Kinh Mặc nói xong liền nhảy xuống ngựa, Lý Trường An nhìn thấy ý định của Kinh Mặc, đột nhiên ôm eo Kinh Mặc, ôm cô bé xuống từ lưng ngựa, chậm rãi đặt xuống đất.
Kinh Mặc rút một thanh kiếm dài từ thị vệ bên cạnh, sau đó chậm rãi tới đài cao nơi đang trói Châu Nhu Giai.
Tuy thân hình nhỏ bé nhưng hành động của cô bé lại cực kỳ nhanh, không tốn thời gian bao lâu cô bé đã bò lên được đài cao, đi tới bên cạnh Châu Nhu Giai, chĩa thanh kiếm vào người Châu Nhu Giai, sau đó vẻ mặt đầy đe dọa nhìn Chu thành chủ.
Chu thành chủ xanh mặt, người của thành Thượng Lật đều biết, ông ta thương con gái như mạng. Nhu Giai kia đúng là miếng thịt trong lòng ông ta, lúc này nhìn thấy dáng vẻ này của Kinh Mặc dường như muốn giết chết Châu Nhu Giai.
Nếu là chủ tướng lấy một đứa bé ra uy hiếp ông ta vậy thì người đời sẽ nói hắn ta đê tiện vô liêm sỉ ngay cả một đứa bé cũng có thể lợi dụng được.
Nhưng bây giờ người lợi dụng Nhu Giai lại là Kinh Mặc, hơn nữa còn là một người đã từng bị ông ta bắt nhằm ý đồ lợi dụng cô bé…Lúc này ông ta có thể nói gì được đây?
Ông ta đã chứng kiến sự thông minh và thủ đoạn của Kinh Mặc. Ông ta chỉ cảm thấy nếu mình không đồng ý mở cửa thành thì Nhu Giai của ông thật sự sẽ bị Kinh Mặc giết chết.
Nhu Giai, đó là đứa con gái ông ta thương nhất. Nếu lỡ như con bé xảy ra chuyện gì thì cũng tương đương với việc lấy mất tính mạng của nữ tử mà ông ta yêu nhất.
Ông ta không dám nói lời nào, sợ rằng bất cứ lời nào cũng sẽ chọc tức Kinh Mặc, khiến cho cô bé phất nhẹ thanh kiếm dài trong tay.
Nhưng ông ta cũng hiểu rõ bản thân không thể mở cửa thành. Chỉ cần mở cửa thành, thì thành Thượng Lật sẽ trở thành vật trong túi của Đại Lương.
Ông ta nhìn binh lính xung quanh, đáy mắt ngập tràn vẻ giãy dụa.
"Chu thành chủ, nếu ngươi đồng ý hi sinh con gái không mở cửa thành cũng không sao. Chỉ là chúng ta sẽ càng vây chặt thành Thượng Lật hơn mà thôi. Hơn nữa không biết, chỉ là ta không biết không còn kho lương nữa các ngươi còn có thể giữ thành được trong mấy ngày? Chúng ta tấn công chiếm thành Thượng Lật chỉ là vấn đề thời gian, mà con gái của ông sợ là không đợi được lâu như vậy." Kinh Mặc vừa nói vừa giơ thanh kiếm lên đặt ngang trên người Châu Nhu Giai.
Châu Nhu Giai vốn đã được Kinh Mặc bảo đảm, cho rằng Kinh Mặc sẽ không tổn thương cô bé. Nhưng bây giờ, thanh kiếm dài đang nằm ngang trên người cô bé, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đưa cô bé vào chỗ chết.
"Kim Bảo, không, Kinh Mặc ngươi đã nói sẽ không làm hại đến tính mạng của ta mà. Ngươi không được nuốt lời, ngươi..." Cho dù vừa nãy bị cột lên đài cao, Châu Nhu Giai cũng không tuyệt vọng như vậy. Bởi vì lúc nãy Kinh Mặc còn cho cô bé hy vọng, nhưng bây giờ Kinh Mặc lại hoàn toàn chặt đứt hy vọng trong lòng cô bé.
"Ừm, ta quả thật sẽ không làm tổn thương ngươi nhưng ta vẫn có thể làm vài chuyện khiến ngươi đổ chút máu, gào khóc vài tiếng để phụ thân ngươi đau lòng." Kinh Mặc cười nói nhưng trong mắt hoàn toàn không có chút khát máu nào.
Cô bé rất rõ ràng, Chu thành chủ cách bọn họ rất xa. Cho dù ông ta có dùng kính viễn vọng cũng chỉ có thể nhìn thấy hai người đang dây dưa, chỉ cần cô bé chặn lại Châu Nhu Giai, ông ta sẽ không nhìn thấy Châu Nhu Giai có bị thương hay không? Nhưng cô bé vẫn nghiêng người để cho khuôn mặt của Châu Nhu Giai nhìn về phía Chu thành chủ, tin rằng khi nhìn thấy dáng vẻ khóc như mưa của con gái, ông ta sẽ dao động lần nữa.
Quả thật lúc này trong mắt Chu thành chủ chính là hình ảnh đứa con gái chưa đến sáu tuổi của mình khóc thê thảm dưới kiếm của Kinh Mặc, đáy mắt sợ hãi và hoảng loạn giống như lưỡi dao cứa vào lòng người cha.
Ông ta muốn đầu hàng Kinh Mặc ngay lập tức, chỉ cần cô bé đừng làm con gái ông bị thương là được.
Nhưng ông ta là thành chủ của thành Thượng Lật, trung quốc ái quốc, ông ta không thể vì chuyện riêng của mình mà...
Tuy Kinh Mặc nói đúng nhưng nếu trực tiếp tước vũ khí đầu hàng mà không hề chống cự như vậy cho dù ông ta có thể may mắn sống sót nhưng con đường làm quan mà ông ta cố gắng phấn đấu bao nhiêu năm qua sẽ bị hủy hoại trong một ngày. Nghĩ đến trù tính nhiều năm của mình, nghĩ đến những hứa hẹn mà tam hoàng tử đã nói với mình, ông ta chỉ đành cắn răng giả vờ không nhìn thấy đứa con gái đang khóc rưng rức, chỉ là trong lòng đau như muối xát…
"Nhu Giai, xem ra phụ thân ngươi đúng là không phải quan tâm ngươi lắm. Ngươi cũng bị như vậy rồi mà phụ thân ngươi cũng không từ bỏ." Kinh Mặc không nghe Chu thành chủ hét lên liền biết cách này của mình không có tác dụng. Cho dù có thể khiến cho đáy lòng Chu thành chủ lo lắng sụp đổ nhưng lại không thể khiến ông tat hay đổi quyết tâm của mình.
"Kinh Mặc, nếu không ngươi giết ta đi, như vậy phụ thân cũng không cần phải dằn vặt mà ta cũng không cần sợ hãi nữa." Châu Nhu Giai gắng gượng tỉnh táo nhẹ giọng cầu xin.
Cô bé cũng chờ phụ thân mở miệng, cho dù trong lòng cô bé biết cha mình sẽ không mở cửa thành.
Nhưng sau khi biết chắc rằng phụ thân sẽ không đầu hàng vì mình, cô bé vẫn thất vọng và buồn bã.
Người cha đã từng nói sẽ cho cô hết thảy mọi thứ, rốt cuộc cũng không thực hiện được lời hứa của mình.
Cho nên mình vẫn chết đi cho xong.
Tất cả những thứ này đều là do mình gieo gió gặt bão. Nếu mình không nghe lời Kim Bảo vậy thì mình sẽ không thê thảm như vậy.
"Ta đã nói sẽ không giết ngươi thì sẽ không giết." Kinh Mặc nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Châu Nhu Giai trong lòng cũng hơi nhói đau. Cô bé biết quả thật thật rất tàn nhẫn khi để Châu Nhu Giai nhìn thấy điều mà cô bé không muốn đối mặt ở nơi này.
Cô bé cũng còn nhỏ tuổi, cũng không muốn nhìn thấy lòng người xấu xí. Cho dù có sự che chở của mẹ và phụ hoàng, nhưng bản thân cô cũng đã nhìn thấy những con người ăn ở hai lòng như Như quý phi, Nhu quý Phi, nhìn thấy quá nhiều việc xấu xa đáng ghê tởm.
Cùng là những đứa trẻ nhưng tại sao cô bé có thể bình tĩnh khi trải qua tất cả những điều này, còn Nhu Giai lại đau buồn tuyệt vọng như vậy?
Khi trong lòng Kinh Mặc dấy lên nỗi nghi ngờ này thì cũng là lúc cô bé cảm thấy hối hận. Hiện thực đã cướp mất của cô bé rất nhiều niềm vui trong khi đó chính cô bé lại cướp đi niềm vui của Nhu Giai.
Nếu không phải là cô bé thì bây giờ Châu Nhu Giai vẫn là tiểu thư được cha mẹ yêu thương, sống không buồn không lo trong phủ thành chủ.
Nhưng bây giờ cô bé lại muốn chết.
"Nhu Giai, xin lỗi, ta cũng hết cách rồi, là Tử Húc Quốc của các ngươi tấn công trước. Nếu không cho các ngươi một bài học thì sau này các ngươi sẽ muốn làm gì thì làm. Không có ai thích chiến tranh, ta cũng không thích. Người khơi mào chiến tranh đều phải trả giá đắt. Thật không may ngươi lại sống trong một đất nước đi kích động chiến tranh."
Kinh Mặc nhẹ giọng giải thích với Châu Nhu Giai thật ra chỉ là muốn trong lòng cô bé dễ chịu hơn một chút mà thôi.
Nhưng mặc dù cô bé giải thích nhiều như vậy trong lòng cũng không thoải mái hơn được bao nhiêu.
Châu Nhu Giai im lặng, dù trong lòng rất buồn nhưng cô bé biết Kinh Mặc nói đúng, nhưng không may bản thân cô bé lại trở thành công cụ trả thù của Kinh Mặc và Đại Lương.
"Ngươi yên tâm, phụ thân của ngươi sẽ chịu khuất phục, khuất phục vì ngươi. Ông ta vẫn yêu thương ngươi chỉ là bây giờ thời cơ vẫn chưa tới." Kinh Mặc nhẹ giọng giải thích như muốn xoa dịu cơn đau trong lòng Nhu Giai.
Nhu Giai không nói gì, chỉ là đứng ngẩn người nơi đó. Thật ra chân của cô bé rất mềm, chỉ là bây giờ đang bị dây thừng trói chặt, cho nên cơ thể cô bé sẽ không mềm oặt xuống. Cô bé sẽ vẫn dùng dáng vẻ kiên định như vậy đứng đối diện với phụ thân mình.
"Nhu Giai, ta nói là sự thật. Ông ta chắc chắn sẽ khuất phục vì ngươi." Thấy Châu Nhu Giai không hề bị lay động, trong lòng Kinh Mặc hơi hoảng loạn.
Cô bé tin vào tình thương của cha mẹ mình, tin rằng sẽ không có cha mẹ nào đành lòng bỏ rơi con mình nhưng hiện thực lại bày ra trước mặt Châu Nhu Giai. Cô bé cũng không có lý do gì để thuyết phục được Châu Nhu Giai. Nhìn ánh mắt thờ ơ của Châu Nhu Giai, Kinh Mặc càng hoảng hốt. Cô bé muốn giải thích, muốn khuyên giải, nhưng cũng rất rõ ràng, bản thân cô sẽ không bao giờ bước vào lòng Châu Nhu Giai được nữa.
Không ai biết vào ngày này, Châu Nhu Giai không chỉ mất đi tình yêu dành cho cha mình, mà còn đánh mất niềm tin vào người khác.
Thế giới ấm áp mà cô bé từng được yêu thương đã hoàn toàn sụp đổ trong vòng trong một ngày, mà cô gái ấm áp, ngây thơ trước đây cũng không còn nữa.