Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thiên Sơn, ta đã từng nói, ta không phải là Ôn Yến, cho nên hắn như này, ta không thể giúp được gì.” Công chúa Ôn Tư khẽ nói, đáy mắt là một phiến băng lãnh.

Thiên Sơn nhìn công chúa Ôn Tư, trong lòng cũng rét lạnh một khoảng, nàng ta trăm nghìn lần suy nghĩ, không ngờ kết quả vậy mà là như này.

“Ngươi trở về trước đi.” Không những là đối với Tống Vĩnh Kỳ, đối với Thiên Sơn, công chúa Ôn Tư cũng lạnh lùng, hoàn toàn không có sự thân cận và quen thuộc của nhiều ngày trước.

“Được.” Đầu óc của Thiên Sơn tê liệt rồi, nửa ngày mới nặn ra một chữ, sau khi nói xong nàng ta xoay người đi, chỉ là vừa đi được hai bước, nước mắt trong mắt đã rơi xuống.

Nàng ta trước giờ không ngờ có một ngày bản thân và môn chủ vậy mà sẽ giống như ngày hôm nay, như người xa lạ.

Nàng ta càng không ngờ có một ngày môn chủ sẽ ngay cả sống chết của nam nhân mà mình yêu sâu đậm cũng không để tâm.

Nàng ta rất rõ, bản thân sắp hoàn toàn mất đi môn chủ rồi, nàng ta...

Khi rời khỏi phủ Thái tử dòng suy tư của Thiên Sơn cũng tê liệt, nàng ta không biết đằng sau, người luôn giả vờ vô tình đó ngay cả bước chân cũng loạn rồi.

“Công chúa, người nếu như thật sự lo lắng thì đi xem thử đi.” Huyên Nhi thấy công chúa mặt mày ngây ngốc, thấy sự hoảng loạn trong mắt của cô, không nhịn được mà mở miệng.

“Ta lấy thân phận gì đi xem? Hắn đã có nữ nhân mình sủng ái rồi, còn giống y hệt với ta.” Công chúa Ôn Tư nói rồi, khóe miệng lộ ra vài phần châm chọc.

Huyên Nhi sững người, lại trong nháy mắt hiểu được, Tống Vĩnh Kỳ đó đã có mỹ nhân trong lòng, nếu như thật sự bị trúng độc như thế, y càng bằng lòng để nữ nhân đó giải độc cho y.

Cô thật sự có hơi lo lắng cho nam nhân đó, nhưng đi rồi, cô sợ bản thân tự rước lấy nhục.

Lời đồn trong những ngày này, cô cho rằng là mình không để tâm, nhưng cô vậy mà để tâm như thế? Lời nói ra, công chúa Ôn Tư mới ý thức được, thì ra trái tim của mình đã bất tri bất giác trầm luân rồi, mà sự thất vọng và mất mát trong những ngày này, cũng chẳng qua là vì nam tử đó nói sẽ đối với mình tình sâu nghĩ đậm, xoay người thì thích nữ nhân khác.

Công chúa Ôn Tư không khỏi thở dài, thì ra, cô cũng không tránh được số mệnh trở thành tiểu nữ nhân.

Nam nhân đó, thật sự là tổn thương người không nhẹ

“Công chúa, Thiên Sơn đến mời người, chắc chắn là Tống Vĩnh Kỳ không bằng lòng muốn nữ nhân đó? Nếu không nàng ta đến tìm người...” Huyên Nhi có hơi nghi hoặc, nếu như Tống Vĩnh Kỳ thật sự sủng ái nữ nhân đó như trong lời đồn, vậy...

“Không nghĩ nữa, bất quá chỉ là người không liên quan, chuyện không liên quan mà thôi.” Công chúa Ôn Tư cố gắng gạt bỏ khả năng đó trong lòng đi, hết lần này đến lần khác nói với chính mình, không thể tiếp tục nghĩ tiếp nữa, nếu không cô thật sự không khống chế được bản thân mà đi tìm y.

“Chúng ta đi xem hai đứa trẻ đó đi...” Công chúa Ôn Tư khẽ nói rồi đi về đi thẳng, bước chân vội vàng, bây giờ, chỉ có nghĩ tới hai đứa trẻ đó cảm xúc của cô mới bình tĩnh lại được.

Mà lúc này hai đứa trẻ có thể khiến công chúa Ôn Tư bình tâm trong lòng lại dậy sóng, bởi vì ám vệ vừa nói chuyện của Tống Vĩnh Kỳ với chúng rồi.

Không giống như Thiên Sơn chỉ nói với công chúa Ôn Tư là Tống Vĩnh Kỳ trúng chiêu, bọn chúng ngay cả chi tiết phụ hoàng đem mình ngâm trong nước đá đợi chết cũng biết rồi.

“Tỷ tỷ, chúng ta mua đi cứu phụ hoàng.” Lần này Trọng Lâu trịnh trọng gọi tỷ tỷ.

“Ngu xuẩn thì đợi chết đi, cứu cái gì mà cứu.” Khác với vẻ khẩn trương của Trọng Lâu, Kinh Mặc rất khinh thường nói một câu.

“Nhưng phụ hoàng cũng đã như vậy rồi, nếu như chúng ta không qua đó...” Trọng Lâu thấy chúa Ôn Tư vô cùng thản nhiên, bản thân lại không nghĩ ra cách gì khác, nhất thời chỉ cảm thấy trong lòng rối như tơ vò, trong đầu vụt qua hình ảnh phụ hoàng sắp chết.

“Đệ qua đó có tác dụng gì chứ, người phụ hoàng bây giờ cần là nữ nhân, nữ nhân có hiểu không hả?” Kinh Mặc rất bất lực nói một sự thật với Trọng Lâu, cho dù bọn chúng trở về cũng không có bất kỳ tác dụng gì, thứ phụ hoàng của bọn chúng cần không phải là chúng.

“Nhưng mà...” Trọng Lâu còn muốn nói nữa, nhưng Kinh Mặc đã không muốn nghe tiếp nữa rồi, chỉ là tò mò hỏi Trọng Lâu: “Đệ nói những nữ nhân ngu xuẩn này tại sao cứ thích dùng loại thuốc này chứ?”

Trọng Lâu không biết Kinh Mặc tại sao lại hỏi như thế, cho nên chỉ rất thành thật trả lời: “Khả năng như thế có thể nhanh chóng đạt được mục đích, phụ hoàng tốt xấu gì cũng là Hoàng thượng của Đại Lương, tóm lại không thể ‘làm’ mà không chịu trách nhiệm?”

“Ừm, cho nên chuyện này, chiếu theo nguyên nhân hệ quả thì phải trách phụ hoàng, quá dụ dỗ người khác rồi.” Khi Kinh Mặc nói chuyện vẫn không tự chủ mà gật đầu, bộ dạng bản thân nghĩ như đúng.

“Mà thủ đoạn này quá thấp hèn rồi, lúc đó ở trong hoàng cung, Lương phi đó..., khoảng thời gian trước nam nhân ngưỡng mộ mẹ đó cũng... lần này...” Trọng Lâu từ sau khi trở thành Thái tử, học được quá nhiều âm mưu quỷ kế, nhưng gặp phải lại chỉ có một mưu này, khiến cậu bé cảm thấy những thủ đoạn mình học được đó đều không có đất dụng võ.

“Thủ đoạn tuy không tốt lành gì, nhưng lại dễ dùng, nếu như không phải là Lương phi lúc đầu đó thì cũng không có chuyện của Niệm Y rồi, còn cả Từ cái gì Khanh lần trước đó, nếu như không phải phụ hoàng ra mặt, hắn cũng sẽ thành cha dượng của chúng ta rồi, lần này, không chừng phụ hoàng sẽ cho chúng ta một mẹ kế.” Kinh Mặc rất nghiêm túc phân tích, đáy mắt toàn là sự châm chọc, Trọng Lâu nghe lời cô bé nói lại càng khẩn trương.

“Chúng ta phải làm sao đây? Ta không muốn có mẹ kế, ta chỉ muốn phụ hoàng ở bên mẹ, ta...” Trọng Lâu khẩn trương nói ra lập trường của chính mình, nhưng đối với lời của cậu bé Kinh Mặc chỉ nghe chơi, không có tỏ thái độ.

Kinh Mặc rất lâu cũng không có tỏ thái độ, chỉ gõ vào quả bóng trong tay, cứ như thế, giống như đã gõ vào trong lòng của Trọng Lâu.

“Tỷ tỷ, nếu như lần này phụ hoàng thật sự tìm mẹ kế cho chúng ta, vậy mẹ của chúng ta cũng sẽ không ở bên phụ hoàng nữa rồi, những ngày sống ở Thái Vi Cung trước đây, chúng ta cũng không quay về được rồi, chúng ta...”

Trọng Lâu lo lắng đến bật khóc, Kinh Mặc cũng chỉ yên lặng nhìn cậu bé, dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình.

“Tỷ tỷ, tỷ...” Trọng Lâu không chịu được sự yên lặng của Kinh Mặc vào lúc này, cậu bé lắc tay áo của Kinh Mặc, nhưng Kinh Mặc lại không có phản ứng...

“Đệ nếu như thật sự lo lắng, tỷ có thể nghĩ cách cho đệ, cái này chỉ có đệ có thể làm được, chỉ là kết quả tỷ không dám đảo đảm.” Kinh Mặc rất lâu sau, nhìn đủ dáng vẻ khẩn trương của Trọng Lâu, Kinh Mặc mới không mặn không nhạt nói.

“Tỷ mau nói đi, chỉ cần ta có thể làm được, ta lập tức đi làm, ta nhất định sẽ không để nữ nhân khác vấy bẩn phụ hoàng, ta...” Trọng Lâu đã khẩn trương đến mức nói không ra lời rồi, chỉ nhìn chằm chằm Kinh Mặc.

“Đệ lén đem mẹ đưa đến giường của phụ hoàng, đến lúc đó hai người bọn họ...” Kinh Mặc khẽ nói, đáy mắt vụt qua quang mang thông tuệ, nhưng trên mặt Trọng Lâu lại hơi rụt rè, cậu bé nhỏ giọng hỏi Kinh Mặc: “Nhưng như thế mẹ sẽ tức giận, phụ hoàng cũng sẽ...”

Trọng Lâu rất chắc chắn, phụ hoàng có thể sẽ rất vui, nhưng sau đó...

“Đệ không đi thì đợi phụ hoàng tìm mẹ kế cho chúng ta đi, dù sao đến lúc đó mẹ kế ở trong cung, đâu phải cùng tỷ gặp mặt mỗi ngày, đến lúc đó tỷ tùy ý ở biên quan làm hoàng đế địa phương của tỷ, không về cung nữa là được rồi, đến khi đó người khó chịu là đệ, đệ từng thấy mẹ kế nào đối tốt với con riêng của phu quân chưa...” Kinh Mặc liệt kê một loạt chỗ xấu khi có mẹ kế, nhất là khi mẹ kế có đệ đệ, cha dượng nào có đệ đệ muội muội khác, đến khi đó Hoàng tử tranh giành, hoàng thất không yên...

Nói thẳng như vậy Trọng Lâu toát mồ hôi lạnh, đợi khi Kinh Mặc ngậm miệng, Trọng Lâu rất thức thời nói với Kinh Mặc một câu: “Ta đi lén đem mẹ đến giường của phụ hoàng, đến lúc đó mẹ muốn trách phạt thế nào ta cũng nhận.”

Qua sự dọa nạt của Kinh Mặc, Trọng Lâu nghiêm trọng cảm thấy không có hậu quả gì đáng sợ hơn mẹ kế, cho nên cậu bé bằng lòng để tránh kết quả này mà dốc hết sức vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK