"Bọn chúng đã lấy bao nhiêu?"
"Hơn bốn trăm năm mươi vạn lượng bạc." Mãn thúc chần chừ giây lát, song cuối cùng vẫn lên tiếng trả lời.
Tuy rằng số ngân lượng này đối với Phi Long Môn chỉ là con số nhỏ, nhưng đối với phân đà Khắc Châu thì lại là một số tiền rất lớn.
Dứt lời, Mãn thúc thậm chí còn không dám thở mạnh, chỉ biết nhìn vào khuôn mặt đang dần trở nên nghiêm nghị của Ôn Yến.
"Hóa ra không phải chỉ có một kẻ phản bội thôi..." Giọng Ôn Yến có vẻ bình tĩnh nhưng đáy lòng lại lạnh lẽo khôn cùng, Phi Long Môn vốn nổi danh khắp chốn vì sự chặt chẽ nghiêm mật vậy mà lại gặp phải sự phản bội có tổ chức như vậy.
Tham ô mấy trăm vạn lượng bạc, từ phân đà chủ, rồi người quản lý sổ sách đến người phụ trách các cấp đều khó tránh khỏi có liên quan.
Phi Long Môn trước nay vốn trọng danh dự, chữ tín, điều gì có thể khiến bọn họ quên đi ơn dưỡng dục, dẫm đạp lên sự tín nhiệm ấy? Những ích lợi mà họ có được từ sự phản bội này hẳn phải to lớn vô cùng.
"Lần tới vận chuyển ngân lượng phải hết sức cẩn trọng, không được phép để lộ chút tin tức nào, ta cứ có cảm giác như đây là một ván cờ do Tống Vân Lễ bày ra, còn chúng ta chỉ là con tốt thí trên bàn cờ của hắn." Ngữ điệu của Ôn Yến có vẻ nhẹ nhàng, song lòng cô lại dần trở nên nặng nề.
Từ sau khi nhìn thấy những kẻ vô tội quỳ trước cửa đó, Ôn Yến lại càng thêm chắc chắn rằng đây hẳn là cạm bẫy do Tống Vân Lễ tạo ra.
Chuyện xảy ra ở Vạn Lương chỉ là để dụ cô rời khỏi thành Khắc Châu, nhưng bọn chúng lại không thể ngờ rằng cô lại trở về nhanh như vậy, chính bởi vậy bọn chúng mới tiến hành bước thứ hai trong kế hoạch, nơi xảy ra trục trặc tiếp theo hẳn là quân đội Khắc Châu.
"Môn chủ, ngài đã từng nói rằng nếu Tống Vân Lễ mà ra tay thì chắc chắn hắn sẽ động tới Phi Long Môn đầu tiên." Thiên Sơn nhẹ giọng nhắc nhở Ôn Yến, những lời này Ôn Yến đã từng nói với nàng ta sau trận đại chiến ở trên đỉnh Lang Phong, vậy nên lần này Tống Vân Lễ giở trò với quân đội Khắc Châu thật sự khiến Thiên Sơn có hơi ngạc nhiên.
"Nha đầu ngốc, từ sau khi ta dùng thân phận môn chủ mà bước chân vào hậu cung, mối quan hệ giữa Phi Long Môn và triều đình ngày càng gắn kết, thêm nữa, lần này hắn không phải chỉ nhằm vào quân đội Khắc Châu thôi đâu, đây chẳng qua là cách thức để hắn đạt được mục tiêu cuối cùng là Phi Long Môn mà thôi."
"Môn chủ, vậy chúng ta phải làm sao đây?" Ôn Yến vừa dứt lời thì Mãn thúc đã hiểu ý của cô ngay.
"Trước tiên đi điều tra xem số tiền bị tham ô ấy đã đi đâu, có thể lấy lại bao nhiêu hay bấy nhiêu, tiện thể điều tra luôn số tiền chi trả cho quân đội Khắc Châu nửa năm nay đã biến đâu mất?" Ôn Yến phân phó, nỗi ngờ vực trong lòng nàng càng lúc càng lớn.
"Theo như tin từ tổ chức mật thám thì nửa năm nay triều đình không hề phát ngân lượng chi tiêu cho quân đội Khắc Châu." Mãn thúc nghiêm túc nhắc nhở Ôn Yến.
Ôn Yến nhìn Mãn thúc, khẳng định rằng trước giờ các khoản chi trong quân đội Khắc Châu chưa bao giờ trễ ngày chuyển đến.
"Môn chủ, việc này..." Mãn thúc sẵn lòng tin tưởng Ôn Yến, chỉ là việc này chưa có chứng cứ, ngay cả tổng chỉ huy quân đội Khắc Châu cho đến giờ có lẽ cũng chưa biết việc triều đình đã từng phát ngân lượng cho quân đội.
"Trước khi đến đây ta đã nói cho Hoàng thượng biết về tình hình của Khắc Châu, những chuyện triều chính liên quan tới Khắc Châu trong vòng một năm đổ lại chàng ấy đều đã sửa thành sổ sách giao cho ta, chàng ấy không có lý nào để dối gạt ta cả."
Ánh mắt Ôn Yến toát lên vẻ bộc trực đáng tin cậy, cô nói xong thì quay sang nhìn Mãn thúc, thấy rõ vẻ tức giận của Mãn thúc, cô không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn ông ta. Một lúc sau, Mãn thúc mới thở dài, nói: "Tống Vân Lễ đúng là hại nước hại dân."
"Mãn thúc, chuyện liên quan đến ngân lượng có ảnh hưởng rất lớn, thúc nhất định phải điều tra rõ ràng, xem số tiền đó đã đi đâu." Ôn Yến nghiêm túc dặn dò ông ta thêm lần nữa.
"Môn chủ xin yên tâm, cái danh Phán Quan Bút này chắc chắn không phải là danh hão." Mãn thúc tự tin mà đảm bảo với Ôn Yến.
"Ta tin tưởng vào Mãn thúc, thúc hãy cẩn thận trong mọi sự, có tin tức gì thì thông báo cho ta ngay." Ôn Yến lại căn dặn ông.
Trong trận chiến với Tống Vân Lễ này, giờ cô đang bị dồn vào thế yếu, Tống Vân Lễ đã khiến cô phải mất một số ngân lượng lớn, vậy nên hiện giờ cô nhất định phải nắm chắc tất cả tin tức thì mới tiện việc đón đầu mà phản lại hắn một đòn.
"Vậy chuyện ở khu mỏ thì chúng ta phải làm sao đây môn chủ? Bên phía Vạn An đã sắp lật nát cả thành Khắc Châu rồi." Mãn thúc đi đến cửa bỗng ngoái đầu lại nhìn về phía Ôn Yến.
Vấn đề của quân đội Khắc Châu chỉ có ngân lượng mới giải quyết được, chuyện của Vạn Lương hay trấn Vân Tập thì tất nhiên có Phi Long Môn ra mặt, chỉ có đám người ngoài kia là khiến hắn đau đầu hết sức.
"Để ta nghĩ cách." Ôn Yến đến giờ vẫn chưa nghĩ ra cách nào hay, dù là kiếp trước hay cả đời này, đám người nhân danh đạo đức để ép uổng kẻ khác vẫn luôn khiến người ta vô cùng bực bội song lại không có cách nào giải quyết.
Mãn thúc cũng hiểu ẩn ý trong lời Ôn Yến, ông nở nụ cười bất đắc dĩ rồi rời đi. Còn Ôn Yến thì mệt mỏi ngả ra ghế dựa, nhìn Thiên Sơn lúc lâu rồi mới nói một câu: "Ta nhớ hai con đứa con song sinh của ta."
"Môn chủ, xin người đừng nghĩ về họ nữa, nếu để Hoàng đế biết lại muốn ép chúng vào thế nguy hiểm, Hoàng thượng tuy không nỡ tổn hại môn chủ nhưng chắc chắn sẽ không tha cho thuộc hạ." Thiên Sơn dĩ nhiên hiểu được ý của Ôn Yến, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến cảnh hai tiểu chủ nhân phải ở lại trong phòng tối trong cung của Khanh Nhi lâu như vậy, còn bị thương, nàng thật sự đau xót vô cùng, vậy nên lập tức ngăn suy nghĩ này của Ôn Yến.
"Chàng ta có tư cách gì mà chỉ trích ta? Chẳng lẽ muội không nhớ sao, chàng ta không hề tin tưởng ta, còn nạp Nhu Phi vào cung, giờ đây chàng ôm ấp hồng nhan, còn ta thì đang bị vây khốn ở chốn này..." Ôn Yến vẻ mặt ai oán, làm Thiên Sơn cũng không nỡ nhìn tiếp, phải quay mặt đi.
"Thiên Sơn, những lời ta nói đều là thật mà?"
"Lời người nói là thật, người muốn rời cung, Hoàng thượng liền phối hợp diễn kịch với người, người muốn nạp phi cho Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng nạp ngay, lẽ nào người không thấy chuyện gì Hoàng thượng cũng đều chiều theo ý người sao?"
Thiên Sơn nhìn thấy dáng vẻ giả vờ tủi thân của Ôn Yến thì không nhịn được mà vạch trần cô. Hoàng thượng đường đường là vua một nước vậy mà lại chiều chuộng Ôn Yến hết mực, thế mà cô còn tủi thân, thật là...
"Ta thật sự rất đáng thương mà, vậy nên ta muốn mượn dùng con của chàng ấy một xíu thôi, chắc chàng ấy không có ý kiến gì đâu nhỉ?" Ôn Yến chẳng quan tâm Thiên Sơn nói gì, hỏi lại một cách nghiêm túc.
"Môn chủ, người không thể cứ cậy vào việc Hoàng thượng đối xử tốt với người mà cứ thích gì làm nấy như vậy được, Hoàng thượng quý hai đứa trẻ này như thế nào thì người cũng biết rồi đó, lần trước lúc hai tiểu chủ nhân bị thương, người còn đang bận rộn đủ thứ chuyện trong ngoài cung, là Hoàng thượng thức khuya dậy sớm, cực nhọc đêm ngày chăm sóc hai đứa trẻ." Thiên Sơn nhớ đến cảnh Tống Vĩnh Kỳ tỉ mỉ, cẩn thận lau người cho con trai thì nàng thấy xót xa vô cùng.
"Thiên Sơn, Tống Vĩnh Kỳ cho muội lợi lộc gì mà giờ muội toàn nói lời hay cho chàng ta vậy?" Dĩ nhiên Ôn Yến cũng hiểu rõ tầm quan trọng của hai con trong lòng Tống Vĩnh Kỳ, vậy nên cô vội vàng đánh trống lảng.
"Thuộc hạ cũng chỉ nói lời thật lòng thôi, Hoàng thượng vốn muốn bù đắp những thiệt thòi mà hai đứa trẻ phải chịu, nhưng còn chưa kịp làm gì thì người đã đưa chúng vào thế hiểm hết lần này tới lần khác, người nghĩ thử mà xem, Hoàng thượng làm cha sẽ áy náy đến mức nào, bất lực biết bao nhiêu?" Thiên Sơn dịu giọng phân tích cho Ôn Yến nghe, nàng thật sự mong rằng Ôn Yến sẽ xóa đi nỗi băn khoăn ấy.
"Thiên Sơn, muội cảm thấy rồi đây Kỳ sẽ trao lại giang sơn này cho ai?" Ôn Yến lại chuyển chủ đề lần nữa, trước giờ cô chưa từng thấy Thiên Sơn cố chấp như vậy.
"Cho tiểu chủ nhân ạ, còn cho ai vào đây được nữa." Thiên Sơn nói chắc nịch, lúc môn chủ không có mặt Hoàng thượng vẫn luôn thủ thân vì môn chủ, giang sơn của Hoàng thượng chẳng lẽ còn trao vào tay kẻ khác sao?
"Vậy đấy, vì giang sơn của nó cũng nên làm vài việc chứ nhỉ?" Ôn Yến thấy Thiên Sơn cuối cùng cũng rơi vào bẫy của mình thì vô cùng đắc ý.
"Nhưng mà..."
"Thiên Sơn, không có nhưng mà gì hết, trừ hai đứa nhỏ ra thì không ai có thể tìm được cả, chỉ có chúng mới có thể giúp được chúng ta thôi." Ôn Yến thấy Thiên Sơn còn có ý phản đối, cuối cùng cô cũng chỉ ra điểm mấu chốt nhất.
Ôn Yến nhìn Thiên Sơn, gương mặt của cô lúc này không còn vẻ vô ưu ban nãy mà thay vào đó là sự đau xót, cô là mẹ của chúng, không có người mẹ nào lại muốn con mình lâm vào hiểm cảnh, chỉ là cuộc đấu lần này phức tạp vô cùng, bọn họ không thể nào thua được, chỉ cần có chút sơ suất là xem như bại cả ván cờ.
Nếu thua rồi, Phi Long môn cũng mất, Tống Vĩnh Kỳ trên triều đình cũng sẽ thua, đến lúc đó thì tình cảnh của họ sẽ càng khốn đốn hơn nữa.