“Ôn Tư, ngươi sắp gả cho ta rồi, ngươi có nghĩ đến hậu quả của việc ngươi đã làm hôm nay không? Từ thị ta không cần một chủ mẫu đương gia không hiền lương, ngươi không quản được nô tỳ của mình, thì Từ thị chúng ta cũng chẳng cần một Công chúa như ngươi.” Từ Trường Khanh thấy xe ngựa đi lướt qua người mình, thì cả người suy sụp, cũng không quan tâm đến hình tượng quân tử khiêm tốn nữa, mà điên cuồng gào thét về phía xe ngựa.
Hắn ta không biết vì sự xuống tay không hề nể nang của Thiên Sơn, mà giờ trong xe ngựa hắn đang trừng mắt căm giận đang tràn ngập tiếng cười nói.
“Công chúa, ta đã nói rồi mà, nếu có một hầu nữ biết võ công ở bên, chắc chắn không ai có thể bắt nạt người được.” Thấy Thiên Sơn đánh người rất lưu loát, Huyên Nhi đắc ý tranh công với Ôn Tư công chúa, ban đầu là do nàng muốn Ôn Tư công chúa giữ Thiên Sơn lại.
Ôn Tư công chúa nhìn Huyên Nhi cưng chiều, rồi nói với Thiên Sơn: “Đánh hay lắm.”
Đây là lần đầu tiên Thiên Sơn được Ôn Tư công chúa khen từ khi đi theo cô ấy, nên giờ đáy mắt cô hơi ươn ướt.
Hôm nay nàng chưa được sự cho phép của Ôn Tư công chúa đã tự tiện làm chủ, một phần là vì nàng đánh Từ Trường Khanh như vậy là làm theo phong cách của Ôn Yến, trước mặt Ôn Yến nàng đã tự tại quen rồi, ngoài ra, nàng hận tất cả những người tổn thương đến Ôn Tư, nàng không cho phép bất kỳ người nào bôi nhọ tổn thương chủ nhân nàng.
Nên hành động xong, đáy lòng nàng cũng nơm nớp lo sợ, sợ Ôn Tư sẽ không vui, thậm chí là nổi giận.
“Chủ nhân, sau này ta sẽ không tự tiện làm chủ nữa, ta...” Thiên Sơn khẽ xin lỗi, nhưng đáy lòng lại biết rõ, nếu chuyện này vẫn còn xảy ra lần nữa, chắc chắn nàng sẽ làm giống hệt hôm nay...
“Sau này ngươi có thể tự ý quyết định những chuyện như vậy, chắc chắn người đàn ông mà ta thích không phải là kiểu người chỉ được vẻ ngoài hào nhoáng đó.” Mặc dù Ôn Tư không biết phu quân của mình là ai, nhưng cô biết rõ Từ Trường Khanh không phải là mẫu người cô thích.
“Vậy phu quân mà Công chúa mong muốn là người thế nào? Có thể nói cho chúng ta biết được không? Để sau này nếu thật sự gặp được mẫu người đó, ta sẽ xuống nhẹ tay.” Thiên Sơn nhỏ giọng dò hỏi, nàng có thể cảm thận được sự thân thiết giữa môn chủ và mình, đồng thời cũng cảm nhận được hành động vô thức của cô ấy, vậy có phải trong đầu cô ấy, người sẽ nắm tay cô ấy trong tương lai là Hoàng thượng không?
Ôn Tư công chúa nhìn Thiên Sơn, thành thật trả lời: “Trước giờ ta chưa từng nghĩ tới hình dáng phu quân ta, nên thật sự không biết phải miêu tả với ngươi thế nào, đợi khi nào gặp được ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Công chúa có từng nghĩ tới chuyện mình sẽ gả cho Hoàng thượng một nước không? Ví dụ Hoàng thượng Đại Chu hay Đại Lương gì đấy, bọn họ...” Thiên Sơn không nhận được đáp án mình mong muốn thì không cam tâm, nên hỏi tiếp, cũng may sau khi xử lý tên đàn ông cặn bã, tâm trạng Ôn Tư công chúa đang rất tốt, nên thuận miệng đáp: “Ta chưa từng nghĩ đến Hoàng thượng, cũng như việc đi xa xứ, mà muốn ở bên phụ hoàng và mẫu hâu hơn.”
“Không đúng, Thiên Sơn, hình như người đang ám chỉ điều gì đó, chẳng lẽ chủ nhân lúc trước của ngươi thích Hoàng thượng Đại Chu hay Đại Lương à?” Ôn Tư công chúa chợt nghĩ tới điều gì đó nên nhìn Thiên Sơn, ánh mắt nóng rực đó khiến Thiên Sơn chỉ muốn né tránh.
“Thiên Sơn, ta mặc kệ ngươi có phải ý đó hay không, nhưng ta không phải chủ nhân của ngươi, nên ngươi đừng áp đặt mong muốn của nàng ấy lên người ta, cách đây không lâu ta cũng từng đồng ý với phụ hoàng và Thái tử ca ca về chuyện đề nghị hòa thân với Đại Lương rồi, nhưng bị y từ chối.” Ôn Tư công chúa nói chuyện mình bị từ chối với vẻ mặt bình thản, như thể chuyện này chẳng liên quan đến mình.
Nghĩ đến chuyện từ hôn của Tống Vĩnh Kỳ lúc trước, trong lòng Thiên Sơn cũng rất khổ sở, lúc nàng nghe thấy tin y từ hôn thì cảm thấy rất vui vẻ, biết Tống Vĩnh Kỳ luôn luôn bảo vệ môn chủ của nàng, nhưng không ngờ đối tượng mà y từ chối lại là môn chủ.
Tống Vĩnh Kỳ cũng vì chuyện này mà hối hận khôn nguôi, nhưng mọi thứ đã trở thành sự thật, không còn cách nào để cứu vãn nữa rồi.
Mấy người Ôn Tư công chúa và Thiên Sơn đều không hề hay biết, bọn họ vừa rời đi, Từ Trường Khanh mới loạng choang đứng dậy đi vào một con hẻm đã bị người khác chặn đường, rồi trùm đầu hắn lại đành một trận, trước khi hắn mất ý thức chỉ nghe thấy một câu loáng thoáng: Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Từ Trường Khanh định giải thích, hắn thừa nhận hắn phong lưu phóng khoáng, cũng là người gia thế, nên hắn muốn người phụ nữ nào mà chẳng được, hắn thích ai là niềm vinh hạnh của người đó.
Nhưng hắn chưa kịp giải thích một câu đã bị người khác nhét giẻ vào miệng, rồi cả người rơi vào hôn mê, hình như hắn đã mơ một giấc mơ rất dài, đến khi hắn tỉnh lại đã là sáng hôm sau, hắn nhìn hai nữ ăn mày trung niên ăn mặc rách rưới nằm bên cạnh, thấy hắn tỉnh lại còn cố ý bày ra dáng vẻ quyến rũ, làm hắn suýt buồn nôn.
“Các ngươi, các ngươi...” Từ Trường Khanh nhất thời tỉnh ngủ, hắn hoảng sợ nhìn hai người phụ nữ trước mặt, cố gắng kiềm chế mới không nôn ra.
“Thiếu gia, sau này hai chúng ta là người của thiếu gia rồi, thiếu gia không thể không chịu trách nhiệm, người...” Một người phụ nữ thấy vẻ mặt đầy sợ hãi và chán ghét của Từ Trường Khanh, thì gấp gáp đi tới, rồi tựa lên bả vai đang lộ ra ngoài của hắn ta.
“Thiếu gia, người không thể quỵt nợ từ chối người ta được? Ca ca ta là thủ lĩnh cái bang...”
Khuôn mặt dơ bẩn khiến người khác buồn nôn của hai người phụ nữ dính sát lên người Từ Trường Khanh, hắn cố gắng kiềm nén sự chán ghét trong lòng, nhưng không thể nói ra câu nào, hắn biết mình chỉ có thể thừa nhận hai người này, nhưng, hắn thật sự rất oan uổng, bản thân hắn không làm gì cả, sao lại vô cớ bị tai bay vạ gió thế này?
Tất nhiên, chuyện này để sau hẵng nói, người gây ra chuyện này không phải là Ôn Tư công chúa như Từ Trường Khanh hoài nghi, mà chính là Tống Vĩnh Kỳ.
Từ khi Ôn Yến rời xa y, y ngày càng chán ghét cuộc sống đầy rẫy sự tính toán như trước đây, cũng không muốn nhẫn nhịn nữa, nên bắt đầu nuôi dưỡng hành động tùy hứng muốn làm gì thì làm như giờ, y khó chịu khi thấy người khác nhớ nhung người phụ nữ của mình, tất nhiên phải dạy cho người không biết trời cao đất rộng này một bài học, mà người ra tay đánh hắn ta là do Lý Tuân sắp xếp. Lý Tuân vốn đang ở trong Cảnh thành để tìm nhi tử của mình về, tất nhiên sẽ không nương tay, càng không để lại dấu vết người khác tìm ra hắn.
Ôn Tư công chúa vừa tách khỏi Từ Trường Khanh chưa được bao lâu thì lại gặp phải một chuyện, cách xe ngựa bọn họ không xa, Tam hoàng tử bị ngựa kinh sợ gây thương tích.
Người chăn ngựa bẩm báo lại tình huống mình nhìn thấy, xương sườn của Tam hoàng tử bị ngựa giậm gãy, giờ ngực và miệng đều đang chảy máu, nhất là ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Mấy năm nay, Tam hoàng tử đã quen sống trong nhung lụa, ra vào cung đều có hộ vệ ám vệ đi theo, nên gần như quên mất đi những chuyện nguy hiểm thế này.
Ôn Tư công chúa không khỏi khiếp sợ, cô đang định lên tiếng hỏi thăm, thì Huyên Nhi tái mặt nói với cô: “Công chúa, nếu lần trước không có người đó cứu chúng ta, liệu chúng ta có giống hệt Tam hoàng tử?”
Ôn Tư công chúa không nói gì, nhưng sự sợ hãi không thể che giấu trong mắt cô đã tiết lộ hết mọi tâm tư của cô.
Thiên Sơn nắm chặt tay Công chúa, nghiêm túc nói: “Chủ nhân yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, người sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.”
Một lúc sau, Ôn Tư công chúa mới bình tĩnh lại, mặc dù là hoàng huynh của mình, nhưng cô và hắn ta cũng chỉ quen sơ thôi, Ôn Tư không có tâm trạng nhìn thảm cảnh của hắn, nên dặn người đánh xe mau chóng rời khỏi chốn thị phi này.
Mặc dù cô luôn ở xa Kinh Thành, nhưng cô cũng biết đạo lý tai bay vạ gió.
Lúc này Ôn Tư công chúa không hề biết, tai nạn hôm nay của Tam hoàng tử thật sự có liên quan đến cô. Chuyện này là do người đàn ông muốn bảo vệ cô bằng cách thức đặc biệt của riêng mình gây ra.