Có một vài chuyện chàng không thể nói rõ ràng cho Thái hậu nghe được, nhưng Thái hậu chìm nổi trong cung nhiều năm, chắc hẳn cũng hiểu được chàng có nỗi khổ bất đắc dĩ.
Thái hậu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, thấy chàng chớp mắt nhìn mình, dáng vẻ sốt ruột ấy giống hệt với lúc chàng còn nhỏ, mỗi lần làm gì sai, muốn nhờ bà che giấu thì chàng cũng nhìn mình như thế.
“Mẫu hậu, xin người hãy nể tình nhi thần và đứa cháu chưa ra đời của người...” Tống Vĩnh Kỳ thấy Thái hậu đã động lòng rồi, bèn vội vàng tiếp tục cầu xin.
Bà nghĩ đến tin Ôn Yến mang thai mà Tống Vĩnh Kỳ còn phải nói lén với mình, Thái hậu cũng hiểu chắc là Tống Vĩnh Kỳ có tính toán khác, bởi thế cũng không nói ra nói vào nữa, chỉ đáp một cách bất đắc dĩ: “Được rồi, con muốn ta bảo vệ thì ta sẽ bảo vệ vậy, chỉ có điều nếu như nàng ta quá hống hách, ai gia cũng sẽ không tha cho nàng ta đâu.”
Tống Vĩnh Kỳ khẽ gật đầu, Lương phi có lỗ mãng đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không dám động chạm đến Thái hậu, nàng ta chẳng dám hồ đồ, để tránh cho bản thân mình mắc phải tội danh bất hiếu. Bởi thế giới hạn của Thái hậu cũng giống với mình, đều là Ôn Yến và cặp song sinh.
“Mẫu hậu, dạo này Hoàng cung sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, con lo cho hai đứa bé, nên đã để hai con sang phủ của Hoàng huynh sống tạm rồi, nếu như người nhớ hai đứa nhỏ, có thể gọi chúng vào cung bầu bạn với mình, nhưng đừng để chúng ở lại trong cung quá lâu.” Tống Vĩnh Kỳ vẫn nói khẽ, ánh mắt của Thái hậu chợt có vẻ sắc sảo.
Bây giờ tình hình trong cung đã đến nước này rồi ư? Nếu đúng là như thế, bà phải cẩn thận hơn mới được, phải giúp đỡ Tống Vĩnh Kỳ chăm lo cho Ôn Yến và cặp song sinh.
“Nếu biết thế từ sớm thì không nên để cho đám hồ ly tinh ấy tiến cung, đúng là...” Nghĩ đến tình hình hiện tại, Thái hậu hơi hối hận vì lúc ấy đã để cho Tống Vĩnh Kỳ cưới nhiều phi tử như vậy.
Nhưng Thái hậu cũng hiểu rõ, để trống hậu cung cũng chẳng được, tuy Hoàng thượng không ham mê nữ sắc, nhưng cũng không chống lại được những triều thần quyền cao chức trọng, bọn họ muốn đánh cược một lần, với bọn họ, có thua thì cũng chỉ thiệt hại một nữ nhi mà thôi, nếu thắng, gia tộc có thể quyền quý trăm năm.
“Đây là lỗi của con...” Tống Vĩnh Kỳ thừa nhận lúc ấy chàng muốn mua chuộc lòng người một cách nhanh nhất có thể, nhưng mà lúc ấy chàng cũng chắc chắn rằng Ôn Yến sẽ không quay trở lại.
Nếu như biết sớm có ngày này, cho dù ráng hết sức mình, chàng cũng phải để cho Ôn Yến có được một hậu cung bình an, một ngôi nhà ấm áp.
“Nói những lời này cũng chẳng có ích gì, tìm cách trừ khử bớt những người có dã tâm lớn đi, những người không có dã tâm thì dễ xử hơn một chút, con xem làm thế nào thì làm, nếu cần mẫu hậu giúp đỡ thì cứ nói là được.” Thái hậu nhẹ nhàng nói với Tống Vĩnh Kỳ, bà đã không thích hậu cung chướng khí mịt mù này từ lâu.”
“Mẫu hậu chỉ cần đối xử tốt với Lương phi là được rồi.” Bây giờ tình hình vẫn chưa rõ ràng, Tống Vĩnh Kỳ vẫn còn chưa chắc chắn tiếp theo phải làm thế nào, nhưng bắt đầu từ Lương phi, đây đã là chuyện được định trước rồi.
Muốn diệt một người, thì phải khiến người đó điên cuồng trước đã, đây là lời Ôn Yến nói với chàng, chàng cảm thấy nàng nói rất có lí, cũng muốn áp dụng với Lương phi.
Chàng không muốn Ôn Yến phải lo lắng cho mình, bởi vậy mới tìm đến Thái hậu.
Ôn Yến cũng rất rõ ràng, Tống Vĩnh Kỳ muốn bảo vệ mình, chỉ có điều cô đã theo Tống Vĩnh Kỳ hồi cung, cho dù Tống Vĩnh Kỳ muốn bảo vệ cô đến mức nào đi chăng nữa, cô không sống ở chốn sạch sẽ, con đường duy nhất của cô là chiến đấu, vì mình, vì đứa trẻ trong bụng mình nữa.
Bởi thế mới sáng ngày hôm sau Ôn Yến đã sai người tặng quà cho Lương phi, đồng thời thánh chỉ phong nàng ta làm quý phi cũng đã nằm trong tay Lương quý phi.
Người đem quà của Ôn Yến vừa mới đi, người của Thái hậu đã đi ngay vào trong phòng Lương phi, những món quà rực rỡ khiến cho Lương phi nhận không hết, sự mừng rỡ trong mắt nàng ta càng lúc càng nồng đậm.
Lương phi vui vẻ nhìn những thứ đồ quý giá nhất trong cung chảy vào cung điện của mình như nước, nàng ta cười toe toét, xoa bụng mình, gương mặt toát ra vẻ hạnh phúc.
Nàng ta nhớ phụ thân từng nói với mình, Hoàng thượng là người trọng trình, chỉ cần có thể gần gũi với Hoàng thượng thì sẽ đến ngày khổ tận cam lai.
Sau khi nàng ta và Hoàng thượng gần gũi da thịt với nhau, nàng ta từng nghi ngờ không biết phụ thân mình nói thật hay giả, bây giờ nàng ta mới hiểu, hóa ra trước đây tình cảm giữa bọn họ không sâu đậm, bây giờ trong bụng nàng ta đã có cốt nhục của chàng, chắc chắc chàng sẽ...
Trong lòng Lương phi vui mừng như trời sáng sau cơn mưa, thậm chí nàng ta còn nghĩ, tính xem tương lai của mình như thế nào, nếu như cái thai trong bụng nàng ta là Hoàng nhi, vây thì con nàng ta sẽ có khả ngồi trên ngai vàng hơn cái đồ con hoang Trọng Lâu ấy.
Nhưng mà, Hoàng thượng yêu thích con của Ôn Yến như thế, người có thích con của nàng ta không? Hoặc là...
Lương phi nghĩ ngợi một hồi lâu, không thể không nói rằng, khi con người càng nắm được nhiều thứ trong tay thì dục vọng sẽ càng lớn, sẽ dần dần lớn đến mức nàng ta cũng không ngờ được.
Ví dụ như, Lương phi của bây giờ, đứa trẻ vẫn còn ở trong bụng, nàng ta đã bắt đầu tính toán tương lai của con mình, muốn lót sẵn đường cho đứa bé.
Người mà nàng ta có thể thương lượng chỉ có phụ thân của mình, bây giờ phụ thân đã trở thành tín ngưỡng của nàng ta, nàng ta cảm thấy rằng phụ thân nói gì cũng đúng cả, phụ thân đã vạch ra con đường sáng sủa nhất cho bản thân mình.
Đương nhiên có thể Lương phi đã quên mất tối qua nàng ta còn trách phụ thân đã hại mình, khiến mình không thể tỏa sáng trong cung.
Đến buổi trưa, rốt cuộc Tống Vĩnh Kỳ đã đến cung Lương phi, đi kèm với chàng có có những món quà rực rỡ.
“Hoàng thượng, thiếp...” Nếu như quà tặng của Thái hậu và Ôn Yến chỉ khiến cho Lương phi mừng rỡ, Tống Vĩnh Kỳ đến đây lại khiến cho nàng ta vui mừng đến bật khóc, nàng ta nhìn Tống Vĩnh Kỳ với ánh mắt chứa chan tình cảm, kích động đến nỗi không nói nên lời.
“Phải chăm sóc Hoàng nhi của chúng ta chu đáo.” Tống Vĩnh Kỳ thấy Lương phi làm bộ làm tịch, trong lòng thấy khó chịu, nhưng vẫn vờ như rất quan tâm đến nàng ta, chỉ có điều chàng thật sự không thể nói ngọt với nàng ta nổi, chỉ đành nhắc đến đứa bé mà thôi.
“Hoàng thượng, chàng có yêu thương con của chúng ta như yêu đại Hoàng tử và đại công chúa không?” Lương phi nhìn Tống Vĩnh Kỳ với ánh mắt ngọt ngào, gương mặt tràn trề tình yêu của nàng ta khiến cho Tống Vĩnh Kỳ chán ghét tột cùng.
“Yên tâm đi, chỉ cần là con của trẫm, trẫm đều sẽ yêu thương như nhau, sẽ không để cho bọn chúng chịu đựng một chút thiệt thòi nào đâu.” Tống Vĩnh Kỳ khẳng định một cách chắc nịch, chàng sẽ đối xử tốt với con mình, nhưng người có thể sinh con cho chàng chỉ có thể là Ôn Yến mà thôi, bởi thế đương nhiên chàng sẽ yêu thương như nhau, không thiên vị đứa nào cả.
“Hoàng thượng, người tốt quá, có câu nói này của chàng, thần thiếp đã yên tâm rồi, thần thiếp biết chàng không thích thần thiếp, người thích Ôn Yến môn chủ, thiếp chỉ lo Hoàng thượng không yêu thương con của chúng ta, có câu nói ngày của người, thần thiếp đã yên tâm rồi.”
Sự đảm bảo của Tống Vĩnh Kỳ khiến cho Lương phi vui như mở cờ trong bụng, nghe chàng nói thế, con của nàng ta sẽ không thua kém Trọng Lâu gì cả, hơn nữa, con của nàng ta còn có nhà ngoại lớn mạnh, đến lúc đó, muốn lên ngôi Hoàng đế cũng là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.
“Hoàng thượng, người yêu thương con, chắc chắn con cũng sẽ yêu thương người lắm, bởi vậy đến lúc đó mong Hoàng thượng năng ghé thăm thần thiếp, thần thiếp thích người, tình cảm thiếp dành cho người không ít hơn Ôn Yến môn chủ chút nào.” Bây giờ nàng ta đã có con, thấy Hoàng thượng đối xử tốt với mình như thế, Lương phi không khỏi đòi hỏi nhiều hơn nữa, muốn con mình có tương lai tươi sáng, muốn Hoàng thượng sủng ái mình, muốn mình được nở mày nở mặt giữa chốn hậu cung.
“Được rồi, có thời gian thì trẫm sẽ ghé thăm nàng, nàng không được nghĩ ngợi linh tinh.” Thấy Lương phi luôn so sánh mình với Ôn Yến, Tống Vĩnh Kỳ hết sức bực dọc, chàng thầm cảm thấy nếu như đặt Lương phi và Ôn Yến với nhau đồng nghĩa với việc sỉ nhục Ôn Yến.
“Dạ, thần thiếp biết Hoàng thượng thương thần thiếp nhất.” Lương phi nũng nịu sà vào lòng Tống Vĩnh Kỳ, chàng chỉ đành dằn cảm giác chán ghét trong lòng xuống, bàn tay chậm rãi đặt trên eo nàng ta.