“Nếu không có chuyện gì nữa thì ngươi mau đi giải quyết việc của mình trước đi.” Hứa Kế Thành tiếp tục cúi đầu làm việc của của mình, thật lâu sau, khi ngẩng đầu lên, hắn mới nhớ tới thấy Dạ Nhất.
"Gia, ngài..." Đột nhiên, Dạ Nhất muốn nói gì đó, nhưng hắn chợt nhớ rằng, chuyện của Vương Gia đâu khiến một người như hắn xen vào.
“Ngươi cứ về đi, nhớ kỹ lời Gia đã nói, chăm sóc cho nàng ấy thật tốt.” Hứa Kế Thành nói xong thì lại cúi đầu tiếp tục bận rộn công việc. Dạ Nhất chỉ đành rời đi, nhưng nỗi bứt rứt trong lòng càng lúc càng thêm nặng nề. Hắn ta càng lúc càng không hiểu suy nghĩ của Vương Gia, rõ ràng ngài ấy thích Công chúa Kinh Mặc, nhưng tại sao lại muốn có con với những người phụ nữ khác?
Tính cách của Công chúa Kinh Mặc, đâu chỉ Vương gia, ngay cả những Thị vệ thân cận cũng đều biết rõ ràng, nàng sẽ không bao giờ cho phép trượng phu của mình kết hôn sinh con cùng người phụ nữ khác...
Nhất là thái độ hôm nay, thái độ ngài ấy vô cùng kỳ lạ.
Hứa Kế Thành hoàn toàn không biết rằng Chu Thị đã nói với Kinh Mặc về chuyện mình đã mang thai con của hắn. Hắn cũng nào biết rằng khi nghe tin dữ đó, Kinh Mặc kinh ngạc đến thế nào.
Bây giờ, tất cả suy nghĩ của hắn đều đổ dồn về Thương Nam Châu, nơi đang phải hứng chịu sự thiên tai động đất.
Hơn nữa, trong triều vẫn còn rất nhiều chuyện cần hắn giải quyết, hắn còn quá nhiều việc phải làm. So với chuyện muôn dân bách tính thì chuyện đấu đá chốn khuê phòng của mấy nữ nhân thật quá tầm thường.
Nhưng hắn nào có biết rằng, chính mình đã tạo nên nỗi khổ tâm trong lòng Kinh Mặc, một điều mà Kinh Mặc chưa bao giờ nghĩ đến.
Sở dĩ hôm nay Kinh Mặc đi gặp nữ nhân kia là vì Hứa Kế Thành và nàng ta đã có một nụ hôn triền miên không dứt. Nàng nghĩ rằng Hứa Kế Thành ít nhiều cũng có chút tình ý với mình, nhưng có thể hiện tại hắn đang gặp phải chút chuyện khó nói nào đó, vậy nên nàng lựa chọn cách đối mặt.
Đối với Kinh Mặc mà nói, phải cạnh tranh với thê thϊế͙p͙ của Hứa Kế Thành, quả thực là sự thách thức không hề nhỏ.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, ngay trước khi mình chuẩn bị xuất giá mà còn phải tranh giành sủng ái với nữ nhân khác.
Nàng không dễ dàng gì mới đi được đến bước này, nhưng nào ngờ đón tiếp nàng lại là sự đả kϊƈɦ lớn đến thế.
Nàng đường đường là Công chúa Đại Lương Quốc, vì hòa bình hai nước mà bị gả đi nơi đất khách quê người, nhưng đổi lại chỉ là sự thất vọng cùng cực...
Kinh Mặc cảm thấy mọi cố gắng của mình bỗng chốc giống như một trò hề. Nàng nên giống như trước đây, bình thản coi nơi này giống như một nhà trọ, ngày ngày ăn no, uống rượu vui vẻ.
Kinh Mặc cảm thấy mình thật ngu ngốc, vì người kia có chút ý tứ với mình mà nàng lại dễ dàng nảy sinh tình cảm đến vậy.
Vì quá phiền muộn, Kinh Mặc còn không thiết ăn uống, ôm quấn thoại bản để tạm di dời sự chú ý của mình, nàng sợ rằng bản thân mình sẽ sinh ra tâm tự hèn mọn.
Thấy Kinh Mặc mặt mày ủ rũ như vậy, Lãnh Tố muốn khuyên nhủ nàng vài câu nhưng lại không biết mở lời thế nào. Cuối cùng, nàng chỉ đành đến tìm Trần Nguyên Khánh tới giúp. Trần Nguyên Khánh vội vàng chạy tới, vừa đến đã thấy cô gái đang vùi đầu đọc sách, khuôn mặt ủ dột, đầy ưu tư.
"Làm sao vậy? Hứa Kế Thành bắt nạt con sau? Trần thúc giúp con bắt nạt ngược lại hắn ta nhé?" Trêи đường tới đây, Trần Nguyên Khánh đã sớm biết mọi chuyện
“Trần thúc, con nhớ nhà quá.” Kinh Mặc nhìn thấy Trần Nguyên Khánh, vốn dĩ vẫn đang cố kìm nén sự uất ức của mình lại, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Trần Nguyên Khánh, nước mắt nàng cứ thế thi nhau trào ra.
Trần Nguyên Khánh nhìn Kinh Mặc, trong lòng mềm nhũn. Hắn vừa vươn tay lau nước mắt cho Kinh Mặc, vừa nói: "Nhớ nhà thì chúng ta cùng nhau về, con muốn đi đâu, Trần thúc sẽ đưa con đến đó."
Trần Nguyên Khánh luôn thuận theo mọi quyết định của Kinh Mặc.
"Trần thúc, đột nhiên con cảm thấy mình thật ngốc nghếch, tưởng hắn ta sẽ đối xử tử tế với mình, nhưng nào ngờ... Có phải con rất ngốc không? Con không nên quá hy vọng, con còn tưởng..." Kinh Mặc nói trong nước mắt.
Trần Nguyên Khánh đau lòng không thôi, nhẹ giọng nói: "Là tên tiểu tử Hứa Kế Thành quá đáng, Trần thúc sẽ không tha cho hắn ta. Bây giờ, con mau đi thu dọn đồ đạc, ta sẽ bắt tên Hứa Kế Thành kia phải đích thân đi xin lỗi con, còn ả đàn bà có thai kia, cứ đánh chết là được."
Trần Nguyên Khánh nói xong liền rời đi, Kinh Mặc lo lắng vội kéo lấy tay, hạ giọng cầu xin, hết lần này tới lần khác gọi Trần thúc.
Giọng nói mềm mại khiến trái tim Trần Nguyên Khánh mềm nhũn, hắn ta thở dài, nhẹ giọng hỏi: " nha đầu nhỏ, con muốn sao thì cứ trực tiếp nói với Trần thúc, Trần thúc nhất định sẽ giúp con."
“Trần thúc, nếu bây giờ con rời đi...” Kinh Mặc nói khẽ, nhưng trong lòng có chút lo sợ, nàng biết rõ suy nghĩ này hoang đường đến mức nào.
“Nếu con muốn rời đi, Trần thúc sẽ giúp con.” Trần Nguyên Khánh nhẹ nhàng nói, nhưng lời nói ra lại cực kỳ nghiêm túc.
Kinh Mặc lặng lẽ nhìn Trần Nguyên Khánh, một lúc lâu sau mới nói: "Trần thúc, thúc thật tốt."
“Đại Lương khiến Công chúa chịu uất ức, nhưng Trần Nguyên Khánh sẽ không làm vậy, ta sẽ bảo vệ thật tốt nha đầu nhỏ này.” Trần Nguyên Khánh nhẹ giọng nói, lời nói của hắn ta dịu dàng không kể xiết.
Nếu không phải do Kinh Mặc tình nguyện, hắn ta sẽ không để Kinh Mặc gả đến Tử Húc Quốc này, lúc đó hắn ta cũng cảm thấy người đó có thể sẽ đối xử tốt với Kinh Mặc.
Nhưng nào ngờ, suốt hơn một tháng nay, Kinh Mặc luôn phải chịu sự thờ ơ, ghẻ lạnh.
Mặc dù, so với cuộc sống trước đây cũng chẳng khác là bao nhưng Trần Nguyên Khánh biết rõ trong những ngày này, Kinh Mặc không vui vẻ một chút nào.
Điều hắn ta thích ở cô nhóc chính là đôi mắt lúc nào cũng híp lại thành một đường khi cười, nụ cười vừa trong sáng như ánh mặt trời rực rỡ, lại vừa ấm áp như mùa khí trời vào xuân.
“Trần thúc, con không nên có suy nghĩ như vậy. Hơn nữa, Hứa Kế Thành cũng không khiến con chịu uất ức gì cả.” Kinh Mặc nhẹ giọng nói, lời nói ra là vậy nhưng dường như lại chứa đựng trong đó toàn bộ sự tủi thân mà nàng đang phải chịu. Ở trước mặt Trần Nguyên Khánh, trước nay Kinh Mặc vẫn luôn cố che giấu cảm xúc thật của mình.
"Con là viên minh câu của Đại Lương chúng ta, lấy được con, hắn ta không biết trân trọng, thương yêu, ngược lại còn khiến con chịu nhiều uất ức đến vậy, ta nhất định phải tìm lại công bằng cho con mới được." Trần Nguyên Khánh thấy đáy mắt cô nhóc chứa đầy tự uất ức, trong lòng không nhìn được mà lớn tiếng cảnh cáo.
Kinh Mặc không nói, chỉ nhìn xuống cuốn thoại bản, nhưng nàng nào có tâm trí đâu mà đọc nữa.
Trần Nguyên Khánh nhìn Kinh Mặc, hắn ta không khỏi thở dài, một cô nhóc ngay cả khi ra chiến trường cũng không biết sợ trời cao đất dày là gì, ấy vậy mà khi chính mắt nhìn thấy người phụ nữ mang thai con của phu quân mình, cô nhóc lại uất ức, tủi thân đến vậy.
"Trần thúc, hắn ta thật sự không phải người đó sao? Tối qua, hình như con đã nhìn thấy hắn, hắn chính là đứa nhỏ hồi đó, thật sự là hắn ta..." Kinh Mặc muốn nói lại thôi, ánh mắt đầy hoài niệm.
"Nhưng nếu là người đó thì nhất định sẽ không để con phải chịu bất cứ sự tổn thương nào. Lúc đó, hắn nói rằng, hắn sẽ chỉ lấy một mình con làm vợ. Nếu không phải vì lời thề của khi đó của hắn, vì sự nghiệp Đại Lương, con sẽ có chết cũng không gả tới đây. "
"Nhưng..."
Kinh Mặc nói rất nhiều, nhưng càng nói, nàng lại càng cảm thấy tội lỗi.
"Phụ hoàng con, mẹ con, ngay cả Trọng lâu cũng biết tính cách này của con. Họ đều biết rõ, con gả vào Vương phủ này, vốn dĩ không phải vì đại nghĩa Quốc gia gì cả. Lý do có vẻ đường đường chính chính của con cũng chỉ có thể lừa được một mình Lãnh Tố mà thôi."
Kinh Mặc ngẩng đầu nhìn Trần Nguyên Khánh, sau đó nàng lại cúi gằm xuống. Nếu như chuyện này là do Phụ hoàng, mẹ và cả Trọng Lâu đứng dung túng nàng, vậy nàng sẽ càng cảm thấy không thể tha thứ cho mình.
Vì một lời thề, bất chấp cha mẹ và cả gia đình, nàng cứ thế một thân một mình gả đi nơi đất khách quê người...
"Đây có thể là quả báo cho sự ích kỷ của con, con..." Kinh Mặc nói, tiếng nói nhỏ tới mức chỉ mình nàng mới có thể nghe thấy, cảm giác tội lỗi áy náy cứ bủa vây trong lòng.
Người thân của nàng nguyện lấy thanh danh vì nước vì dân để tác thành giúp nàng, còn nàng thì vô tư vô lo lao về ái tình. Nhưng cái thứ gọi là ái tình kia lại nào giống như nàng tưởng tượng, hay suy cho cùng chỉ làm một mình nàng đơn phương từ một phía...
Hắn đã sớm quên đi lời hứa năm đó rồi...
"Kinh Mặc, hãy suy nghĩ kỹ càng đi. Bất kể con đưa ra quyết định gì, Trần thúc cũng sẽ giúp con. Phụ hoàng con, mẹ con Trọng Lâu cũng vậy."
Kinh Mặc trịnh trọng gật đầu, sự yếu đuối trong lòng dần biến mất...
Thật lâu sau, Kinh Mặc mới ngẩng đầu lên nhìn Trần Nguyên Khánh, trong mắt hiện lên một tia rõ ràng:
"Con phải làm cho rõ, rốt cuộc Hứa Kế Thành có phải là người năm đó hay không. Nếu không phải, hai người chúng con dễ hợp dễ tan, ai đi đường nấy, nhưng nếu đúng là người đó, con sẽ đánh chết hắn ta trước, sau đó chấm dứt sạch sẽ mối quan hệ này."
“Tất cả đều phụ thuộc vào con, chỉ cần con vui vẻ là được.” Trần Nguyên Khánh thấy Kinh Mặc đang dần khôi phục tinh thần, đắy mắt hắn ta liền hiện lên vài ý cười, chỉ là lời nói mang đầy sự cưng chiều không khỏi khiến người ta trầm mê, lạc vào trong đó.
Danh Sách Chương: