Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ đều đã quên rằng, Kinh Mặc chính là đứa trẻ đã khiến Hoàng thượng và môn chủ phải đau đầu nhiều phen.

Chỉ là, bọn họ vẫn chưa kịp bị Kinh Mặc làm cho đau đầu thì nỗi lo khác đã tự tìm đến tận cửa rồi.

Thị vệ bên ngoài bẩm báo lên: “Trần tướng quân đến rồi, nói muốn tìm tiểu công chúa.”

Trần Nguyên Khánh vốn không tin vào mấy bức thư được gửi đến hàng ngày ấy, Kinh Mặc đang ở trong cung Nhu Nghi của muội muội mà, sao lại có thể xuất hiện ở biên cương được, Trần Nguyên Khánh tin vào sự lương thiện của muội muội, cho dù đó có là con của Ôn Yến thì nàng ta cũng sẽ chăm sóc thật tốt.

Nhưng sau khi hắn nghe được tin Lý Trường An đưa một đứa trẻ về thì hắn không còn bình tĩnh được nữa.

Vì đứa trẻ có thể được trưởng lão Phi Long Môn yêu thương như báu vật, trừ con của Ôn Yến, hắn thực sự không thể nghĩ đến ai khác.

Hắn không kịp nghĩ tại sao Kinh Mặc lại đến được đây mà chỉ vội vã chạy đến, hắn muốn gặp Kinh Mặc.

Những ngày ở biên cương, hắn thường xuyên nhớ đến Kinh Mặc, có khi hắn nhớ đến Kinh Mặc còn nhiều hơn cả nhớ đến muội muội của hắn.

Khi hắn ý thực được việc này thì điều hắn nghĩ là: Vì Kinh Mặc quá giống với muội muội hồi nhỏ, nhìn Kinh Mặc, hắn luôn không kìm được mà nhớ lại những ngày tháng xưa, khi mình còn đang chinh chiến, đôi mắt đầy lo lắng của cô bé, đương nhiên, hắn càng mong được gặp Kinh Mặc hơn, đợi đến khi hắn khải hoàn trở về, cô bé sẽ nhìn hắn một cách ngưỡng mộ và vui mừng như thế nào.

Nghĩ đến tương lai, hắn khao khát muốn thắng trận này, nhưng hắn không thế, vì hắn muốn nhiều hơn thế nữa, hắn biết Ôn Yến đã gần cận cái chết rồi, hắn muốn dùng chiến công lần này để tặng cho muội muội một tài sản lớn, ta muốn để muội muội lên ngôi hoàng hậu, sát cánh cùng người đàn ông mà nàng yêu.

Đúng vậy, cho dù hắn hết sức thất vọng về Tống Vĩnh Kỳ, nhưng hắn vẫn hi vọng muội muội có thể đạt được tâm nguyện.

Hắn muốn dùng trận chiến này để khiến mình trở thành rường cột của đất nước, hắn muốn có đủ năng lực để răn đe Tống Vĩnh Kỳ, để Tống Vĩnh Kỳ đối xử tốt với muội muội của mình.

Vậy nên, hắn không thể vội vàng được.

Hắn tin vào khả năng của mình, hắn chắc chắn mình không thể nào thất bại, cho nên hắn chỉ cần đợi thời cơ chín muồi, đuổi người của Tử Húc Quốc khỏi vùng biên cương, hơn nữa hắn sẽ chiếm hai thành trì của Tử Húc...

Lý Trường An và Tô Diễn nghe tin Trần Nguyên Khánh đến liền nhìn sang Kinh Mặc, Kinh Mặc nhìn bọn họ, lướt mắt một vòng qua chiếc trướng lớn, ngoan ngoãn trốn dưới sập mềm.

Cô bé biết rõ, bây giờ mấy người Lý thúc thúc đều không biết nội tình của Trần Nguyên Khánh, cô bé không thể để Trần Nguyên Khánh dễ dàng phát hiện ra được.

“Kinh Mặc đâu?” Trần Nguyên Khánh không đợi mấy người Lý Trường An ra tiếp đón đã vội vã bước vào trong, lướt mắt qua cả trướng, không nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé mà hắn ngày nhớ đêm mong.

“Cô bé đó không phải Kinh Mặc, giả mạo thôi, ta đã đưa cô bé đi rồi.” Lý Trường An mặt không biến sắc, nhẹ giọng trả lời.

“Giả mạo, ngươi nhận nhầm người ư?” Hiển nhiên là Trần Nguyên Khánh không tin, lúc nói chuyện hắn vẫn nhìn xung quanh trướng, thậm chí còn đi đến góc trướng, dáng vẻ rất không tin tưởng.

“Ngươi nghĩ Nhu phi và Hoàng thượng sẽ để tiểu công chúa đến biên cương sao? Đó là kẻ giả mạo, là hàng xóm với tiểu công chúa ở thành Nam Sơn, biết chuyện của môn chủ nên mới đến đây mạo nhận để được hưởng chút phú quý, lừa được chút tiền.” Lý Trường An tiếp tục nói, dáng vẻ đứng đắn khiến người ta không thể không tin.

“Thực sự không phải Kinh Mặc sao?” Trần Nguyên Khánh vẫn không tin, thậm chí hắn có thể cảm nhận được Kinh Mặc đang ở gần mình, nhưng trong phòng không thấy cô bé, hắn tìm cả mấy góc cũng không thấy.

“Trần tướng quân cho rằng lệnh muội không thể chăm sóc tốt tiểu công chúa, hay là ngài cho người đưa tiểu công chúa đến biên giới?” Lý Trường An thấy Trần Nguyên Khánh không cam tâm, trong lòng càng thêm nghi hoặc, ông nhẹ nhàng nói, nhưng ánh mắt lại dán vào Trần Nguyên Khánh, muốn tìm sự khác thường trong mắt Trần Nguyên Khánh, nhưng kết quả lại khiến ông thất vọng, ánh mắt Trần Nguyên Khánh không thay đổi, chỉ cười nhìn Lý Trường An, thẳng thắn nói: “Yên tâm, muội muội của ta lương thiện nhất, sao có thể để Kinh Mặc đi đến nơi biên cương nguy hiểm thế này được.”

Nếu Trần Vũ Nhu thật sự có suy nghĩ như vậy, nàng chắc chắn sẽ viết thư cho hắn, lúc đó hắn nhất định sẽ mắng nàng một trận, biên giới này luôn là chiến trường của nam nhân, không cần nữ nhân phải rơi nước mắt, càng không cần trẻ con đến đây tận mắt chứng kiến sự thảm khốc của chiến tranh.

“Nếu đã không thể thì tại sao tướng quân lại xác định đứa trẻ đó là Kinh Mặc?” Lý Trường An cười hỏi Trần Nguyên Khánh, nhưng Trần Nguyên Khánh nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

“Thúc thúc, cháu biết mình sai rồi, cháu không dám đóng giả công chúa Kinh Mặc nữa đâu, mẹ cháu bị bệnh nên cháu mới muốn lừa lấy lại một ít tiền...” Ngay lúc Trần Nguyên Khánh cuối cùng đã trút bỏ được lo lắng và chuẩn bị rời đi, Kinh Mặc đột nhiên bò ra khỏi chiếc sập mềm và vội vàng quỳ xuống trước mặt Trần Nguyên Khánh.

“Không phải đã đưa đi rồi sao?” Trần Nguyên Khánh nhìn đứa trẻ mặc áo vải quỳ trước mặt mình, có chút không tin vào mắt mình.

“Cháu tự mình chạy về, nếu không có tiền, bệnh của mẹ cháu sẽ không thể chữa khỏi được, Kinh Mặc cô ấy là người tốt bụng nhất, nếu cô ấy biết bây giờ cháu gặp chuyện thì nhất định sẽ giúp, thúc thúc biết quen Kinh Mặc mà đúng không, thúc cho cháu một ít tiền cứu mẹ cháu có được không? Kinh Mặc không ngẩng đầu, chỉ véo cổ họng mình thấp giọng khóc lóc.

Trần Nguyên Khánh nghiêng người muốn nhìn khuôn mặt của đứa trẻ, nhưng tất cả những gì hắn nhìn thấy chỉ là bụi bặm dưới sập mềm, chỉ có một đôi mắt sáng như sao đẫm nước mắt, liếc nhìn hắn một cái rồi lại cúi đầu.

“Cháu không xinh bằng Kinh Mặc, sợ nó làm bẩn mắt thúc thúc, thúc thúc à cháu không nên nói dối mọi người rằng cháu là Kinh Mặc, nhưng cháu thật sự không còn cách nào nữa rồi, thúc thúc cháu...” Kinh Mặc vừa khóc vừa lau nước mắt, chỉ là nước mắt lau đi không được bao nhiêu, nhưng khuôn mặt dính đầy bụi đã biến thành một con mèo nhỏ.

Nhìn thấy đứa trẻ khóc lóc đáng thương như thế, Trần Nguyên Khánh đương nhiên không tiện nhìn đứa trẻ lần nữa, hắn chỉ có thể đứng lên bất mãn liếc Lý Trường An và Tô Diễn, nhẹ giọng nói: “Các người đường đường là tướng quân mà còn thiếu vài đồng bạc sao?”

“Lấy 200 lượng bạc đưa cho đứa trẻ này.” Trần Nguyên Khánh quay đầu nói với thị vệ đứng sau lưng mình, nói xong liền rời đi, không nhìn thêm Kinh Mặc đang khóc lóc dưới đất thêm lần nào nữa.

Rõ ràng màn trình diễn xuất sắc của Kinh Mặc đã xóa tan mọi nghi ngờ trong lòng Trần Nguyên Khánh.

“Người đường đường là công chúa Đại Lương lại quỳ xuống bái kiến cận thần, thật là...” Lý Trường An nhìn vẻ mặt đắc ý của Kinh Mặc, bất lực nói.

“Vậy đã là gì, khi ta trốn khỏi Tử Húc Quốc, ta đã ăn mặc như một kẻ ăn xin, chúng không ngờ rằng công chúa một nước lại là kẻ ăn xin đâu, Trần Nguyên Khánh cũng không ngờ một công chúa lại run rẩy quỳ trước mặt hắn.” Kinh Mặc tự hào khoe thành tích của mình, nhưng cô bé không nghĩ lời nói của cô chỉ khiến hai người trước mặt cảm thấy đau lòng hơn.

Kinh Mặc là bảo bối của môn chủ, vậy mà đã phải chịu tủi thân nhiều đến vậy.

“Kinh Mặc, người yên tâm, những gì người đã phải chịu, thúc thúc nhất định sẽ tìm lại cho người.” Lý Trường An nhẹ giọng đảm bảo với Kinh Mặc, nếu trước đây chỉ vì trách nhiệm với đất nước, thì trận chiến với Tử Húc Quốc bây giờ lại có thêm càng nhiều uất hận.

“Không được, ta sẽ tự mình tìm lại.” Kinh Mặc mỉm cười nhìn Lí Trường An, nói rất bình tĩnh.

Lý Trường An không biết kế hoạch của Kinh Mặc, ông chỉ nhẹ nhàng gật đầu, chỉ là ông nhất định phải làm được lời hứa với đứa trẻ này, sau khi Kinh Mặc đã phải chịu bao oan ức như thế.

“Lý thúc thúc, thúc có thể ra lệnh cho quân đội nếu thúc lấy được hồ phù đúng không?” Kinh Mặc đột nhiên hỏi khi Lí Trường An và Tô Diễn đều đang cúi đầu suy nghĩ xem nên tiến hành như thế nào.

“Kinh Mặc, ta đã nói rồi, người không cần quan tâm đến chuyện của người lớn.” Nhìn thấy Kinh Mặc nhìn ông hai mắt sáng ngời, chờ đợi câu trả lời của ông, Lý Trường An không khỏi thở dài, nhẹ giọng nói.

“Hổ phù”, tuy chỉ là hai chữ đơn giản, nhưng lại không dễ dàng có được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK