"Vậy ngày mai đi, sau buổi tảo triều, ngươi hãy sai người dẫn Lý Tuân tới, Trẫm và hắn tâm sự chút." Giọng điệu Tống Vĩnh Kỳ vẫn hờ hững, lời nói tùy ý đến mức khiến người ta kinh ngạc, chàng quyết định giống như chưa hề suy nghĩ cần thận, chỉ vì một câu của Lộ công công mà đổi chủ ý.
Lộ công công còn muốn nói gì đó, nhưng định nói lại thôi, đành ra ngoài sắp xếp người đi truyền chỉ, bảo Lý Tuân ngày mai vào cung kiến giá.
Ngày hôm sau, trước khi vào tảo triều, Tống Vĩnh Kỳ đã thấy Lý Tuân chờ ở cửa tẩm điện, chàng nhìn Lý Tuân, khẽ nói: "Trẫm nhớ bảo ngươi sau khi bãi triều hãy đến mà."
"Thần sợ chậm trễ, cho nên..." Lý Tuân không ngờ Tống Vĩnh Kỳ sẽ nói vậy, vẻ mặt hắn bối rối, nhưng chỉ một lát, đã bình tĩnh lại.
"Trẫm còn vội đi tảo triều, ngươi đi ngự thư phòng chờ trước đi, Tiểu Lộ Tử ngươi đưa hắn đi." Tống Vĩnh Kỳ khẽ nói, xong liền xoay người rời đi, Lộ công công muốn đi theo, nhưng do dự một chút, đành quay đầu nói với Lý Tuân: "Lý đại nhân hãy đi với ta tới ngự thư phòng."
"Làm phiền công công dẫn đường." Thái độ Lý Tuân khách khí kính cẩn, dọc đường yên lặng đi theo sau Lộ tổng quản.
"Ngài hãy chờ ở đây, nô tài đi cùng Hoàng thượng vào tảo triều." Lộ công công khẽ nói.
"Công công, không biết Hoàng thượng truyền ta tới là vì cái gì, ta..." Lý Tuân khẽ nói, không giấu được vẻ mặt lo lắng.
"Hoàng thượng tìm ngài tới chắc là để ngài san sẻ với Hoàng thượng. Nếu như ngài giải quyết tốt chuyện lần này thì sắp tới Lý đại nhân sẽ một bước lên mây." Lộ công công cười nói, dứt lời lập tức xoay người rời đi, chỉ để lại Lý Tuân nhìn ngự thư phòng lớn như vậy, vẻ mặt không kìm được lo lắng.
Vốn tưởng rời khỏi nhà rồi thời gian sẽ không gian nan như thế, nhưng mà chờ ở ngự thư phòng, Lý Tuân cảm thấy thời gian ở đây không khác gì ở trong nhà.
Mấy năm nay hắn làm việc cần cù chăm chỉ, vì muốn Hoàng thượng có thể nhìn thấy năng lực của mình, nhưng không biết nguyên nhân gì, Hoàng thượng không hề nhìn thấy cố gắng của hắn. Hắn thậm chí nghi ngờ có phải mình cố gắng sai phương hướng rồi hay không?
Hắn không tin Hoàng thượng không nhìn thấy cố gắng của mình. Mặc dù chức quan của hắn không cao, nhưng hắn đã dốc sức không ít cho mỗi vụ án lớn của Hình bộ.
Thế nhưng tại sao lần nào Hoàng thượng cũng nhớ tới hắn vào những lúc thế này, lần nào cũng vậy?
Bây giờ hắn không hề muốn được Hoàng thượng coi trọng, cho nên, từ tối hôm qua, từ khi biết Tống Vĩnh Kỳ muốn gặp mình, trong lòng hắn đã run sợ, sớm tiến cung cũng vì cầu một kết quả.
Lý Tuân đợi ở ngự thư phòng một ngày bằng một năm, suy đi tính lại, trên triều đình vẫn không ngừng phân tranh, chờ xử lý xong chuyện trên triều, khi Tống Vĩnh Kỳ đi vào ngự thư phòng thì đã là giữa trưa rồi.
"Tiểu Lộ Tử, báo cho ngự thiện phòng, hôm nay thêm hai món ăn, thịt viên kho tàu và cá mè hấp, hôm nay hãy để Lý đại nhân cùng ăn cơm với ta." Sau khi nhìn thấy Lý Tuân, Tống Vĩnh Kỳ nói luôn với Lộ công công.
Lộ công công liếc nhìn Lý Tuân, đang định mở miệng thì lại nghe Tống Vĩnh Kỳ nói: "Ngươi đích thân đi truyền chỉ đi, chỗ Trẫm không có việc gì nữa, Trẫm sẽ tâm sự với Lý đại nhân."
Lộ công công vội gật đầu sau đó rời đi, Lý Tuân cung kính đứng trước mặt Tống Vĩnh Kỳ, chờ Tống Vĩnh Kỳ mở miệng.
"Buổi sáng tới sớm như vậy, là vì phu nhân lại ồn ào sao?" Tống Vĩnh Kỳ nói rất nhẹ nhàng, giọng điệu cũng rất chắc chắn.
Lý Tuân nào ngờ, vừa mở miệng điều đầu tiên Tống Vĩnh Kỳ nói lại là...
"Hoàng thượng, vi thần..." Lý Tuân cảm thấy mọi đau khổ trong lòng mình đều vì câu nói này mà bừng lên, hắn muốn nói gì đó, nhưng đối mặt với đấng quân vương, hắn lại ấp úng.
"Trẫm sẽ không hỏi chuyện riêng của ngươi." Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên mở miệng, khiến Lý Tuân lần nữa sửng sốt.
"Hôm nay bảo ngươi tới, là để ngươi đi làm một chuyện, là Khanh Nhi đề cử ngươi, ta cảm thấy ngươi cũng xem là tốt, cho nên..."
"Xin Hoàng thượng phân phó, chuyện Hoàng thượng bảo thần làm, thần muôn lần chết không chối từ." Lý Tuân sao lại nghe không hiểu ý trong lời nói của Tống Vĩnh Kỳ, nhưng lúc này, khi nghe Hoàng thượng có chuyện muốn mình đi làm, hắn chỉ nghĩ sẽ thành tâm cống hiến sức lực.
Nhưng sau khi nói xong, vẻ mặt hắn lại có vẻ bối rối, hắn nhìn Tống Vĩnh Kỳ, trong lòng mơ hồ chờ mong Tống Vĩnh Kỳ có thể hỏi mấy câu đến chuyện riêng của mình, hắn...
"Trẫm biết quan hệ giữa ngươi và Lãnh Ninh khá tốt, Trẫm tin tưởng bằng hữu của y sẽ không tệ, trước kia, là Trẫm cố ý không để mắt đến sự tồn tại của ngươi." Tống Vĩnh Kỳ thẳng thắn thừa nhận.
Lý Tuân gần như không thể tin vào tai mình, hắn khiếp sợ nhìn Tống Vĩnh Kỳ, rốt cuộc đáy lòng không kìm nổi vui sướng.
Thì ra, trước kia mọi cố gắng của hắn Hoàng thượng đều đã nhìn thấy, hắn...
"Trẫm không thể nâng đỡ một Trần Nguyên Khánh nữa, ngươi từng thật lòng với Khanh Nhi." Tống Vĩnh Kỳ chắc chắn nói, từng câu từng chữ như đao đâm vào người Lý Tuân.
"Hoàng thượng, là thần khiến người thất vọng, thần..." Cuối cùng Lý Tuân đã không kìm chế được, lau mồ hôi trán, bịch một tiếng quỳ gối trước mặt Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ không nói gì, chỉ nhìn Lý Tuân, khẽ nói: "Lần này bọn họ để ngươi đi, tất nhiên là có dự định, Trẫm thả ngươi đi, về phần làm thế nào, Trẫm sẽ chờ."
"Hoàng thượng, xin người đừng để thần đi, thần..." Giờ trong lòng Lý Tuân chỉ còn lại chút hi vọng, hoặc là nói, hắn đang trốn tránh lựa chọn.
"Lý do." Tống Vĩnh Kỳ lạnh giọng hỏi hai chữ, nhưng lại cho Lý Tuân thấy được hi vọng sống sót, hắn mừng rỡ nhìn Tống Vĩnh Kỳ, khẽ nói: "Hoàng thượng, con trai thần nằm trong tay bọn họ, lần này tất nhiên bọn họ sẽ lấy tính mạng con trai thần ra uy hiếp thần làm việc cho họ, thần..."
"Không phải ngươi đã sớm từ bỏ đứa bé đó rồi sao?" Tống Vĩnh Kỳ hờ hững nói, nhưng vẻ không đồng tình lại càng rõ ràng.
Giờ chàng cũng có hai đứa con sinh đôi, sau khi có con chàng mới hiểu được cái gì là cái gọi là tình thương của cha. Chàng không thể nào hiểu được việc Lý Tuân đem cốt nhục của mình tặng cho người khác, dù cho đây không phải do người mình yêu sinh ra, nhưng đó cũng là dòng giống của mình.
"Thần không có, lúc đó thần bị mê mẩn tâm trí, thần không thể không có đứa bé đó, nếu như không có đứa bé đó, e là phu nhân của thần..." Dứt lời, khóe mắt Lý Tuân ngập nước, ánh mắt đau xót đến mức ngay cả người đàn ông như Tống Vĩnh Kỳ cũng không dám nhìn thẳng.
"Hoàng thượng, giờ thần đã biết ai mới là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình, thần sẽ không làm bừa nữa, sẽ không còn..." Lý Tuân bối rối nói, nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm Tống Vĩnh Kỳ, giống như người rơi vào trong nước ôm cọng cỏ cứu mạng.
"Lý Tuân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi hãy nói Trẫm nghe." Vốn tưởng trái tim có thể lạnh lùng cứng rắn, nhưng khi hắn đau khổ nhắc đến phu nhân mình Tống Vĩnh Kỳ bỗng lại mềm lòng, rốt cuộc chàng vẫn không đành lòng.
Tất nhiên Lý Tuân đã hiểu, đây là Tống Vĩnh Kỳ cho mình cơ hội, hắn cúi đầu quỳ trên mặt đất, kể rành mạch về những chuyện đã xảy ra.