Trừ phi đứa nhỏ đó chính là hoàng tử.
Nhưng bây giờ, hoàng đế và Ôn Yến lại nói đứa nhỏ đó không phải hoàng tử...
Sắc mặt của Lương Khuê có chút khó coi, nhưng vẫn nhẹ giọng nói một câu: "Hoàng thượng thật sự thâm tình, vì bảo vệ Ôn Yến, ngay cả cốt nhục của mình cũng không chịu thừa nhận."
"Con của trẫm, trẫm đương nhiên muốn, chỉ là không phải con của trẫm, vì sao trẫm phải muốn chứ? Chẳng lẽ ông không cảm thấy được Lương Quý Phi mang thai gần với thời điểm Ôn Yến mang sai sao? Dựa vào cái gì mà trẫm lại lâm hạnh Lương Phi, bởi vì nàng ta là con gái của Trương Tân Huy, có phải vì lúc đó nàng ấy dùng mê dược với ta không? Ôn Yến không ở trong cung, trẫm có thể vì nàng ấy mà thủ thân, tại sao trẫm lại đi lâm hạnh nữ nhân khác được chứ. Lương đại nhân, có lẽ vì ông chưa thật lòng yêu một người, không biết cái gọi là tình yêu trong như thế nào, cho nên trẫm hiển nhiên cho rằng đứa nhỏ đó không phải là của trẫm."
Tống Vĩnh Kỳ mang tâm trạng vui vẻ mà giải thích, lúc này, y nguyện ý nhìn vẻ mặt bất ngờ của Lương Khuê, y nguyện ý cho mọi người biết, tình cảm y dành cho Ôn Yến là tình yêu đích thực, không phải thứ tình cảm nông cạn mà bọn họ nghĩ.
Tận đáy lòng của y, nàng là tình yêu duy nhất của y.
Chỉ có duy nhất mình nàng, những người khác điều là vật bài trí.
Thật ra khi nói đứa bé đó không phải hoàng tử, trong lòng của Lương Khuê vẫn còn chút hy vọng, nhưng khi Tống Vĩnh Kỳ hảo tâm giải thích hết mọi chuyện, ông ta đột nhiên cảm thấy được, những sủng ái mà y dành cho Lan Quý Phi cũng điều là giả.
"Hoàng thượng, những lời người nói, người không có lâm hạnh Lương Phi, hằng ngày cũng chuyên sủng Lan Quý Phi, đây là chuyện thường tình của con người." Lương Khuê còn muốn vì bản thân ông ta biện bạch, coi như Tống Vĩnh Kỳ chưa bao giờ một lòng với Ôn Yến, đứa nhỏ bị bỏ rơi kia chính là Ôn Yến.
"Lan Quý Phi, đây là phụ thân của nàng, nàng nói cho ông ta biết, trẫm có thật sự sủng ái nàng không?" Tống Vĩnh Kỳ quay đầu, nhẹ giọng hỏi người ngồi cạnh mình, Lan Quý Phi.
Lan Quý Phi thẹn thùng liếc Tống Vĩnh Kỳ một cái, vẫn phong tình vạn chủng như cũ, cái tình ý trìu mến này vẫn khiến cho đáy lòng của Lương Khuê sinh ra tia hy vọng.
Ông ta cảm thấy được phong thái con gái mình vẫn như vậy, chắc hẳn con gái mình và hoàng thượng cũng có tình cảm với nhau.
Nhưng không ngờ Lan Quý Phi lại nói ra, chính là lời khiến ông ta tuyệt vọng, Lan Quý Phi nói: "Hoàng Thượng có khi nào sủng ái thần thiếp đâu, thần thiếp chỉ là vỏ bọc, một vỏ bọc có thể che dấu hoàng thượng người cùng môn chủ Ôn Yến ở bên nhau thôi."
Lời nói của Lan Quý Phi khiến cho Lương Khuê sững sờ tại chỗ, ông ta nhìn chằm con gái của mình, không còn tin tưởng vào lỗ tay của mình.
"Nghịch nữ, con nói cái gì vậy?"Lúc trước con nói với phụ thân như thế nào, tương lai của con, tương lai của Lương gia chúng ta, không có sự sủng ái của hoàng thượng, thì con dựa vào cái gì mà cho ta lời hứa hẹn tốt đẹp chứ? Con có biết không, phụ thân làm cho con hết thảy mọi thứ, đều dựa vào sự sủng ái của hoàng đế, yêu thích trên nền tảng của con, nếu con không thể sinh một hoàng tử, làm sao phụ thân có thể dám đặt chung tương lai của Lương gia vào cùng một chỗ vưới con chứ, con..."
Lương Khuê đã muốn chán nản, ông ta cao giọng chỉ trích Lan Quý Phi, trong đáy mắt không ức chế nổi lửa giận.
Lan Quý Phi thản nhiên cười nhìn Lương Khuê, nhìn ông ta cuồng loạn chửi mắng nàng, sắc mặt nàng vẫn bình lặng, xem Lương Khuê như một người ngoài.
"Con...Con..."
Lương Khuê tức giận đến không nói ra lời, bây giờ ông ta còn có thể nói cái gì được nữa, khi ăn chính mình cho con gái, ruồng bỏ Trương Tiên Huy, ông ta nghĩ đến bản thân một khi đã làm như vậy sẽ khiến cho Lương thị vĩnh viễn đi xuống, cũng không nghĩ đến, báo ứng lại đến nhanh tới vậy.
Không riêng gì Trương Tiên Huy, ông ta không nên nghe lời con gái mà tách khỏi Tống Vân Lễ, nếu có thể giúp Tống Vân Lễ chiếm được ngai vàng, thì chắc chắn bản thân ông đã dưới một người trên vạn người rồi.
Nhưng bây giờ...
“Hoàng thượng, thần thiếp ở đây có bằng chứng chứng minh toàn bộ chuyện không phải như Lương đại nhân nói. Ôn Yến môn chủ là bị vu oan.” Thấy Lương Khuê rốt cuộc không nói nữa, Lan Quý Phi mới chậm rãi nói. Nhưng lời nói đó lại khiến Lương Khuê tuyệt vọng.
Mới vừa biết chuyện nữ nhi nhà mình lừa ông thê thảm, hiện tại nó còn muốn nhắm vào ông, chuyện này thực sự là...
"Nàng nói đi." Tâm tình của Tống Vĩnh Kỳ rất tốt, nhất là do có thể thu thập được Lương Khuê.
"Phụ thân nhờ Trương công công tìm người truyền thư đến Lương phủ, Trương công công tò mò nên đã đọc bức thư, vì đề phòng bị cắn, trương công công đã chép lại một bản, hoàng thượng có thể nhìn xem."
Khi Lan Quý Phi nói xong, nàng ta lấy lá thư từ trong tay áo ra đưa cho Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ cầm bức thư lên đọc rồi đưa cho Ôn Yến, Ôn Yến nhìn bức thư đột nhiên bật cười.
Cô không ngờ rằng Lương Khuê, kẻ tung hoành trong triều mấy chục năm lại dùng thủ đoạn như vậy để hãm hại cô.
Tuy nhiên, phú quý khó cầu, đứa nhỏ của Lương Quý Phi đích thị là hoàng tử thật, nếu không có bức di thư này, bản thân cô thật sự hết đường chối cãi.
Ông ta hao tổn tâm tư lại đẩy bản thân vào cảnh thân bại danh liệt, chỉ vì trong tương lai không muốn xuất hiện thêm vị hoàng tử nào nữa.
“Lương Khuê, ông thật là tàn nhẫn, thủ đoạn vụng về như vậy, ông còn không bằng Trương Tiên Huy.” Ôn Yến nghĩ đến việc cô đấu trí, đấu dũng khí chống lại bọn họ ở trên triều đường, thậm chí còn nghĩ tới việc tiêu tốn thời gian và sức lực để chống lại bọn họ.
Nhưng họ không ngờ rằng họ nóng lòng muốn tìm đến cái chết như vậy......
Nhưng thật ra lại diễn ra đúng ý muốn của cô.
Cũng tốt, chuyện này có thể nhanh chóng giải quyết, đối với ai cũng là chuyện tốt, thật sự cô cũng không còn tinh lực tiếp tục đấu với Lương Khuê.
Cho nên, kết cục này cũng không tồi.
Ít nhất, sau này Tống Vĩnh Kỳ không còn bị Lương Khuê kìm hãm, mặc kệ vì lý do gì.
Lương Khuê cười nhìn Ôn Yến, chính ông ta cũng không tin tưởng, bản thân trù tính nhiều năm nư vậy, lại vì mấy chuyện trong hậu cung mà bị quăng cho ngã đài.
Lương Quang Tường bởi vì nữ nhân, Trương Tiên Huy cũng vì nữ nhân, mà chính ông lại bị đứa con gái mình cực kỳ tín nhiệm hãm hại.
Ngắn ngủi có vài tháng, bọn họ khổ tâm làm việc, tại triều đường chiếm lấy ba vị trí quan trọng, từng người một đều bị lôi ra....
Là bọn họ quá sơ suất, bọn họ có nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến, bọn họ lại thua trong tay đám nữ nhân này.
Lương Khuê không khỏi cười khổ nói với Tống Vĩnh Kỳ: "Hoàng thượng đã vất vả mấy năm chưa hạ được ta. Ôn Yến môn chủ ngược lại rất lợi hại, một ít mỹ nữ trong hậu cung cũng có thể làm cho ta rối tung lên, thật sự là"...
Chỉ có điều, Lương Khuê cũng phải thừa nhận rằng trước khi Ôn Yến trở về, nếu Tống Vĩnh Kỳ sẵn sàng lợi dụng những người phụ nữ này trước công chúng, đó cũng sẽ như nguyện của y.
Suy cho cùng, họ quá tham lam, luôn muốn nhiều hơn nữa nhưng cuối cùng lại trắng hai bàn tay.
"Hoàng thượng, cựu thần biết sai rồi. Cầu xin ngài vì lòng trung thành của Lương gia nhiều năm như vậy..." Lương Khuê cuối cùng đành cam chịu số phận, quỳ rạp xuống đất, hiện tại điều may mắn duy nhất là mặc dù ông muốn hại chết Ôn Yến nhưng đã không thật sự thành công.
"Lương Khuê, lần này trẫm mặt mũi của Lan Quý Phi mà tha chết cho ông, Phi Long môn có thể thả ông đi, nhưng ông... Cởi giáp quy điền, tuy rằng ông có tư tâm, thế nhưng nhiều năm như vậy làm việc cũng rất cẩn trọng, sau này tránh xa triều đình, sống tốt cuộc sống của mình, nếu còn muốn gây thêm sóng gió, thì trẫm sẽ không tha cho ông. "
Tống Vĩnh Kỳ bước tới bên cạnh Lương Khuê, nhẹ giọng nói, y không đổi được tật xấu mềm lòng của mình, nhất là khi nhìn thấy thần sắc của Lan Quý Phi nhìn về phía Lương Khuê.
Tuy rằng ngoài miệng nàng luôn nói cực kỳ hận phụ thân, thế nhưng sinh tử trước mặt, nàng vẫn như cũ lo lắng, vẫn như cũ muốn toàn lực bảo vệ.
Vì vậy, hắn nguyện ý cho Lan Quý Phi thể diện, cuối cùng phân tích nguyên nhân, tuy rằng ông ta có ý muốn hại chết Ôn Yến nhưng rốt cuộc không thực hiện được, thương tổn của hắn còn chưa bắt đầu thì đã thất bại, cái này đối với Lương Khuê tự cho mình là khôn khéo, bản thân chính là một sự châm chọc lớn.
Lương Khuê không ngờ mọi chuyện lại như thế này, dù sao điều ông muốn trước đây chính là mạng của Ôn Yến.