Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy ngươi cũng câm miệng, sau này không được phép nói lời như vậy nữa.” Kinh Mặc nói xong thì nhìn Lăng Thiên. Nàng nhất định phải ép Lăng Thiên thay đổi thái độ, để hắn ta hiểu rõ nàng quyết tâm không gả cho hắn ta.

“Ta có gì thua kém tên bệnh tật Hứa Kế Thành kia?” Lăng Thiên hơi căm tức, hắn ta tự thấy bản thân anh tuấn kiệt xuất, tại sao lại không thể khiến Kinh Mặc động lòng?

“Các ngươi khỏi cần so, vì không có gì để so cả.”

Lời Kinh Mặc nói đã đả kϊƈɦ mạnh mẽ Lăng Thiên.

“Dù ta không bằng hắn, sau này nàng vẫn phải theo ta.” Lăng Thiên giận dỗi nói.

“Lăng Thiên, mấy ngày này ta rất mệt mỏi, ngươi giúp ta điều tra tin tức về đám Lãnh Tố và Trần thúc đi. Nếu để ta tự điều tra thì phải dùng đến người Phi Long Môn, như vậy sẽ không giấu được Hứa Kế Thành.”

Kinh Mặc muốn mượn trận hỏa hoạn này vạch rõ giới hạn với Hứa Kế Thành. Chuyện nàng có thể làm cho hắn nàng đã làm xong, nàng không thẹn với hắn.

Nàng vừa mong chờ lại vừa sợ hãi hắn trở về. Nàng lo lắng hắn sẽ tỏ thái độ cảm kϊƈɦ với nàng, vậy thì đó là kết cục đáng buồn nhất dành cho nàng. Nếu đã không yêu nhau thì nên tách ra, cắt đứt quan hệ. Nếu ở lại với tư cách là ân nhân, giữa bọn họ không thể nào có tình yêu được nữa. Thế nên, rời khỏi là cách duy nhất mà nàng nghĩ đến.

Nàng vốn định bàn chuyện này với hắn, nàng cũng băn khoăn vì không biết hắn nghĩ như thế nào.

Trận hỏa hoạn ngoài ý muốn này xảy ra khá đúng lúc, đốt sạch liên hệ giữa nàng và hắn. Từ nay về sau, nàng không còn là Tống Kinh Mặc yêu Hứa Kế Thành nữa.

“Sớm nói vậy có phải được rồi không, nàng biết ta rất mong nàng và hắn vạch rõ giới hạn.” Lăng Thiên rất vui vẻ vì sự hiểu chuyện của Kinh Mặc. Hắn ta muốn chọc ghẹo nàng vài câu, nhưng nhớ đến lời cảnh cáo nghiêm khắc khi nãy của nàng, cuối cùng hắn ta chỉ đành nuốt câu sắp cưới nàng vào cửa vào trong bụng.

“Nếu như không tìm được, ta sẽ xuất hiện. Trần thúc và Lãnh Tố là người thân của ta ở Tử Húc Quốc.” Kinh Mặc đe dọa.

Thiên Nhai Các rất có danh tiếng bên ngoài, lời đồn đãi nói không có chuyện gì bọn họ muốn làm mà không làm được.

“Tống Kinh Mặc, cả thiên hạ này chỉ có mình nàng đã dám lợi dụng ta lại còn đe dọa ta.” Lăng Thiên không hài lòng oán trách, nhưng lại không hề tỏ ý từ chối nàng.

“Người có năng lực hay được nhờ vả, ta nghe nói Thiên Nhai Các của các ngươi đã lâu không hoạt động rồi.” Kinh Mặc nhỏ giọng nói, ánh mắt tinh ranh chứa đầy ý cười.

“Nàng biết nói chuyện thật đấy.” Lăng Thiên đang oán trách lại bị một câu nói của nàng dỗ dành.

“Ta nói thật.”

“Biết nói chuyện thật đấy.” Lăng Thiên đắc ý giơ tay lên, muốn xoa đầu Kinh Mặc nhưng lại bị nàng nhẹ nhàng tránh thoát.

“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Kinh Mặc hơi tức giận trợn mắt nhìn hắn ta.

“Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta sai người tìm người. Tranh thủ nắm bắt tin tức về bọn họ trước khi nàng tỉnh dậy.”

“Chú ý động tĩnh trong kinh thành, ta luôn cảm thấy Chu thị không đơn giản. Nàng là một nữ tử khuê các lại biết quá nhiều.”

“Nàng đừng quên nàng cũng là nữ tử khuê các.” Tuy rằng trong lòng Lăng Thiên, Kinh Mặc còn biết nhiều hơn Chu thị rất nhiều.

“Phụ hoàng và mẫu thân ta chưa từng hạn chế ta điều gì chỉ vì giới tính của ta. Nhưng Chu Nhu Gia thì khác, giám sát chặt chẽ vào, có khi còn có phát hiện bất ngờ.” Kinh Mặc nhẹ giọng dặn dò.

“Nàng vẫn còn lo cho Hứa Kế Thành? Bây giờ nàng và hắn không còn quan hệ gì nữa rồi.” Nghĩ đến việc đến bây giờ nàng vẫn nhớ mãi không quên hắn, Lăng Thiên cảm thấy khá khó chịu.

“Ả đàn bà Chu thị đó muốn hại chết ta, ta đương nhiên phải báo thù, không liên quan đến Hứa Kế Thành.” Kinh Mặc nhẹ giọng giải thích, chỉ có chính bản thân nàng biết lời này trái lòng đến mức nào.

“Ừ, lý do này tạm chấp nhận được, ta sẽ giúp nàng giám sát....”

“Còn có chỗ Hứa Tư Tuyền, ta luôn cảm thấy hắn ẩn nấp nhiều năm như vậy, chắc sắp không nhịn được rồi.” Kinh Mặc thấy Lăng Thiên sắp đi, vội vàng dặn dò.

“Tống Kinh Mặc, nàng sắp rời khỏi Thành vương phủ rồi, đám hoàng thất tranh đấu liên quan gì đến nàng?”

“Ta chỉ không muốn bỏ dở giữa đường. Trước đó đã theo dõi sát sao, người của ngươi đều rảnh rỗi mọc cả nấm rồi, giúp ta đi.” Kinh Mặc thấp giọng nói, không dám nhìn vào mắt Lăng Thiên nữa.

Bọn họ đều hiểu rõ, Kinh Mặc không thể quên những trách nhiệm nàng đã gánh trêи vai từ sớm, đó vốn là trách nhiệm của Hứa Kế Thành.

“Thôi bỏ đi, đừng bận tâm những việc này nữa. Chỉ cần tìm thấy Trần thúc và Lãnh Tố, chúng ta sẽ đi ngay. Nếu Hứa Kế Thành cảm thấy Chu thị tốt, vậy cứ để hắn và Chu thị ở bên nhau đến già đi.” Kinh Mặc nói xong câu này, trong lòng lại cảm thấy cay đắng.

Không ngờ rằng ngay cả từ bỏ cũng khó như vậy...

“Hứa Kế Thành không vô dụng như nàng nghĩ, những chuyện nàng lo lắng hắn đều sẽ xử lý tốt. Mấy năm này không có nàng ở cạnh, hắn không chỉ sống tốt, mà còn sống rất khá.” Lăng Thiên nói lời này vừa là an ủi vừa là nhắc nhở.

Kinh Mặc hoảng hốt gật đầu, lâu sau đó nàng mới hiểu ra, nàng sai rồi. Nàng chỉ muốn bảo vệ tốt Hứa Kế Thành, bảo vệ tốt Thành vương phủ, nhưng lại quên mất hắn có cần nàng bảo vệ hay không.

Kẻ có thể sống sót qua bao lần ám sát, bao cuộc tranh quyền đoạt lợi, sao còn có thể là đứa trẻ ngây thơ đơn thuần năm đó....

“Nàng vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe đi, chuyện nàng lo lắng ta sẽ sai người xử lý ổn thỏa, bao gồm cả Thành vương phủ, nàng cứ yên tâm.” Lăng Thiên nói xong thì xoay người rời khỏi. Kinh Mặc không nhìn thấy sự đau lòng trong mắt hắn ta khi hắn ta xoay người.

“Làm phiền ngươi rồi.” Kinh Mặc nói xong cũng nhắm mắt lại. Mấy ngày này nàng mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, nay đột nhiên bình yên thế này nàng còn thấy không quen.

Cũng may cơ thể nàng quá mệt mỏi nên nằm trêи giường không lâu, chưa kịp nghĩ linh tinh đã chìm vào giấc ngủ.

Kinh Mặc không biết, hiện giờ Thành vương phủ đang rất loạn. Sau khi phòng Chu thị ở bị cháy, có rất nhiều người tới dập lửa. Nhưng vì tất cả mọi người đều trúng chiêu nên khi bọn họ khôi phục sức lực thì căn phòng đó đã bị cháy thành tro.

“Môn chủ, môn chủ....” Người của Phi Long Môn gân giọng gào lên, mặc kệ tàn lửa nóng bỏng nhảy vào trong tìm người. Nhưng bọn họ gào khản cả giọng cũng không gọi được môn chủ nhà mình, thậm chí còn không tìm thấy xác hay xương cốt của nàng.

“Tiếp tục tìm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Trận hỏa hoạn này quá kỳ lạ, phòng ở bị thiêu trụi mà lại không tìm thấy xác người hay xương cốt ở trong.

“Môn chủ còn sống, bất cứ giá nào cũng phải tìm được môn chủ.”

“Cả Chu thị nữa.”

Sau khi biết chuyện này, thủ lĩnh của Phi Long Môn vốn phụ trách phân đà ở Cảnh Thành đã dứt khoát hạ lệnh.

“Mọi chuyện trong phủ cứ tiến hành theo những gì môn chủ đã bố trí trước đó. Giai đoạn đặc biệt, khâu nào xảy ra vấn đề thì người phụ trách khâu đó tự sát tạ tội. Ngoài ra, phong tỏa nghiêm mật tin tức môn chủ mất tích, nghĩ cách tìm Lãnh Tố.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.” Sau khi đám người Phi Long Môn nghe người phụ trách bố trí thì nhận lệnh rời đi. Ai nấy đều bĩnh tĩnh như thường, cứ như Kinh Mặc vẫn đang bận rộn trong chỗ ở của nàng, cứ như phòng của Chu thị chưa từng bị cháy.

Nhưng nhóm nhỏ nhận lệnh tìm người nhanh chóng rời khỏi Thành vương phủ, nhanh chóng thâm nhập vào mỗi một ngõ ngách của Cảnh Thành....

Tìm môn chủ và Lãnh Tố là việc gấp các nàng cần làm ngay.

Mà lúc này, trong cái viện nhỏ mà Hứa Dịch từng tới sau khi bị vương phủ đuổi việc rất lâu về trước, hiện tại lại ồn ào không thôi.

“Vương gia, đây có thể là cơ hội nghìn năm hiếm gặp. Chúng ta tung tin đồn Hoàng thượng đốt Thành vương phủ. Hoàng thượng kiêng kị Thành vương phủ, càng kiêng kị Thành vương phi. Vì Thành vương phi mà Thành vương phủ như hổ thêm cánh, ảnh hưởng nghiêm trọng đến quyền lực của Hoàng thượng, thế nên hắn mới tranh thủ lúc Vương gia không có ở đây ra tay với vương phi.”

Trong đáy mắt mưu sĩ áo đen đều là ý cười khoan kɧօáϊ xảo quyệt. Bọn họ ẩn núp nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chờ được cơ hội tốt để phản kϊƈɦ.

“Ừ, lần này thành chủ Chu làm khá tốt, ta sẽ nhớ công đầu cho ngươi.” Bây giờ Hứa Tư Tuyền đã bước vào tuổi trung niên, chỉ là khác với thiếu niên anh tuấn mười mấy năm về trước, bây giờ hắn gầy yếu đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự ác độc và tàn nhẫn khiến người khác sợ hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK