Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Kinh Mặc, sao người lại lấy được nó thế? Người có biết người lấy thứ gì không? Hồ phù, là hổ phù đó.” Nhìn hổ phù mà hắn ngày đêm mong ước đang ở trước mặt, Tô Diễn vui vẻ đến không biết phải làm gì, hắn hưng phấn đi đến cạnh giường, nhìn Kinh Mặc đang lim dim sắp ngủ, hận không thể để Kinh Mặc cũng cảm nhận được niềm vui sướng của hắn.

Đại công cáo thành, Kinh Mặc chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mấy hôm nay vẫn luôn căng thẳng ở trong lều lớn đối phó với Trần Nguyên Khánh, bây giờ đi đến nơi có thể yên tâm, cô bé chỉ muốn ngủ.

“Ta đã lấy được giúp các ngươi rồi, các ngươi tự xem mà làm, nếu hổ phù vẫn không thể làm cho các tướng sĩ trung tâm, lại giả tạo thêm một phần thánh chỉ của phụ hoàng ta, đến lúc đó ta chịu trách nhiệm cho các ngươi, chuẩn bị đi, phát động tấn công đi, lần này ta muốn các người lấy được ít nhất mười thành trì của Tử Húc Quốc.” Kinh Mặc nói rất bình thản, nhưng lời nói ra lại làm Lý Trường An và Tô Diễn khó xử.

“Ý của ta cũng sẽ là ý của phụ hoàng, các ngươi chỉ cần xung phong xông trận, có chuyện gì ta giấu diếm thay các ngươi.” Kinh Mặc thấy Lý Trường An và Tô Diễn không nói tiếng nào, tiếp tục nói khẽ.

“Kinh Mặc, người còn nhỏ, đây là chuyện của người lớn, người yên tâm, nếu người đã có thể lấy hổ phù đến, ta đương nhiên có thể lấy được mười thành trì của Tử Húc Quốc, người cứ yên tâm quay về chờ tin chiến thắng của chúng ta là được.” So với sự hưng phấn của Tô Diễn, Lý Trường An lại bình tĩnh hơn nhiều,

Bây giờ việc gấp nhất chính là đưa Kinh Mặc rời đi, chờ Trần Nguyên Khánh tỉnh lại phát hiện ra, tất cả mọi chuyện đều xong rồi.

Sau khi Kinh Mặc rời khỏi bọn họ phải triệu tập nhóm Tôn tướng quân về đây thương nghị, bây giờ bọn họ không có chứng cứ chứng minh Trần Nguyên Khánh đang cấu kết với Tử Húc Quốc, cho nên không thể bắt hắn được, chỉ có thể nhanh chóng tấn công Tử Húc Quốc, chờ chiến sự bắt đầu, cho dù Trần Nguyên Khánh muốn cản cũng cản không kịp nữa.

Bọn họ đột nhiên có quá nhiều chuyện phải giả quyết, tê rần, làm bọn họ rất đau đầu.

“Kinh Mặc, bây giờ ta lập tức gọi các huynh đệ trong trại Xuân Phong đến đây, bảo bọn họ dẫn người rời đi, người phải ra roi thúc ngựa chạy trở về nói cho Hoàng Thượng biết tình hình hiện tại của chúng ta ở đây, bảo Hoàng Thượng hạ chỉ, dùng danh nghĩa làm hỏng thời cơ chiến đấu mà trao quyền tướng quân cho ta.” Lý Trường An trịnh trọng nói với Kinh Mặc.

Nếu không có thánh chỉ, bọn họ hoàn toàn không thể khống chế được Trần Nguyên Khánh.

“Tô Diễn, ngươi lập tức viết cho phụ hoàng một tấu chương, thời gian ghi là vào nửa tháng trước, nhanh lên.” Kinh Mặc là một cô bé thông minh, chuyện Lý Trường An trịnh trọng dặn dò chắc chắn là chuyện rất quan trọng, bọn họ muốn danh chính ngôn thuận nhưng lại không có đủ thời gian, vậy thì cô bé cũng có thể thực hiện nguyện vọng của bọn họ, chỉ cần bọn họ có thể báo thù cho cô bé, có thể đánh đến Tử Húc Quốc ngoan ngoãn nghe lời.

Tô Diễn không hiểu vì sao, nhưng nhìn đôi mắt đầy thông minh của Kinh Mặc, cuối cùng hắn vẫn nghe lời viết tấu chương.

“Có bút son không?” Thấy Tô Diễn ngoan ngoãn viết tấu chương đưa đến, Kinh Mặc đưa tay tìm bút, mới nhớ ra phụ hoàng luôn dùng bút son để phê.

“Thôi, phụ hoàng ở Thải Vi cung cũng không cần bút son, đưa bút cho ta.” Kinh Mặc nhỏ giọng ra lệnh với Tô Diễn, giống như tướng quân thống soái hơn năm vạn quân Khắc Châu như Tô Diễn chỉ là một tên tùy tùng nhỏ nhoi của cô bé.

“Dùng bút son đi, ta lập tức đi làm, sẽ về nhanh thôi, nhưng Kinh Mặc nè, người xác định có thể lấy giả thành thật sao?” Lý Trường An biết Kinh Mặc định làm gì, thật ra bây giờ đó là chuyện quan trọng nhất, trong lòng hắn cũng cảm thấy Kinh Mặc làm vậy là đúng.

Kinh Mặc cầm lấy bút son do Lý Trường An lấy đến, mô phỏng theo giọng điệu và chữ viết của phụ hoàng, viết xuống những chữ mà Lý Trường An và Tô Diễn muốn nhìn thấy nhất.

Từng nét ngang nét dọc của chữ viết hợp lại cạnh nhau, thật sự chính là những lời phê bằng bút son của Hoàng Thượng.

Chữ của Kinh Mặc không ngờ lại giống hệt chữ của Hoàng Thượng.

“Người...” Trong khoảng thời gian này Tô Diễn đã gửi không ít tấu chương cho Hoàng Thượng, đương nhiên biết được chữ viết của Hoàng Thượng, những chữ trước mắt này, nếu không phải tận mắt nhìn thấy Kinh Mặc viết ra, hắn đều sẽ cho rằng đây là do chính Hoàng Thượng viết.

“Lý thúc thúc, ta thật sự ko biết lấy củ cải khắc ngọc tỷ như thế nào cả.” Kinh Mặc đã nghĩ ra cách thay Lý Trường An rồi, cho nên tuy lời nói nghe có vẻ không biết làm sao, nhưng thật ra lại chứa đầy vẻ đắc ý.

Cô bé đương nhiên rất đắc ý, một đứa bé năm tuổi mà đã viết được chữ có bút lục mạnh mẽ giống hệt phụ hoàng.

Đương nhiên Kinh Mặc hiểu rõ, nếu muốn cảm ơn thì phải cảm ơn mẹ.

Là mẹ học chữ viết của phụ hoàng trước, dùng để chịu đựng khoảng thời gian nhớ nhung dài đằng đẵng kia, cô bé và Trọng Lâu nhìn thấy được ánh mắt dịu dàng của mẹ khi nhìn những chữ viết đó, cho nên mới ngoan ngoãn học theo, chỉ để khi bị phạt viết chữ có thể làm mẹ nương tay một chút, lại không ngờ rằng hành động vô tình của bọn họ vậy mà lại giúp cho nhóm Lý thúc thúc một chuyện lớn.

“Chuyện này chỗ của ta có người có thể làm được, ngươi cứ yên tâm đi.” Lý Trường An nhìn Kinh Mặc đắc ý như thế, nghe Kinh Mặc nhắc đến chuyện phía sau, trong mắt chỉ còn lại vẻ dịu dàng.

“Chuyện phía sau cứ giao cho bọn ta, người đi nghỉ ngơi một chút, lát nữa ta sẽ sắp xếp người đưa người về kinh.” Lý Trường An rất vui mừng trước sự thông mình của Kinh Mặc, đồng thời lại càng lo lắng cho sự an toàn của cô bé hơn, cô bé còn thông minh hơn người hộ tống cô bé, đây cũng không phải là chuyện gì tốt, hắn thật sự lo lắng trên đường sẽ gặp chuyện gì, nhưng mà hắn còn quá nhiều chuyện phải xử lý, hắn thật sự rất muốn hộ tống Kinh Mặc về kinh nhưng lại không thể làm được.

“Không thành vấn đề, nhưng mà Lý thúc thúc phải hứa với ta, trưa mai nhất định phải tấn công Thành Thượng Lật.” Kinh Mặc ngoan ngoãn gật đầu, rồi lại đưa ra yêu cầu của bản thân, Lý Trường An nhìn Kinh Mặc, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Chờ bọn họ cầm hổ phù và thánh chỉ hư cấu Trần Nguyên Khánh rồi, bọn họ cũng không chắc sẽ có bao nhiêu người trong quân đi theo bọn họ, dù sao ở trong mắt rất nhiều binh lính thì Trần Nguyên Khánh mới xứng đáng là chiến thần, cho nên hắn cũng không dám xác định rằng đến lúc đó có thể tấn công được Thành Thượng Lật hay không.

Nếu có thể thuận lợi nhận được quân quyền, đến lúc đó binh lính ủng hộ chính hắn, không cần Kinh Mặc nói hắn cũng sẽ tấn công Thành Thượng Lật, mấy ngày nay bọn họ luôn rơi vào thế bị động, cần có một trận thắng để ủng hộ sĩ khí, mà thành Thượng Lật lại cách bọn họ gần nhất, công thủ cũng khá yếu kém, đúng là lựa chọn thích hợp nhất để tấn công.

“Kinh Mặc, đây là chuyện của người lớn, người đi nghỉ ngơi trước, lát nữa sẽ lên đường hồi cung.” Lý Trường An rất muốn đồng ý với yêu cầu của Kinh Mặc, rồi lại cũng hiểu có rất nhiều chuyện tưởng tượng tốt hơn thực tế rất nhiều.

“Được rồi.” Kinh Mặc hơi mất mát nói, nhưng mà trong lòng cũng đã có tính toán riêng.

Cô bé muốn cho mấy người Tử Húc Quốc bắt cô bé đến đây biết được, chuyện làm bọn họ hối hận nhất đời này chính là bắt cô bé.

Tuy cô bé chỉ vào hai thành của Tử Húc Quốc nhưng mà cũng đã khá hiểu biết về nơi đó, cô bé biết nhóm Lý Trường An muốn đánh hạ Thành Thượng Lật và Thành Cẩm Tú, cô bé muốn quân đội của Đại Lương không bao giờ phải sợ đầu sợ đuôi canh giữ ở biên quan như bây giờ.

Kinh Mặc vẫn luôn tin rằng, nếu người phạm ta, ta sẽ phạm người, cho nên Kinh Mặc cảm thấy, lần này nhất định phải đánh binh lính của Tử Húc Quốc răng rụng đầy đất.

Lý Trường An thấy ngoài miệng Kinh Mặc đã đồng ý, nhưng hai mắt vẫn cứ sáng rực, còn định giải thích với Kinh Mặc, nhưng thấy cô bé buồn ngủ đến thế, cuối cùng Lý Trường An cũng từ bỏ ý định này.

Bởi vì ông hiểu rất rõ tính cách tinh quái của Kinh Mặc, có rất nhiều bí mật bọn họ không thể cho cô bé biết được, nếu không không biết cô bé lại quậy ra sóng gió gì nữa.

Tuy lần này đã trộm được hổ phù thành công, ai biết tiếp theo cô bé có thể quậy ra chuyện lớn gì khác hay không, dù sao cô bé cũng chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi.

Tô Diễn thấy Lý Trường An mặt mày nghiêm túc, cũng không nói nữa, chỉ nghiêm túc trầm ổn giống hệt Lý Trường An, bây giờ hắn đã rất nôn nóng muốn thử, hắn muốn nhìn thấy cảnh Trần Nguyên Khánh chịu thiệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK