Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng ngày Tống Vĩnh Kỳ trở lại hậu cung, Tiêu Tướng, Trấn Quốc Vương gia và Tĩnh Quốc Hầu cũng vào cung. Bọn họ cùng mấy vị tổ tông nghe tin mà đến đồng loạt nhìn chằm chằm Tống Vĩnh Kỳ, mang theo vẻ mặt dò hỏi.

“Ngươi ra ngoài hơn nửa năm mà vẫn chưa tìm được nàng ấy sao?” Cho dù đã sớm biết kết quả sẽ như vậy, nhưng khi thấy Tống Vĩnh Kỳ trở về một thân một mình, trong lòng Tống Vĩnh Cương vẫn nhịn không được chua xót.

Không ai so với Tống Vĩnh Kỳ càng muốn biết Ôn Yến đang ở đâu, nhưng mà Đại Lương quá to lớn, y đã đi qua núi, vượt qua sông, đi tới tất cả những nơi nàng có thể đến, mỗi một phong cảnh tươi đẹp trước kia khi còn bên nhau họ từng mơ đến, y đều ghé qua, thế nhưng nhận lại chỉ là cô đơn ngập trời.

Ôn Yến không ở bên cạnh, phong cảnh có đẹp hơn nữa với y mà nói cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Ôn Yến có thật là vẫn còn sống không? Cứ mãi tìm kiếm không có mục đích như thế......” So với Tống Vĩnh Kỳ điên cuồng, Tống Vĩnh Cương lý trí hơn một chút, biển người rộng lớn, đi tìm một người trong khi chẳng có lấy một chút manh mối gì đúng là không thực tế chút nào, hoặc nên nói, đó có lẽ chỉ là giấc mộng hão huyền do sư phụ của Ôn Yến không nhẫn tâm thấy Tống Vĩnh Kỳ buồn bã đau khổ, nên cố tình vẽ ra thôi.

Bọn họ đều rất quen thuộc với phong cách hành sự của Ôn Yến, nàng có thể trước khi đổ máu trù tính tốt mọi khả năng, kế hoạch, vậy thì trước khi chuyện này xảy ra, nàng tới tìm sư phụ hợp mưu cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Nàng yêu Tống Vĩnh Kỳ như thế, làm sao nỡ để Tống Vĩnh Kỳ buồn bã đau khổ được.

“Nàng nhất định còn sống, ta có thể cảm nhận được, ta cảm thấy nàng nhất định sẽ vào một ngày nào đó xông vào sinh mệnh ta, sau đó không bao giờ rời đi nữa, bởi vì sư phụ nàng từng nói, chúng ta có nhân duyên từ kiếp trước mà.”

Một năm này, chống đỡ Tống Vĩnh Kỳ vượt qua gian nan chính là những lời này của sư phụ Ôn Yến, rằng bọn họ có nhân duyên từ kiếp trước.

Vì thế Tống Vĩnh Kỳ nhận định, chỉ cần mình tiếp tục tìm kiếm, nhất định có thể tìm được nàng.

Bây giờ mình tìm kiếm có gian nan cỡ nào, đem so với những gì Ôn Yến đã bỏ ra mấy năm này, thật chẳng đáng là bao.

Đối với những lời Tống Vĩnh Kỳ nói, mọi người đều lựa chọn trầm mặc, trong lòng mỗi người đều có chung một đáp án, thế nhưng nhìn những cô độc, kiên trì cùng vất vả Tống Vĩnh Kỳ phải chịu hơn một năm này, bọn họ quả thật đều hy vọng Ôn Yến sớm ngày trở lại trong cuộc sống của y.

“Sao lần này cả Nam Chiếu và Tử Húc Quốc đều cùng nhắc đến chuyện hòa thân nhỉ? Lẽ nào sự việc công chúa Vân Thâm vẫn chưa thể tạo thành lời cảnh báo sao?” Tống Vĩnh Kỳ nghĩ đến mục đích mình tới đây, vẻ mặt liền trở nên ngưng trọng.

“Bên phía Nam hiếu chúng ta có thể từ chối cũng được, dù sao ảnh hưởng tiêu cực mà công chúa Vân Thâm mang lại vẫn còn rất nặng nề, nhưng bên phía Tử Húc Quốc lại là đích nữ của đương kim thánh thượng, là muội muội được thái tử điện hạ yêu thương nhất, bọn họ là thật sự muốn kết thân, vì quan hệ hữu hảo giữa hai nước đấy.” Tiêu Tướng nhẹ giọng phân tích với Tống Vĩnh Kỳ.

Tống Vĩnh Kỳ đã đợi Ôn Yến một năm, lại tìm kiếm nàng nửa năm, nhìn tình hình bây giờ, có vẻ vẫn còn muốn tiếp tục tìm kiếm.

Mấy thần tử thân cận bọn họ, trong lòng đều mong y an ổn lại, chí ít cũng nên có một gia đình.

Trong hơn một năm này, hậu cung của y đến một tỳ nữ cũng không có......

Bọn họ đều thầm cảm thấy trong hậu cung cũng nên có nữ nhân rồi, chẳng sợ chỉ là một vật trang trí cũng được, hậu cung to lớn nhường này dẫu sao cũng nên có một người chứ.

“Ý của các ngươi là......” Tống Vĩnh Kỳ nhìn mấy người miệng kín như bưng trước mặt, nhẹ giọng hỏi.”

“Hoàng thượng, ngài dù sao cũng là vua một nước, vậy mà trong hậu cung đến một phi tử cũng không có, này không quá hợp lý, công chúa Tử Húc Quốc đưa đến hòa thân là con dòng chính, luận thân phận cũng xem như phù hợp với ngài, thân biết ngài đối với Ôn Yến môn chủ tình thâm nghĩa trọng, nhưng tuổi thái hậu càng lúc càng lớn rồi, hậu cung dẫu sao cũng nên có một vật trang trí phù hợp giúp ngài xử lý một vài chuyện chứ.” Tiêu Tướng lấy hết dũng khí, nhẹ giọng nói.

Tống Vĩnh Kỳ trừng Tiêu Tướng hồi lâu, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Tĩnh Quốc Hầu, cuối cùng mới dùng ngữ khí nghiêm túc hỏi một câu: “Các ngươi đã thương lượng trước với nhau rồi phải không?”

Mọi người đều lựa chọn trầm mặc, bởi vì bọn họ nhìn ra được, không khí bi thương vẫn luôn vây quanh người Tống Vĩnh Kỳ đã sắp bao phủ cả ngự thư phòng rồi.

“Bảy năm trước, các ngươi cũng khuyên ta như vậy, rằng để ổn định triều thần, hậu cung không thể thiếu mấy vật trang trí như thế, nhưng cũng chính mấy vật trang trí ấy, khi Ôn Yến trở về lại chắn ở giữa hai chúng ta, trước khi đổ máu cứu bách tính, nàng ấy còn phải lao tâm khổ tứ nghĩ cách giúp ta loại trừ Khanh Nhi nữa.” Giọng điệu của Tống Vĩnh Kỳ bình ổn, nhưng ai cũng nhìn ra được, quân vương của bọn họ đang nhớ đến quãng thời gian hơn một năm trước, trong lòng y lúc này chắc hẳn so với hoàng liên còn cay đắng hơn mấy phần.

“Năm đó cũng nói Ôn Yến đã chết rồi đó thôi, khi ấy ta còn nghĩ, Ôn Yến không còn, hậu cung có ai cũng vậy cả, nhưng kết quả lại không phải như thế, bây giờ ta rõ ràng biết Ôn Yến còn chưa chết, lại phải một lần nữa thú thê nạp thiếp sao, ta làm sao có thể có lỗi với những gì Ôn Yến đã bỏ ra từng ấy năm qua như vậy được, ta làm không được lại nạp thêm một hậu cung chờ Ôn Yến quay lại, chờ Ôn Yến vì đám nữ nhân trong hậu cung ấy mà lao tâm khổ tứ, ta làm không được chuyện đó.” Giọng Tống Vĩnh Kỳ lúc nói rất trầm thấp, tốc độ cũng chậm rãi, nhưng thái độ lại kiên định cực kỳ.

Lời Tống Vĩnh Kỳ nói, khiến mấy người ở đây đều thay đổi sắc mặt, người khác có thể không biết những gì Ôn Yến đã bỏ ra, nhưng bọn họ lại cực kỳ rõ ràng, nếu như Ôn Yến thật sự có thể trở lại, vậy thì đúng là không nên nạp thêm người vào hậu cung làm gì.

“Nhưng mà hoàng thượng, Ôn Yến môn chủ không biết đến bao giờ mới quay trở lại, hậu cung của ngài vẫn luôn trống rỗng, qua mấy ngày nữa hoàng đế Tử Húc Quốc cùng hoàng đế Nam Chiếu đều sẽ tới đây ký thư hàng, đến lúc đó hậu cung không có nữ chủ nhân, sợ là......” Tiêu Tướng cũng rất khó xử nói, sau khi trúng độc thân thể thái hậu dần trở nên xấu đi, lo liệu một bữa yến tiệc lớn thực sự là có tâm mà vô lực, nhưng trong hậu cung, quả thật không tìm được ai có thể ra chống đỡ nữa.

“Để hoàng tẩu tới lo liệu việc này đi, hậu cung của Trọng Lâu ta không quản được nhiều, nhưng hậu cung của ta, ngoại trừ Ôn Yến, không thể nạp thêm bất cứ người nào được nữa.”

“Kỳ thực trẫm có hay không có hoàng hậu cũng có quan hệ gì đâu, chỉ cần trẫm có con nối dõi, không làm chậm trễ việc thừa kế giang sơn này là đủ rồi mà.” Tống Vĩnh Kỳ lạnh nhạt nói, đáy mắt đong đầy bi ai.

“Hoàng thượng, Tử Húc Quốc nếu đã nhắc đến việc hòa thân, chúng ta lại cự tuyệt, sợ rằng......” Tiêu Tướng thấy thái độ hoàng thường kiên quyết thì có chút khó xử.

Bởi vì mấy lời như ‘hoàng thượng cùng tiên hoàng hậu tình thâm tựa biển’ cũng không thể lấy ra để thuyết phục sứ thần của Tử Húc Quốc được.

Công chúa nhà người ta chủ động cầu hôn, hoàng thượng muốn cự tuyệt dù sao cũng phải tìm ra lý do hợp lý mới được, chứ không thì không thể nhìn mặt Tử Húc Quốc được.

Tuy rằng Tử Húc Quốc là nước bại trận, nhưng quốc lực của nước người ta vẫn rất hùng hậu, nếu như bọn họ cảm thấy công chúa nước mình bị sỉ nhục, thì sợ là tránh không khỏi một trận đại chiến nữa mất.

Đây đối với hai nước vừa chấm dứt chiến tranh mà nói, đều không phải là tin tức tốt đẹp gì.

“Trẫm không quan tâm hậu quả thế nào, cũng không để bất kỳ một nữ nhân nào ngoài Ôn Yến tiến nhập hậu cung đâu, về phần phải làm sao mới có thể khiến Tử Húc Quốc vui vẻ phục tùng, đó là chuyện của các ngươi, ta không muốn ủy khuất Ôn Yến, bất kể là vì triều thần hay vì nước bạn.” Lời Tống Vĩnh Kỳ nói, kiên quyết dứt khoát, mạnh mẽ dội vào trong tai mấy người ở đây.

“Những chuyện khác trẫm đều có thể bàn luận với các ngươi, nhưng riêng chuyện hôn nhân cùng hậu cung của trẫm, thì không có chỗ để thương lượng đâu.” Thấy mấy người Tiêu Tướng đều không nói gì nữa, Tống Vĩnh Kỳ lần nữa nhấn mạnh lập trường của mình.

Y so với bất kỳ ai đều dám khẳng định, Ôn Yến chắc chắn sẽ trở về, thế nên y nhất định phải bảo vệ chắc chắn hậu cung chỉ thuộc về mình Ôn Yến này, chỉ có bây giờ kiên trì, Ôn Yến ngày sau mới không phải khó xử, chỉ có bây giờ kiên trì, mình và Ôn Yến mới có được hạnh phúc lâu dài.

“Nếu như phía Tử Húc vẫn cố chấp không bỏ, chúng ta có thể giảm bớt một ít tiền bồi thường chiến tranh ở mức thích đáng, lại nói công chúa Tử Húc là dòng chính, với thân phận như vậy, nàng ta muốn tìm phò mã như thế nào mà chẳng được, đâu nhất thiết phải rời xa quê hương gả tới Đại Lương chúng ta chứ.” Tống Vĩnh Kỳ nói xong thì quay người rời đi.

Y đi về phía Thải Vi Cung, rời cung lâu như vậy rồi, đây vẫn là nơi y tưởng nhớ nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK