Đến cuối cùng nàng ta vẫn không nhẫn tâm, một lòng muốn thành toàn cho Trần Vũ Nhu, cho dù đó là người đàn ông nàng ta thích.
Tống Vĩnh Kỳ nghe vậy, nhìn về phía Ôn Yến, trong mắt ngập tràn sự bực tức, nhưng Ôn Yến chỉ bình thản cười, cúi thấp đầu xuống. Nếu như có thể, cô cũng muốn để Tống Vĩnh Kỳ đi, nhưng Trần Nguyên Khánh sẽ không từ bỏ ý đồ, huống hồ lúc này Trần Vũ Nhu trong lòng hắn ta, nàng ta chính là người sẵn sàng vì Tống Vĩnh Kỳ mà ngay cả tính mạng của mình cũng không cần.
“Ôn Môn chủ chỉ quản lý phượng ấn, không ngờ lại giống hệt Trần tướng quân, còn thích quản lý cả chuyện của trẫm.” Tống Vĩnh Kỳ tức giận đứng dậy đi về phía cửa Điện môn. Ôn Yến thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói với Trần Nguyên Khánh: “Đưa Nhu Phi nương nương đến điện Nhu Nghi đi, Hoàng thượng đã đi rồi.”
Trần Nguyên Khánh cũng đã sẵn sàng đưa muội muội rời khỏi cung, trong khi đợi Tống Vĩnh Kỳ đưa ra quyết định,hắn ta thậm chí còn nghĩ đến việc làm sao ép được Tống Vĩnh Kỳ tự mình đến tận cửa xin cưới muội muội hắn ta. Nhưng không ngờ đến, khi nãy một Tống Vĩnh Kỳ luôn luôn kiên định lại đột nhiên thay đổi chủ ý như vậy.
Nhìn bóng hình của Trần Nguyên Khánh biến mất trong đại điện, Thái hậu xoay người, nắm tay Ôn Yến, nhẹ giọng nói một câu: “Nếu Hoàng thượng chủ trì lễ phong phi, vậy thì tối nay, Hoàng thượng nhất định sẽ ở chỗ điện của phi mới.”
Ôn Yến chỉ biết gật đầu, quy định này, cô đương nhiên biết, cho nên cô mới mở miệng bảo Tống Vĩnh Kỳ qua đó. Cô hiểu rất rõ, chỉ có cô mới có thể khuyên nhủ được Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ nạp phi là Trần Vũ Nhu, mục đích chính là để lôi kéo Trần Nguyên Khánh. Nếu hiện tại, chỉ vì một lễ phong phi mà khiến hai người họ đối đầu nhau, như vậy họ sẽ không thể bù đắp được.
“Thật sự khiến con phải ủy khuất rồi. Nếu không phải do Tiên hoàng hồ đồ để lại cục diện rối ren này, bây giờ, Hoàng thượng cũng sẽ không đến nỗi này… Haz.” Rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ là một tiếng thở dài.
“Thái hậu, người hãy tin tưởng chúng con, mọi thứ nhất định sẽ tốt thôi.” Ôn Yến rất ít khi nghe thấy Thái hậu nói chuyện theo cảm tính như vậy, cô cảm nhận được sự thương yêu của Thái hậu. Ôn Yến cũng vội vàng nắm chặt lấy tay của Thái hậu, rất trịnh trọng, rất nghiêm túc bảo đảm.
Chỉ là để mọi chuyện trở nên tốt đẹp, đó nhất định lại là một chặng đường khá dài. Mà trên con đường này, có quá nhiều khó khăn và trắc trở, những trắc trở này tồn tại đầy rẫy trong cuộc sống của họ, cho dù chỉ là một bữa tiệc phong phi đơn giản, nhưng sóng gió vẫn nổi lên.
Buổi tối, khi Ôn Yến đến điện Nhu Nghi, Tống Vĩnh Kỳ và các cung tần phi đều đã đến rồi. Tống Vĩnh Kỳ mặt lạnh ngồi ở vị trí giữa trung tâm đại điện. Nhu Phi ngồi bên cạnh chàng, Khanh Nhi và Lan Quý Phi ngồi bên phải chàng, chỉ còn một vị trí duy nhất còn trống phía bên trái chàng.
Ôn Yến chậm rãi đi qua hành lễ với Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, giống như lời đồn đại, giữa chàng và Ôn Yến…
Các cung tần phi đương nhiên đều chú ý đến mỗi một động tác của hai người, chỉ là Ôn Yến lại không hề quan tâm, không đợi Tống Vĩnh Kỳ mở miệng, ngồi xuống vị trí bên trái của chàng, sau đó mỉm cười nhìn mọi người xung quanh.
Lúc này tất cả mọi người mới lần lượt đứng dậy, dưới sự dẫn dắt của Khanh Nhi và Lan Quý Phi, Nhu Phi khi nãy mới được phong phi cũng không ngoại lệ, nàng ta chậm rãi đứng dậy từ bên cạnh Tống Vĩnh Kỳ, đang chuẩn bị xoay người đi theo Lan Quý Phi, có một cánh tay đưa ra giữ nàng ta lại.
“Hôm nay là ngày tốt của nàng, không cần hành lễ với nàng ấy.” Tống Vĩnh Kỳ nói ra những lời này vô cùng bình thản, nhưng lại khiến tất cả các cung tần đã đứng dậy cảm thấy đố kỵ.
Ôn Yến chỉ cười lạnh, liếc nhìn Tống Vĩnh Kỳ, mà trong nháy mắt khi Nhu Phi bị cánh tay của Tống Vĩnh Kỳ chặn lại, gương mặt nàng ta đã đỏ ửng, nàng ta xấu hổ liếc nhìn Tống Vĩnh Kỳ, lại không có cách nào nhìn về phía Ôn Yến.
“Nàng nhìn nàng ấy làm gì? Hậu cung này vẫn là hậu cung của trẫm.” Tống Vĩnh Kỳ thấy Trần Vũ Nhu đang nhìn Ôn Yến, càng tức giận, giọng nói có phần lớn hơn.
Tất cả mọi người đều lén nhìn Ôn Yến, nhưng sắc mặt của Ôn Yến vô cùng bình thản, giống như cô căn bản không hể để vào tai những lời Tống Vĩnh Kỳ nói, mà Tống Vĩnh Kỳ thấy Ôn Yến lên tiếng, chàng hừ lạnh một tiếng, đứng dậy ôm lấy Nhu Phi vào lòng.
Nếu nói trước đây, tin đồn Lương Phi được cưng chiều truyền ra khiến bọn họ còn có chút kiêng kị với Hoàng thượng, thì hôm nay, hành động của Tống Vĩnh Kỳ chắc chắn khiến bọn vô cùng kích động.
Hoàng thượng thật sự yêu thương người phụ nữ khác ngoài Ôn Yến, giữa Hoàng thượng và Ôn Yến thật sự có hiềm khích.
Hoàng thượng thật sự đã không giữ mình vì Ôn Môn chủ nữa, trước đây có Lương Phi, bây giờ thì có Nhu Phi, vậy mùa xuân của bọn họ có còn xa không?
“Nếu như đây đã là hậu cung của Hoàng thượng, vậy thì các người cũng không cần hành lễ với ta. Ta ở hậu cung chỉ là làm chuyện của Phi Long Môn mà thôi, đợi chuyện của Phi Long Môn kết thúc, ta đương nhiên sẽ rời đi.” Sau khi Ôn Yến nói xong thì đứng dậy, chậm rãi đi về phía cửa lớn của đại điện.
“Ngươi đứng lại.” Tống Vĩnh Kỳ tức giận hét về phía Ôn Yến, Ôn Yến nghe vậy quả nhiên đứng lại, cô cười hỏi Tống Vĩnh Kỳ: “Không biết Hoàng thượng còn gì muốn dạy bảo?”
“Ngươi ở lại cho ta.” Giọng nói âm u của Tống Vĩnh Kỳ dường như có thể khiến người khác đóng băng, chỉ là trong mắt tất cả mọi người đều nhìn ra được sự chán ghét nơi đáy mắt Tống Vĩnh Kỳ.
“Phi Long Môn chủ không có nghĩa vụ cổ vũ Hoàng thượng.” Khóe môi Ôn Yến mang theo ý cười trào phúng, nhưng Tống Vĩnh Kỳ chỉ nhìn Ôn Yến cười và nói một câu: “Nhưng Nhu Phi của trẫm là do Phi Long Môn Môn chủ nạp cho trẫm, dù sao ngươi cũng được coi là bà mai của trẫm và Nhu Nhi, làm sao có thể thiếu mặt ngươi trong buổi tiệc phong phi này chứ.”
Ôn Yến không nói gì, xoay người ngồi lại vị trí lúc trước, chỉ là nụ cười nhạt lúc trước trên mặt đã không còn nữa, cô lạnh lùng nhìn mọi người, ngược lại Thiên Sơn ở phía sau hung hăng trợn trừng mắt nhìn Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ lại coi như không thấy, một bên thấp giọng nói chuyện với Nhu Phi, một bên thâm tình chân thành nhìn về phía Khanh Nhi cũng như những cung tần không được sủng ái như Lan Quý Phi, Lương Phi. Họ cũng nói những lời nịnh nọt, vui vẻ kính rượu Hoàng thượng. Tống Vĩnh Kỳ đều vui vẻ đón nhận, chỉ là trong tiếng cười nói của các phi tần, chàng vẫn luôn thờ ơ nhìn về phía Ôn Yến.
Ôn Yến vẫn bình thản ngồi ở chỗ đó, nhìn không ra bất cứ sự đau buồn nào trên mặt.
Khanh Nhi cũng thỉnh thoảng đánh giá Ôn Yến, nếu nói hôm qua trong lòng nàng ta vẫn còn nghi ngờ, vậy thì hôm nay, nàng ta đã hoàn toàn tin, sư huynh và Ôn Yến thật sự trở mặt với nhau rồi.
“Trước đây là trẫm hồ đồ, cho rằng phụ nữ tốt trong thiên hạ chỉ có một mình nàng ấy, bây giờ mới hiểu rõ, hóa ra thiên hạ ngoài nàng ấy ra, toàn bộ những người còn lại đều là phụ nữ tốt.” Tống Vĩnh Kỳ uống say, lời nói thốt ra giống như mũi đao sắc nhọn đâm vào trái tim Ôn Yến, nhưng nó lại giống như pháo hoa nở rộ trong lòng tất cả những phụ nữ khác.
Cuối cùng Ôn Yến không nhịn được nữa, đặt cốc rượu trong tay xuống, chậm rãi đứng lên, trong mắt ngập tràn bi thương, cô cười nhạt nói với Tống Vĩnh Kỳ một câu: “Người hồ đồ không phải chỉ có một mình chàng, ta cũng đã từng cho rằng chàng là người đàn ông tốt nhất thiên hạ, nhưng chàng xem bộ dạng hiện tại của mình xem, chàng có khác gì những tên lãng tử đào hoa, chơi bời trăng hoa đâu cơ chứ. Tống Vĩnh Kỳ, chàng thật sự khiến ta, khiến Phi Long Môn thất vọng.”
Ôn Yến nói xong đứng dậy rời đi, Tống Vĩnh Kỳ nghe vậy còn muốn mở miệng, nhưng thấy Thiên Sơn hung hăng quay lại chờ Tống Vĩnh Kỳ, nói một câu: “Hoàng thượng đối xử với môn chủ của chúng tôi như vậy, người nhất định sẽ hối hận.”
Sau khi nói xong, Thiên Sơn nhanh chân đi theo sau Ôn Yến rời khỏi nơi này, nhưng Ôn Yến còn chưa đi ra khỏi đại điện nghe thấy một tiếng bịch vang lên phía sau, có người té xỉu.