Đã có bài học ở Thái Vi cung lần trước, lần này Khanh Nhi ngoan ngoãn đi không ít, chỉ nói có chuyện quan trọng cần nói với Tống Vĩnh Kỳ. Mặc dù thị vệ không thích Khanh Nhi, nhưng vẫn đến báo cáo với Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ do dự một hồi thì vẫn ra Thái Vi cung, Khanh Nhi nhìn thấy mấy ngày nay Tống Vĩnh Kỳ gầy đi không ít, trong lòng có chút xót xa, nàng ta khẽ kêu một tiếng: "Sư huynh."
“Có chuyện gì thì nói đi.” Tống Vĩnh Kỳ rất không kiên nhẫn nói, nếu không phải trên lưng nàng ta mang thân phận là công chúa Nam Chiếu, thì y cũng lười gặp Khanh Nhi.
"Sư huynh, huynh phải chăm sóc cho bản thân chứ. Sức khỏe là quan trọng nhất, sức khỏe huynh suy sụp, muội..." Khanh Nhi bất chấp sự lạnh lùng trong giọng nói của Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta dịu dàng nói.
Chỉ là lời nói của nàng ta càng dịu dàng thì cành khiến Tống Vĩnh Kỳ thấy kinh tởm. Vốn dĩ là người phụ nữ lòng dạ độc ác, bây giờ lại làm ra bộ dạng dịu dàng quan tâm này, thật khiến người ta...
“Có chuyện gì thì nói, nếu ngươi muốn nói những chuyện nhảm nhí này, vậy thì ta đi trước.” Tống Vĩnh Kỳ nói xong liền không kiên nhẫn xoay người muốn đi, Khanh Nhi vội vàng bước tới hai bước, nắm lấy ống tay áo của Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ quay đầu lại nhìn bàn tay Khanh Nhi, sau đó hất đi một cách không thương tiếc.
"Sư huynh, ta chỉ là đang quan tâm huynh thôi. Huynh xem bây giờ huynh trông gầy gò hốc hác khiến người ta thật đau lòng. Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ, không có nàng ta thì còn có người khác, sư huynh, muội..." Khanh Nhi còn muốn tiếp tục nói nữa, nhưng Tống Vĩnh Kỳ rõ ràng không muốn nghe nàng ta nói nữa.
“Sư huynh, muội tìm huynh thật sự có chuyện, huynh không mời muội vào trong để chúng ta nói chuyện sao?” Khanh Nhi thấy bóng lưng của Tống Vĩnh Kỳ càng ngày càng xa, trong lòng không khỏi hoảng loạn.
"Đây là nơi Ôn Yến sống, ngươi không đủ tư cách để vào." Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói.
Khanh Nhi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tống Vĩnh Kỳ thì rất đau lòng, nhưng trong lòng lại vui vẻ lên, chỉ cần mình nắm giữ phượng ấn, thì Thái Vi cung này mình muốn vào là có thể vào, không ai có tư cách bước vào Thái Vi cung này hơn nàng ta, nghĩ đến đây, khóe miệng Khanh Nhi nở một nụ cười đắc ý, nhưng khăn che mặt đã che giấu đi cảm xúc của nàng ta, chỉ lộ đôi mắt dịu dàng ra ngoài.
"Sư huynh, huynh đã nói ở trên triều, ai có công với xã tắc, có công với bách tính sẽ đủ tư cách nắm giữ phượng ấn, chuyện này là thật sao?"
Tống Vĩnh Kỳ nghe vậy thì quay đầu lại, y có chút kinh ngạc nhìn Khanh Nhi, nàng ta cùng Tống Vân Lễ cấu kết với nhau làm chuyện xấu, Tống Vân Lễ hận không thể phá hủy giang sơn Đại Lương này, Khanh Nhi sao có thể làm điều ngược lại chứ.
“Là thật.” Tống Vĩnh Kỳ nói xong, muốn vào Thái Vi điện lần nữa, Khanh Nhi nhìn Tống Vĩnh Kỳ muốn rời đi, hét to một tiếng: “Sư huynh, muội đã làm chuyện có công với xã tắc, muội có thể giúp huynh diệt trừ Tống Vân Lễ."
Khanh Nhi nói rất lớn, lời nói lọt vào tai Tống Vĩnh Kỳ, y không khỏi ngạc nhiên quay lại nhìn.
Khanh Nhi nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ quay đầu lại nhìn nàng ta, ánh mắt lại càng dịu dàng hơn, nàng ta biết, sau khi sư huynh biết những gì nàng ta đã làm, nhất định sẽ biết sự thiện chí của mình, chắc chắn sẽ đau lòng vì mình, chắc chắn sẽ biết sự thật lòng của mình.
"Sư huynh, muội nói thật, bây giờ Tống Vân Lễ không khác gì đàn bà, thích bôi son phấn, thích mặc quần áo màu sắc rực rỡ. Qua một thời gian nữa, hắn ta sẽ thích đàn ông, sư huynh, những gì muội nói là sự thật.” Khanh Nhi gấp gáp nói, niềm vui trong mắt nàng ta vụt sáng như pháo hoa trong đêm đen.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Khanh Nhi, thật lâu mới thốt ra hai chữ: "Ảo ảnh."
Khanh Nhi choáng váng, nàng ta không ngờ sư huynh cũng biết ảo ảnh, nàng ta còn tưởng đó là bí mật của phụ thân mình.
Tống Vĩnh Kỳ biết đó là tâm huyết cả đời của sư phụ, nó có thể khiến người ta dần dần quên đi giới tính của mình, thậm chí có thể khiến đàn ông cho rằng mình là phụ nữ, khiến phụ nữ cho rằng mình là đàn ông.
Khóe miệng Tống Vĩnh Kỳ xẹt qua sự chua xót, y vẫn còn nhớ lời sư phụ từng nói, thứ như vậy, gieo hại vô cùng, nhưng chỉ vì đó là tâm huyết cả đời, cho nên ông ta không đốt đi, mới cất giữ làm kỷ niệm.
Tống Vĩnh Kỳ luôn nghĩ rằng ảo ảnh này sau khi sư phụ qua đời cũng sẽ mất đi, sẽ không còn ảo ảnh trên thế giới nữa, đó là điều mà sư phụ hy vọng được nhìn thấy nhất.
Nhưng y không ngờ, sau khi sư phụ qua đời đã nhiều năm rồi, y lại nghe thấy loại độc ảo ảnh này, hơn nữa còn dùng trên người của đối thủ.
Trong lòng mang theo mấy phần vui sướng vặn vẹo, mặc dù biết loại độc này không thể dùng trên cơ thể con người, nhưng khi nghĩ đến tình cảnh của Tống Vân Lễ, tâm trạng của y quả thực tốt lên rất nhiều.
Tống Vân Lễ tính toán hết tất cả, tính toán giết chết Ôn Yến, lại không nhận ra mình hóa ra đã trở thành một nửa phụ nữ.
Ảo ảnh không có thuốc giải, khiến người ta dần mê mụi...
Kế hoạch vĩ đại của Tống Vân Lễ, âm mưu mà Tống Vân Lễ tính toán, e rằng...
“Bí dược này sư phụ ta đã từng nói không thể lưu truyền cho thế gian, điều này dường như đã được viết trong Môn Quy.” Tống Vĩnh Kỳ không muốn nhìn thấy khuôn mặt vui mừng đến méo mó của Khanh Nhi, chỉ nhẹ giọng trần thuật lại.
"Sư huynh, ở đây chỉ có hai người chúng ta, muội vì tốt cho huynh, huynh sẽ không lấy Môn Quy trừng phạt muội đâu đúng không. Sư huynh, huynh bình thường thương muội nhất, bây giờ huynh cũng không nỡ đúng không?”
Khanh Nhi nghe Tống Vĩnh Kỳ nói về sư phụ, nàng ta không khống chế được vui sướng trong lòng, sư huynh bắt đầu kể về chuyện chung giữa bọn họ, đó thực sự là một tín hiệu đáng mừng.
Tống Vĩnh Kỳ vẫn lặng lẽ nhìn Khanh Nhi, nhưng ánh mắt của y đã rực lửa, rất muốn nhìn thấu nàng ta.
Khanh Nhi lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, khi chuẩn bị cho sư huynh biết tình cảm của mình đối với y, thì y lại đột ngột quay lưng bỏ đi.
"Sư huynh, lời huynh nói vẫn còn tính không? Vậy thì muội sẽ đợi huynh mang phượng ấn đến cung của muội." Khanh Nhi gấp gáp hét lên với Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ không lên tiếng, nhưng trong lòng Khanh Nhi lại hoảng hốt, vội vàng bước lên hai bước, nhưng đã bị thị vệ ở cổng Thái Vi cung chặn lại.
"Sư huynh, bây giờ huynh hiểu rồi chứ? Muội vì huynh mà chuyện gì cũng làm được. Khanh Nhi muội mãi mãi sẽ đứng về phía sư huynh. Muội yêu huynh." Khanh Nhi nói đến câu cuối cùng, trong lời nói chỉ còn lại thâm tình.
Khi Tống Vĩnh Kỳ nghe nói thấy câu cuối cùng của Khanh Nhi, y chỉ cảm thấy rợn tóc gáy.
Y quay lại nhìn Khanh Nhi, cười nhạt nói: "Chuyện bí dược là chuyện trong môn quy chúng ta, ta đương nhiên sẽ xử lý. Chuyện của Tống Vân Lễ, ta cảm ơn ngươi. Về phần tình cảm của ngươi, ta không đáp nổi." Tống Vĩnh Kỳ nói mấy câu ngắn gọn đã giải thích mọi thứ rõ ràng.
Tất nhiên, giống như những gì Khanh Nhi nói lúc trước, những từ quan trọng nhất được đặt ở sau cùng.
Tình yêu của Khanh Nhi, y không đáp nổi.
Vì yêu y mà Thanh Nhi đã chết, vì yêu y mà sư phụ y cũng chết, vì yêu y mà Dương Bạch Phi, Trần Vũ Trúc chết thảm, vì yêu y mà Ôn Yến cứ quanh quẩn trên bờ vực sinh tử và trở thành bộ dạng như bây giờ...
Tất cả những thứ này đều có bàn tay của Khanh Nhi, nếu có thể, y không muốn tình yêu của Khanh Nhi, y muốn mạng của Khanh Nhi.
Y rất chắc chắn về quyết định của mình, y chỉ muốn mạng của Khanh Nhi, nhưng bây giờ, vẫn chưa đến lúc...
Tống Vĩnh Kỳ bước chân nặng nề trở về Thái Vi cung, những tổn thương mà Khanh Nhi đã gây ra cho những người xung quanh, từ tận sâu đáy lòng y vô cùng áy náy, nhưng không ai có thể lựa chọn quá khứ của mình, y cũng không bao giờ quay lại được quá khứ để thay đổi những sai lầm mình đã phạm phải thời thơ ấu. Y sẽ tận lực sửa chửa, mau chóng để Khanh Nhi mãi mãi biến mất khỏi thế giới của mình.