“Hứa đại nhân thật có chí khí, phải kí giao kèo mất nước này mà ngài cũng cười được.” Kinh Mặc vẫn nhịn không được xỉa xói, nàng tin lời mẹ nói là đúng, chuyện xảy ra bất thường chính là có quỷ.
Hứa Thành Trù bị lời nói của Kinh Mặc làm cho xấu hổ, nhưng mà sắc mặt của hắn sớm lấy lại trạng thái bình tĩnh, chỉ là nụ cười trêи môi đã biến mất.
“Nếu như ngài không cho tôi một lời giải thích hợp lý thì giao kèo hôm nay chúng ta không kí.” Lời nói của Kinh Mặc vừa tùy hứng vừa ngang ngược, cuối cùng khiến cho khuôn mặt của Hứa Thành Trù khó coi thêm mấy phần. Hắn nhìn Kinh Mặc, miễn cưỡng mỉm cười, muốn giải thích nhưng không có cách nào để mở miệng.
Bởi vì sau lưng hắn còn có tai mắt của Hoàng Thượng.
Hắn chỉ có thể đưa mắt ra hiệu với Kinh Mặc, Kinh Mặc bất lực nhìn hắn, cuối cùng cũng mềm lòng, vẫy tay để các quan viên khác của Tử Húc Quốc đi ra ngoài, sau đó nàng nhìn chằm chằm Hứa Thành Trù, nói một câu rất trịnh trọng: "Nếu như hôm nay ngài không cho tôi một lý do thuyết phục, giao kèo này tôi sẽ không kí. Dù sao, binh lính của Đại Lương chúng tôi đang đóng quân trong thành Kinh Mặc, con dân của Đại Lương chúng tôi không phải là người phải hoảng hốt lo sợ."
"Được rồi, công chúa nhỏ của ta, ta nói sự thật, ta nói sự thật, ta là người của Thành Vương, kiếp này cuối cùng cũng có thể nhìn thấy Thành Vương lấy vợ. Chuyện tốt như vậy đương nhiên là ta vui rồi."
Kinh Mặc không nhịn được cười, người của Thành Vương này thực sự là chỉ quan tâm đến việc quét tuyết trước cửa nhà của mình, sương trêи ngói nước mình đã dày đến ba thước rồi mà bọn họ vẫn chẳng ngó ngàng gì tới.
“Quan hệ giữa phủ Thành Vương và Hoàng Thượng tệ đến vậy sao?” Nghĩ đến những mối quan hệ phức tạp sau khi gả đi, Kinh Mặc cảm thấy đau đầu, nàng đã quen với những ngày tháng đơn giản và thực sự không muốn tuổi trẻ của mình bị lãng phí trong trạch đấu, cung đấu nơi triều đình.
“Quan hệ vẫn tốt, chắc chắn Thành Vương sẽ không để công chúa phải khó xử. Người phải tin Thành Vương.” Lời nói của Hứa Thành Trù rất chân thành, như thể là một lời bảo đảm, sau khi nói xong, hắn nhìn Kinh Mặc với ánh mắt dò hỏi. Hắn thực sự sợ mình nói không thỏa đáng, công chúa nhỏ này lại trở mặt, vậy thì sợ rằng người trong Cảnh Thành phải ăn thịt người rồi...
Kinh Mặc nghe Hứa Thành Trù nói xong, chỉ cười khẩy hai tiếng, tin một tên lừa đảo đã gạt mình, nàng thật là rộng lượng.
"Công chúa, giao kèo này có phải là chúng ta kí rồi không? Để thể hiện thành ý, tiểu gia nhà chúng tôi đã thêm rất nhiều sính lễ, vị tiểu gia đó nhà chúng tôi nói rồi, nếu như công chúa không hài lòng, chúng tôi lại thêm nữa." Nói đến sính lễ, Hứa Thành Trù cuối cùng cũng không còn mày chau mặt ủ nữa, với tư cách là tộc trưởng tôn thất, hắn đã lo liệu vô số hôn lễ trong hoàng tộc, ngay cả đại hôn của hoàng thượng và hoàng hậu, sính lễ của Thành Vương đều là những thứ độc nhất vô nhị.
Kinh Mặc nhìn Hứa Thành Trù đang cố khoe khoang sính lễ của chủ tử nhà mình, nhẹ nhàng nói: "Chuyện kí giao kèo, ngài tìm Trần tướng quân, phía bên ông ấy xác định không có vấn đề gì thì ta sẽ kí, về phần sính lễ của các người thì cũng thế, do Trần thúc phụ trách.”
"Công chúa, người không nhìn một chút sao, sính lễ đó thực sự là rất..." Thấy Kinh Mặc đứng dậy định rời đi, Hứa Thành Trù có hơi sốt ruột.
Kinh Mặc mỉm cười, quay đầu liếc nhìn Hứa Thành Trù, nghiêm túc nói một câu: "Ta đường đường là công chúa của Đại Lương, làm một nữ tướng quân bất khả chiến bại, Tử Húc các ngươi muốn lấy, dùng cả đất nước đắp vào cũng là có lợi cho các ngươi rồi, ta không xem, đỡ phải quá thất vọng."
Kinh Mặc nói xong thì bỏ đi, khuôn mặt còn mang một chút tức giận, Thành Vương chết tiệt, xem ta là cái gì chứ, một chút sính lễ hèn mọn cũng muốn ta đi xem, vậy thì của hồi môn của ta không phải cũng nên bảo hắn đến nhìn một cái hay sao...
Kinh Mặc cảm thấy mình không thích đức hạnh khoe khoang đó của Thành Vương...
Có Trần Nguyên Khánh ra mặt, đương nhiên món lợi của giao kèo Tử Húc Quốc sẽ không chiếm được một ít, dĩ nhiên, Trần Nguyên Khánh cũng không bỗng nhiên lại có lòng trung quân ái quốc, chỉ là không muốn để cô nương nhỏ mà mình bảo vệ bị bá tánh Đại Lương coi là nữ nhân lớn rồi phải gả đi.
Về phần sính lễ, trái lại dọa Trần Nguyên Khánh một phen, nhìn danh sách sính lễ dài, Hứa Thành Trù nhìn vẻ mặt Trần Nguyên Khánh đắc ý trước số sính lễ, trong lòng Trần Nguyên Khánh càng chắc chắn rằng vị Thành Vương đó chắc chắn không phải như lời đồn trong thiên hạ, yên lòng không ít, chỉ là sắc mặt không rõ ràng.
“Trần Tướng quân nghĩ thế nào về thành ý này?” Mặc dù bị Kinh Mặc chửi mắng té tát, Hứa Thành Trù vẫn muốn nhận được một câu khen ngợi từ miệng của người ở Kinh Mặc, dù sao thì số sính lễ này, trêи dưới phủ Thành Vương nhốn nháo hoảng loạn gần một tháng.
"Đây chẳng qua chỉ là những thứ vô tri vô giác, trưởng công chúa của chúng ta là vô giá, nghiêng nước nghiêng thành." Trần Nguyên Thanh nhẹ nhàng nói xong, sắc mặt Hứa Thành Trù đông cứng một lần nữa.
Hắn biết Kinh Mặc và Trần Nguyên Khánh đều đã từng nhìn thấy nhiều thứ quý giá, nhưng mà số sính lễ này cũng đủ để chống lại Tử Húc Nhất Quốc, bọn họ lại cho rằng thế này là đủ rồi.
"Ý của Thành Vương chúng tôi là hôn sự này nên sớm không nên muộn, công chúa Kinh Mặc đang ở trong thành Kinh Mặc, cũng để bách tính hai nước an tâm không phải sao, thành ý ngài đã nhìn thấy rồi đây, Thành Vương của chúng tôi là thật tâm muốn xin hỏi cưới.” Hứa Thành Trù nhìn Trần Nguyên Thanh với vẻ nịnh nọt.
Đây là điều hắn đã nghĩ đến từ lâu, đợi khi sính lễ của bọn họ khiến đối phương ngạc nhiên thì sẽ đưa ra yêu cầu như thế, nhưng mà bước đầu tiên đã sai, Hứa Thành Trù quả thực không chắc mình đi bước nay đã đúng hay chưa, hắn sợ lại bị từ chối.
Những lời trước đây chưa từng khen ngợi, sau khi quay về hắn có thể bịa ra, nhưng mà ngày thành hôn này, nếu như bọn họ trì hoãn, hắn trở về sẽ bị vị tiểu gia đó trừng phạt.
Thuộc hạ của tên đó, từ trước đến nay đều sẽ không chú ý đến việc mình là trưởng bối của vị đó, hoặc là nể mặt mình là trưởng bối của vị đó mà đã trừng phạt hơn mấy lần rồi.
"Được, việc này cứ làm theo lời các người nói, chúng ta định ở lại đến ngày 16 tháng sau, đó là ngày tốt nhất trong gần nửa năm tới." Không ngoài dự đoán của Hứa Thành Trù, lần này Trần Nguyên Khánh trả lời một cách vô cùng vui vẻ, hơn nữa ngày được định và ngày của vị nào đó trong Cảnh Thành đã chọn là cùng một ngày.
"Vậy thì mọi việc đã ổn thỏa rồi, tôi quay về bẩm báo để chủ tử chúng tôi chuẩn bị lấy vợ, Hoàng thượng chúng tôi cũng sẽ hạ lệnh, khắp nơi ăn mừng."
"Hoàng thượng Đại Lương chúng tôi cũng sẽ hạ lệnh như vậy, từ nay về sau, Đại Lương và Tử Húc, gắn kết hai nước, mong rằng từ nay về sau không còn chiến tranh biên giới, bách tính an cư lạc nghiệp.”
“Đương nhiên sẽ không còn chiến tranh, an cư lạc nghiệp rồi.” Hứa Thành Trù mỉm cười nịnh hót, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
"Ngày hôn sự, Thành Vương các người phải đến thành Kinh Mặc, đây là thành ý của các người." Trần Nguyên Khánh nhẹ nhàng nói. Sở dĩ trước đây hắn vui vẻ đồng ý thỉnh cầu của Hứa Thành Trù là bởi vì bây giờ, hắn có thể đưa ra yêu cầu của mình.
Thành Kinh Mặc, đây là lãnh thổ của Đại Lương, chỉ khi Thành Vương đến đây cưới vợ, mới thấy được thành ý của hắn.
Hứa Thành Trù vội vàng đồng ý, hắn biết vị tiểu gia đó nhà mình coi trọng công chúa Kinh Mặc thế nào, có thể lấy được công chúa, đoán chừng hắn cũng sẽ đồng ý.
"Vậy thì chúng tôi sẽ ở trong thành Kinh Mặc đợi Thành Vương đến."
"Chúng tôi nhất định sẽ đến đúng giờ, Trần tướng quân yên tâm, Thành Vương chúng tôi nhất định sẽ dùng toàn bộ quyền lực của mình để cưới vợ, tuyệt đối sẽ không làm công chúa bẽ mặt." Hứa Thành Trù tiếp tục cam đoan.
Dựa theo đức hạnh của vị tiểu gia đó trong Cảnh Thành, lấy công chúa Kinh Mặc về, vậy ắt hẩn nàng chính là người trong lòng của hắn, hắn đương nhiên sẽ không bạc đãi Kinh Mặc rồi.
Chỉ là Hứa Thành Trù đã quên, vạn sự đều có biến số, mà biến số lần này, không phải là vị tiểu gia tính tình ương bướng đó của nhà hắn, mà là từ khi bắt đầu thì Kinh Mặc thản nhiên tiếp nhận hôn sự.
Sau khi tiễn đám người của Tử Húc đi, Kinh Mặc cho gọi Trần Nguyên Khánh vào phòng, sau đó đưa ra yêu cầu duy nhất của nàng về việc kết hôn, nàng muốn tìm được vị nam nhân mặc áo đen đó.
Danh Sách Chương: