Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Yến nghiêng đầu nhìn Vạn Thuần, một lúc lâu sau mới hỏi một câu: “Vậy ngươi chắc chắn manh mối này có thể tin?”

"Môn chủ, ám vệ phía bên Lương Quang Tường của chúng ta trước đó đã không còn liên lạc được, vì người kia đã chết, bây giờ liên lạc với chúng ta có lẽ là người trước khi y chết đã tìm thay thế, thành viên nhóm ám vệ của chúng ta có quyền tìm kiếm người thay thế.” Vạn Thuần nhẹ giọng giải thích.

Những người trong nhóm ám vệ có thể tự do mở rộng người thay thế, lúc mọi chuyện quá khẩn cấp cũng có thể không cần báo cáo với tổng bộ, quy định này Ôn Yến cũng biết, cũng có thể hiểu được, dù sao thì không ai có thể đảm bảo họ có thể sống lâu hơn so với người mà mình theo dõi, cũng không có ai dám chắc chắn ngày mai có truyện ngoài ý muốn nào sẽ xảy ra, chỉ có điều Ôn Yến không ngờ, chuyện như vậy sẽ xảy ra ở người ám vệ bên cạnh Lương Quang Tường.

"Ghép lại mật mã thì đều đúng, hơn nữa việc chúng ta phân phó y cũng đều làm được, cho nên tin tức này của y có thể tin được!” Vạn Thuần nhìn Ôn Yến cẩn thận nói.

"Vậy là tốt rồi." Đúng như Vạn Thuần nói, ám vệ đã dựa theo lời dặn của bọn họ đem ý đồ thật sự của Lương Quang Tường lộ ra, đương nhiên là bọn họ có thể yên tâm.

Trái tim Ôn Yến rốt cục cũng thả lỏng, mặc dù phía bên quân đội Khắc Châu tình hình đang nguy cấp, nhưng thân thể của cô cũng đang vô cùng suy yếu, không còn chuyện gì để lo lắng, cô ngồi ở trên xe ngựa mê man, giữa lúc đang nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên cô nghe thấy ở bên ngoài có tiếng chém giết và tiếng đao kiếm đang kịch liệt giao tranh.

"Vạn Thuần, đến rồi đúng không?" Ôn Yến ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt đang lo lắng của Vạn Thuần.

Vạn Thuần nhìn về phía Ôn Yến, vẻ mặt khó xử, sau đó chậm rãi gật đầu.

Ôn Yến cảm thấy mọi chuyện có gì đó khác thường, cô vội vàng vén rèm xe ngựa lên, đập vào trong mặt là một mảnh huyết tinh.

Tròng mắt của cô bỗng nhiên nổi lên màu máu, cô cố gắng kiềm chế sự run rẩy của thân thể, lớn tiếng quát: “Thiên Sơn, Lý Trường An, các ngươi lập tức bắt Lương Quang Tường lại cho ta."

Ôn Yến không thể ngờ được rằng Lương Quang Tường thật sự dám làm như vậy.

Thế này sao lại có thể gọi là chém giết, đây rõ ràng là cuộc tàn sát từ một phía, những binh sĩ quân đội Khắc Châu giả trang tay không tấc sắt, bị những binh sĩ mặc khôi giáp kia tàn sát giống như rơm rạ.

Cả người Ôn Yến đều lạnh lẽo, trong lòng toàn bộ là sự hối hận, hối hận vì bản thân mình không biết tin tức sớm, hối hận vì mình tới chậm, hối hận vì mình để cảnh trước mắt xảy ra.

Bây giờ cô hận không thể lập tức giết chết Lương Quang Tường, dù cho cô biết rõ là giết chết Lương Quang Tường, cục diện bây giờ cũng đã không còn cách nào để thay đổi.

"Các huynh đệ, các ngươi hãy cầm lấy vũ khí của mình, quân đội Khắc Châu chúng ta không thể bị giết như vậy, chúng ta không phải những kẻ hèn nhát, những tên súc sinh này, các ngươi…” Khi Ôn Yến chuẩn bị đứng dậy, Cao Đức Quang vẫn luôn ở đằng sau tâm trạng không cam lòng nhìn một màn trước mắt đỏ ngầu cả mắt, hắn ta rốt cuộc cũng không quản được cảm xúc của mình, giơ kiếm lên hướng tới những kẻ đã giết chết đồng bào binh sĩ của mình đánh tới.

"Các huynh đệ, Lương Quang Tường, Tôn Dực Đức bọn hắn đã cấu kết với người khác, bọn hắn làm phản, Hoàng Thượng không muốn giết chúng ta, chống lại đi!” Tô Diễn thấy dáng vẻ mặc kệ người khác giết chóc của bọn họ, trong mắt tất cả đều là nước mắt, hắn cao giọng hô hào chiến hữu của mình, cũng giơ trường kiếm trong tay hô giết.

"Tại sao các người lại giết người ở đây?” Ôn Yến được Vạn Thuần đỡ từ xe ngựa đi ra, cô đứng trên xe ngựa, cao giọng chất vấn.

Ôn Yến đã dùng hết sức lực toàn thân, sau khi nói dứt lời hơi thở của cô có chút hổn hển, chỉ nhớ rằng giọng nói của cô so với âm thanh chém giết ở đối diện thì quá nhỏ, nhỏ đến mức không có người nào chú ý tới.

Ôn Yến nhìn Vạn Thuần với ánh mắt xin sự giúp đỡ, Vạn Thuần khó xử nhìn Ôn Yến, ra hiệu với hộ vệ Phi Long Môn đằng sau, bốn mươi mấy thanh niên khỏe mạnh đồng thanh hướng về phía đám người đang chém giết ở phía trước hô to: "Dừng tay."

Giọng nói này mạnh mẽ đến mức khiến cho tất cả những người đang đánh đấu đều dừng động tác, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ôn Yến, vẻ mặt tò mò, chấn kinh.

"Các huynh đệ, nàng chính là Ôn Yến." Cao Đức Quang đang chém giết đỏ cả mắt, lời nói của hắn căn bản không có mấy người nghe được, khi hắn đang khổ sở thì nghe được giọng nói của những người này cao giọng hướng về phía các chiến hữu của mình nói.

"Ngươi không chết? Hoàng Thượng nói người của chúng ta giết ngươi, muốn giết chúng ta, chúng ta…” Cao Đức Quang nói cũng đã dùng hết sức lực, những người xung quanh hắn đều rât khiếp sợ, bọn họ không ngờ mọi chuyện lại biến thành như vậy.

"Nàng là giả, Ôn Yến sớm đã bị người của quân đội Khắc Châu giết chết, Hoàng Thượng hạ lệnh, giết toàn bộ quân đội Khắc Châu." Một binh sĩ vừa rồi giết người, giết đến cao hứng khinh thường nhìn Ôn Yến một cái, sau đó cao giọng nói.

"Ngươi thối lắm, ngươi dựa vào cái gì nói nàng là giả, ngươi…” Cao Đức Quang nghe thấy có người phản bác, nhịn không được nhảy chân lên mắng.

"Các huynh đệ, là các ngươi để ta và Cao Đức Quang đi giết Ôn Yến, rất xin lỗi, ta đã biết sự thật, không ra tay với môn chủ Ôn Yến.” Tô Diễn tự nhiên biết mưu đồ của người kia khi nói Ôn Yến là giả, cho nên hắn cao giọng với các chiến hữu của quân đội Khắc Châu còn đang mờ mịt.

"Ta chính là Ôn Yến, phụng hoàng mệnh tới cứu các ngươi, ta biết bây giờ trong lòng các ngươi còn rất nhiều nghi vấn, có rất nhiều bất mãn, nhưng bây giờ tình hình đang vô cùng nghiêm trọng ở trước mặt, những người này giết các ngươi không phải là người của Hoàng Thượng, là người của Tống Vân Lễ, hắn ta đã tính toán từ rất lâu, chính là vì muốn giết sạch các ngươi, sau đó để người của hắn thay thế hoàn toàn các ngươi, từ đây, quân đội Khắc Châu sẽ không còn là quân đội của quốc gia nữa, cũng không còn là quân đội của triều đình nữa, vì vậy, xin các ngươi hãy cầm lấy vũ khí của mình, không có vũ khí thì hãy đoạt lấy vũ khí của đối thủ, chúng ta hãy vì thanh danh của quân đội Khắc Châu mà chiến đấu, vì tương lai của quân đội Khắc Châu mà chiến đấu.” Thể lực của Ôn Yến đã không thể chống đỡ nổi nữa, trong đầu cô cố gắng tìm kiếm những từ ngữ để cho quân đội Khắc Châu có thể tin phục, cũng là những lời nói đơn giản nhất.

Bởi vì cô biết rõ, bây giờ quân đội Khắc Châu đang có thành kiến với cô, cô không biết mình nói bọn họ có thể nghe được bao nhiêu. Điều hi vọng duy nhất của cô chính là tình hình đang vô cùng nghiêm trọng trước mắt, bọn họ có thể biết rõ, ai là người đang cùng phe cánh với bọn họ.

"Các huynh đệ, người của quân đội Khắc Châu của chúng ta phải là chết ở trên chiến trường, muốn dùng những âm mưu quỷ kế này để tính toán chúng ta, bọn họ đang nằm mơ, giết…” Cao Đức Quang nghe thấy những lời này của Ôn Yến, nước mắt đều rơi xuống, tình thế đang vô cùng nghiêm trọng trước mắt, bây giờ điều duy nhất bọn họ có thể làm chính là giết, giết sạch những kẻ dùng âm mưu thủ đoạn để tính kế với bọn họ, giết sạch những kẻ đã vũ nhục đến sự tôn nghiêm của bọn họ.

"Tướng sĩ Phi Long Môn nghe lệnh, lập tức đi vào giết cho ta, những kẻ giết người này, một tên cũng không để lại." Ôn Yến nhẹ giọng phân phó, nhưng lời nói ra lại thật sự giống như một lưỡi dao.

Thấy tướng sĩ Phi Long Môn đều vọt vào chiến trường, Ôn Yến đứng không vững nữa, cô lắc người chống đỡ, cuối cùng chỉ có thể để cho Vạn Thuần từ từ đỡ ngồi xuống.

"Môn chủ, ngài đi vào nghỉ ngơi một chút đi." Vạn Thuần nhìn sắc mặt tái nhợt của Ôn Yến, ánh mắt lộ ra sự đau lòng.

"Vạn Thuần, ngươi cũng đi, giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu.” Ôn Yến nhẹ giọng nói chuyện nhưng vẻ mặt của Vạn Thuần lại giống như không thể tin được.

"Môn chủ, ngài..." Mặt mũi Vạn Thuần đầy kinh ngạc, ai mà không biết đối với việc giết người này Môn chủ của bọn họ đều rất mâu thuẫn, vừa rồi đã hạ lệnh một tên cũng không bỏ xót, bây giờ còn để nàng…

"Ta không giết người, chỉ là không giết người vô tội, khi bọn họ ra tay tàn sát đối với những người lính trong quân đội Khắc Châu tay không tấc sắt này, bọn họ cũng chỉ có một con đường chết!”

Vạn Thuần gật đầu với Ôn Yến, sau đó quay người tiến vào chiến trường.

Ôn Yến nhìn vào quân doanh trước mắt vốn phải vô cùng náo nhiệt, giờ phút này âm thanh giết chóc nổi lên bốn phía, cô nhìn những người lính không có vũ khí chống cự, nhìn bọn họ thành công cướp đoạt vũ khí của quân địch, nhìn bọn họ chém giết triền miên.

Máu đỏ tươi nhiều như vậy, nhuộm đỏ mảnh đất dưới chân cô, đập vào mắt cô là cảnh đường chân trời, tà dương như máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK