó coi hơn.
Người trong nội bộ Phi Long Môn, mọi chuyện cần làm là chấp hành mệnh lệnh, hết thảy tất cả không cần nói cảm tạ, nhưng hôm nay Thiên Sơn lại nói tạ ơn với bà ta.
Không phải là bà ta đã có công cán để đời, mà là bọn họ đã không xem bà ta là người của Phi Long Môn nữa.
"Ta sẽ chờ môn chủ tỉnh lại, môn chủ muốn xử lý bọn ta như thế nào, ta cũng không hề oán hận một câu." Lăng quý thái phi nhẹ giọng nói.
"Hẳn là môn chủ sẽ không muốn tính mạng của ngươi, về phần Lương Quang Tường thì..." Vạn Thuần nói.
Mặc dù lần này Lương Quang Tường sai vô cùng, nhưng trước khi Lăng quý thái phi bị khai trừ khỏi Phi Long Môn thì bà ta vẫn là thuộc hạ của nàng, cho nên nàng ta nhịn không được mà nói với bà ta.
"Đa tạ." Trong mắt của Lăng quý thái phi lóe lên vui mừng, cúi đầu quỳ gối trước mặt Ôn Yến.
"Thiên Sơn, mọi người cũng đi nghỉ ngơi một chút đi, trải qua đêm hôm nay, rốt cuộc cũng xem như tất cả đã kết thúc rồi." Mãn thúc thấy bọn người Thiên Sơn và Lý Trường An mặt mũi tràn đầy mỏi mệt, nhịn không được mà nhắc nhở.
"Ở chỗ này thì mọi chuyện đã kết thúc rồi, ai biết bên phía triều đình lại như thế nào?" Thiên Sơn nghe Mãn thúc nói, trên mặt lại bị lo lắng bao phủ một lần nữa, mặc dù không biết sáng sớm ngày mai trên triều đình sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng mà bọn họ lại có thể liệu được tất cả đều liên quan đến Phi Long Môn và quân Khắc Châu.
"Yên tâm đi, tối hôm qua môn chủ đã kêu ta chuẩn bị rồi, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của chúng ta." Mãn thúc nhẹ giọng nói với Thiên Sơn, nhưng sự lo lắng trên mặt vẫn không hề giảm.
Tống Vân Lễ đúng là một cao thủ biết chơi đùa lòng người, hắn ta có thể cổ động năm mươi nghìn quân Khắc Châu có địch ý với Ôn Yến, cũng dám thay đổi hoàn toàn năm mươi nghìn quân Khắc Châu, thủ đoạn như thế này này nếu như đối thủ của hắn ta là một nước vô ý thì sẽ nghênh đón cục diện thua cuộc.
"Chỉ hi vọng, chỉ hy vọng." Trong Giọng nói của Lý Tường An đều là lo lắng, sau khi trải qua một trận tiểu viện bị bao vây và chém giết với quân Khắc Châu, bọn họ đều có một Hiểu biết mới đối với Tống Vân Lễ.
Trong đại trướng một mảnh tĩnh mịch, không có người nào muốn đi khỏi, đều đang yên tĩnh chờ đợi, chờ đợi Ôn Yến tỉnh dậy, chờ tin tức truyền đến ở mọi nơi.
Lúc này, Tống Vân Lễ trên Lang Phong Đỉnh Rốt cuộc cũng đã nhận được tin tức mà mình trông mong.
Đây là một bước cực kỳ quan trọng trong việc hủy đi Phi Long Môn, cũng là một trận chiến then chốt mà hắn ta chiếm đoạt trong quân đội.
Một trận chiến này hắn ta đã trù tính lâu rồi, cuối cùng cũng đã đến lúc thu được kết quả.
Cả đêm nay trái tim của hắn ta đều muốn nhảy cẫng lên, thậm chí hắn ta còn đang suy nghĩ, kế hoạch không có tính sai như hắn ta nghĩ thì Ôn Yến có thể chết ở trong đó, năm mươi nghìn quân Khắc Châu có thể bị người của hắn ta thay hết toàn bộ, bọn họ nên cảm thấy vinh quang.
Chỉ là khi hắn ta vui mừng nhận tin tức của người hắn ta ở trên chiến trường đưa tới, cả người hắn ta đều sửng sốt, trên gương mặt anh tuấn trắng nõn đều là vẻ dữ tợn, một lúc lâu sau hắn ta mới đột nhiên cười ha hả, cười đến nỗi để cho người ta nghe cũng cảm thấy rùng mình.
"Ôn Yến, Ôn Yến, như vậy mà ngươi cũng có thể không chết, ngươi..." Cuối cùng Tống Vân Lễ hung tợn phun ra một cái tên mà hắn ta hận cực kỳ, trong đáy mắt đều là điên cuồng.
Bốn mươi lăm nghìn binh sĩ mà hắn ta đã tỉ mỉ huấn luyện cứ bị giết như vậy, bị quân đội Khắc Châu ngu xuẩn giết sạch.
Tất cả kế hoạch của hắn ta, vậy mà...
"Không phải là Ôn Yến bị thương nặng à? Nhanh lên, để cho người của ta đi ám sát nàng ta, phái toàn bộ thập đại cao thủ ra tay, hiện tại ta chỉ muốn mạng của Ôn Yến." Tống Vân Lễ cao giọng kêu gào trong đại điện, trong mắt của hắn ta đều mang theo hận thù khát máu, lúc hắn ta nói chuyện thì cả người đều run rẩy, giờ phút này từ trong đáy lòng của hắn ta chỉ có một âm thanh là muốn giết Ôn Yến.
Ôn Yến giống như là khắc tinh của hắn ta, rõ ràng hắn ta đã tất thắng, nhưng vẫn là...
"Điều tra cho ta rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào, người nào đã chịu trách nhiệm giai đoạn đó, giết cho ta."
"Còn nữa, chặn đường hết tất cả những người mang tin tức đến hoàng thành, nếu như ngươi đã không chết rồi vậy thì lại chết thêm một lần cho ta. Ôn Yến, ngươi chờ đó."
Cả người Tống Vân Lễ đều lâm vào trong điên cuồng, hắn ta đã quen thuộc hết tất cả những chuyện đều dễ như trở bàn tay, quen thuộc dựa vào mưu lược và trí tuệ của mình khiến người ta thuần phục, thu hoạch hết tất cả.
Cho nên đến lúc mà hắn ta đạt được kết quả mà hắn ta đã dày công chuẩn bị tất cả hoàn toàn khác với những gì mà mình đã lường trước, điều đầu tiên mà hắn ta không chịu nổi chính là sự kiêu ngạo cao cao tại thượng của hắn ta.
Thậm chí hắn ta đã mất đi lý trí.
Ngoài ra binh sĩ của hắn ta, bốn mươi lăm nghìn người ngày ngày chịu khổ huấn luyện, đến lúc đó có thể giúp mình giành lấy binh sĩ của thiên hạ lại bị chém giết.
Đó là tâm huyết của hắn ta, làm sao hắn ta có thể không đau lòng được, làm sao có thể không phát điên được...
"Nhanh đi, làm tốt những chuyện mà bản vương đã dặn dò, nếu không thì các ngươi đều phải chết hết hết." Tống Vân Lễ nhìn binh sĩ đang quỳ trên mặt đất không biết làm như thế nào, lớn giọng hô.
Rốt cuộc binh sĩ kia cũng nơm nớp lo sợ đi ra ngoài, tiếp theo chính là cửu vương chậm rãi đi vào đại điện.
"Cửu vương, vương gia ngài ấy..."
"Dựa theo lời của ngài ấy nói mà làm đi, vương gia của chúng ta xưa nay đều tính toán không thiếu chỗ nào." Cửu vương lạnh nhạt nói xong liền chậm rãi đi vào đại điện.
"Vương thúc, người không hưởng thụ với mỹ nhân, ban đêm lạnh như vậy mà đến chỗ ta làm cái gì?" Tống Vân Lễ nhìn dáng vẻ phong thái điềm đạm của cửu vương, nổi nóng hỏi.
"Ta có thể nói là ta bị mỹ nhân đá từ trên giường xuống hay không?" Cửu Vương một bộ dạng ngay thẳng nói.
Lúc đầu Tống Vân Lễ đang nổi giận nhìn bộ dáng bình tĩnh của cửu vương, nhớ tới lời mà hắn ta nói, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại trong giận dữ.
"Ngươi đến đây là để chế giễu bản vương à?" Trầm mặc một lúc lâu, Tống Vân Lễ lại dâng lên nộ khí, lúc nhìn về phía cửu vương thì trên mặt đã nhiều hơn mấy phần oán giận.
"Chúng ta là con châu chấu trên một sợi dây, ta chỉ muốn đến đây khuyên ngươi, nổi giận sẽ làm tổn thương sức khỏe, ngươi vẫn nên giữ lại thân thể này mà thống nhất thiên hạ." Cửu vương chậm rãi mở miệng, lời nói bình tĩnh lại đạm mạc, mảy may không hề cảm giác được hắn ta đang quan tâm người khác.
"Cửu vương thúc, người không cần phải đến đây chế giễu ta, ta còn chưa có thua đâu, cho đến cuối cùng thì ai cũng không xem thường thắng bại, cửu vương thúc vẫn nên ngoan ngoãn chờ tin tức thắng lợi của ta đi." Tống Vân Lễ nhìn chằm chằm vào cửu vương, cười đến quỷ dị khó lường.