Trần Nguyên Khánh chưa từng thấy dáng vẻ uy nghiêm này của Kinh Mặc, hắn ta không khỏi sửng sốt, nhìn cô bé mới mấy ngày không gặp, ánh mắt nàng lấp lánh hơn, hắn ta thậm chí hơi hoài nghi ánh mắt trước đó của mình, ngoài Kinh Mặc, còn có ai có đôi mắt rực rỡ như ngân hà thế này, hắn ta lại có thể cho là có người khác có một đôi mắt như thế.
"Trần Nguyên Khánh, mẹ của ta sắp chết rồi, lần này, ngươi hài lòng chưa?" Không chờ Trần Nguyên Khánh trả lời, Kinh Mặc tiếp tục mở miệng, nhưng ánh mắt lấp lánh nước.
Hài lòng chưa?
Trần Nguyên Khánh đã sớm biết tin của Ôn Yến, khi biết sống chết của Ôn Yến chưa rõ, hắn ta cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng sau đó, càng ngày hắn ta càng cảm thấy trống rỗng, hắn ta thậm chí nhớ tới mấy lần Ôn Yến thẳng thắn nói với mình, nàng thật đã cố hết sức đối với độc của Trần Vũ Trúc.
Hắn ta chưa từng nghĩ tới mình có thật hài lòng với kết quả đó không?
Mình đạt được cái gì? Em gái? Đó chẳng qua là người cố tình lợi dụng tình cảm của mình với Vũ Trúc. Hắn ta vẫn mất đi em gái, đồng thời còn làm hỏng hình bóng em gái trong trí nhớ của mình. Bởi vì nghĩ đến nàng, kiểu gì hắn ta cũng sẽ nhớ tới người gọi là công chúa Ôn An đó. Hơn nữa, Hoàng Thượng áy náy với Ôn Yến, bọn họ hổ thẹn với Vũ Trúc, dù Ôn Yến nói mình đã cố hết sức. Đây cũng là nguyên nhân người em gái giả đó có thể vui vẻ ở trong cung. Nhưng mà sự áy này của bọn họ cũng đã tiêu tan khi Kinh Mặc bị bắt cóc ra ngoài kinh, áy náy của bọn họ đã biến thành căm hận...
Trong lòng hắn ta tràn đầy yêu hận, lúc này hình như cũng đã thay đổi rồi...
Thậm chí, hắn ta có chút không rõ nhiều năm như vậy mình cố chấp vì cái gì, là để Ôn Yến chết, để Hoàng Thượng yêu em gái của mình, nhưng mà kết quả thì sao...
Ôn Yến đã chết thật rồi, mà Hoàng Thượng vẫn không yêu Vũ Trúc...
Trận chiến này, Ôn Yến phải chết rồi, nhưng hắn ta nhưng cũng không hề thắng.
Không, hắn ta đã thua, hắn ta còn thua trước mặt đứa bé này.
Kinh Mặc, nàng từng giống em gái mình như vậy, thậm chí mỗi tiếng nói cử động của nàng cũng có thể khiến hắn ta mềm lòng, nàng từng đặt hy vọng vào mình nhiều như vậy, nhưng mình lại tổn thương nàng.
Vì một em gái giả mà khiến Kinh Mặc đau lòng, hắn ta thật không muốn.
Giờ đây, hắn ta càng muốn bắt lấy ấm áp trước mặt hơn em gái hư ảo xa không thể chạm kia, nhưng Kinh Mặc nhìn hắn ta với vẻ mặt lạnh lùng, khiến hắn ta cảm thấy vô cùng hối hận.
"Kinh Mặc..." Trần Nguyên Khánh mở miệng, nhưng lại không biết mình muốn nói gì.
Vốn lần nữa gặp lại, bọn họ đã không còn gì để nói, thậm chí dù Kinh Mặc có hỏi, hắn ta cũng không biết trả lời thế nào.
Bởi vì trong lòng hắn ta không có đáp án.
Có hài lòng với kết quả này không?
Nếu trước đó gặp được Kinh Mặc tất nhiên hắn ta sẽ hài lòng, dù sao hắn ta cho là Ôn Yến muốn độc chiếm Tống Vĩnh Kỳ nên mới thấy chết không cứu, nhưng bây giờ, hắn ta thật không biết nên hình dung tâm trạng mình như thế nào.
Hắn ta vẫn hận Ôn Yến, nếu không phải do nàng, có lẽ em gái Vũ Trúc của hắn ta vẫn còn sống.
Nhưng vì Kinh Mặc, hắn ta lại có chút cảm kích Ôn Yến, bởi vì nếu không có Kinh Mặc, sau khi mất đi Vũ Trúc thì cuộc đời này của hắn ta sẽ trở nên cô tịch, không có ấm áp.
Kinh Mặc, là sự ấm áp trong cuộc đời cô độc lạnh lẽo của hắn ta, dù sự ấm áp này càng ngày càng xa hắn ta.
"Trần Nguyên Khánh, chúc mừng tâm nguyện của ngươi đã được đền bù, mẹ của ta sắp chết rồi." Khi nói ra những lời này, Kinh Mặc cảm thấy đáy lòng đắng chát.
Bởi vì tận sâu thẳm đáy lòng, nàng vẫn cảm thấy Trần Nguyên Khánh là người tốt, nhưng bây giờ, chỉ cần nghĩ đến hắn ta lại vui vẻ vì mẹ đã chết, nàng hận hắn vô cùng.
Giờ đây, tất cả nỗi sợ trong lòng nàng đều biến thành những lời nói cay nghiệt, dường như chỉ châm chọc Trần Nguyên Khánh nàng mới có thể dễ chịu.
Trần Nguyên Khánh không nói gì, hắn ta chỉ nhìn Kinh Mặc, ánh mắt đầy nhân từ.
Tô Diễn cũng có chút kinh ngạc, Trần Nguyên Khánh vốn không coi ai ra gì mà lại có thể bình tĩnh như vậy trước sự chì trích của Kinh Mặc.
Hắn cũng cảm thấy hơi hoài nghi người trước mặt này có phải Trần Nguyên Khánh thật hay không.
"Kinh Mặc, Trần đại tướng quân, ngài ấy..." Thấy vẻ mặt Kinh Mặc đầy hận ý, Tô Diễn không kìm được nhắc nhở.
Dù Trần Nguyên Khánh không có Hổ Phù, không có quyền lãnh binh, nhưng tâm phúc trong quân đội của hắn ta vẫn còn rất nhiều, nếu chọc giận hắn ta, quân quyền thật vất vả mới có được có thể sẽ đổi chủ.
Thấy Tô Diễn lo lắng, cuối cùng, Kinh Mặc cũng thu gai trên người lại, nhẹ nhàng nói với Tô Diễn: "Ngươi sai người đưa ta về thôi, ta phải trở về chăm sóc mẹ."
Dứt lời, Kinh Mặc bắt đầu vội vàng thu thập quần áo của mình, vẻ mặt đầy sốt ruột.
Tô Diễn hiểu suy nghĩ của Kinh Mặc, vội xoay người đi sắp xếp, lại không nghĩ Trần Nguyên Khánh đưa tay chặn mình lại.
"Trần Tướng quân, nếu tiểu công chúa không quay về, chỗ môn chủ..." Tô Diễn hơi bất mãn nhìn Trần Nguyên Khánh. Hiện tiểu công chúa sốt ruột muốn trở về, hắn ta lại ngăn cản, đây rốt cuộc là có ý gì, sống chết của môn chủ chưa rõ, chẳng lẽ hắn ta còn không bằng lòng để tiểu công chúa gặp môn chủ một chút sao?
"Ta sẽ đưa nàng trở về." Trần Nguyên Khánh khẽ nói, nhưng cả người đều tản ra vẻ uy hiếp, không thể nghi ngờ.
Tô Diễn nhìn Kinh Mặc cầu cứu, Kinh Mặc nhìn Trần Nguyên Khánh, lúc lâu không ai nói gì.
Nếu trước kia, nàng rất yên tâm để Trần Nguyên Khánh đưa mình trở về, nhưng bây giờ..., chuyện Nhu phi, chuyện nàng bị bắt cóc, chuyện Hổ Phù, còn chuyện của mẹ đều xuất hiện trước mắt, khiến nàng không thể tin người đàn ông trước mặt này được nữa.
Nàng sợ dọc đường mình sẽ bị chậm trễ, nàng thật sợ giấc mơ sẽ thành hiện thực, nàng sẽ không được gặp mẹ lần cuối.
Nàng có thể có thể nghĩ cách chạy trốn khỏi tay bất kỳ kẻ nào, nhưng nàng lại không thể ngăn được thời gian bị chậm trễ.
Kinh Mặc nhìn Tô Diễn, nhẹ nhàng nói: "Đi sắp xếp người đi."
Kinh Mặc không biết, câu này của mình đả thương người cỡ nào, Trần Nguyên Khánh cảm thấy từng lời của nàng như đao cắt vào lòng mình.
"Kinh Mặc, ta sẽ đưa ngươi trở về an toàn, sẽ để ngươi nhìn thấy Ôn Yến." Trần Nguyên Khánh cam chịu nỗi đau trong lòng, khẽ nói.
Kinh Mặc chỉ cười nhìn Trần Nguyên Khánh, thật lâu sau mới nói: "Khi ta đi cung của Nhu phi, ta cũng muốn ngươi có thể che chở ta, nhưng mà ta vẫn bị người của nước Tử Húc bắt cóc. Nếu không phải tự ta trốn ra, e là ta sẽ như Chu Giai Tuệ bị trói trên đầu thành, buộc phụ hoàng ta khuất phục."
Tiếng nói của Kinh Mặc không lớn, nhưng lại như sấm sét vang trong tai Trần Nguyên Khánh.
Ai bằng lòng rời khỏi mẹ mình, nhưng lúc ấy hắn ta lại dùng cách ép buộc, ép nàng rời khỏi mẫu thân, buộc nàng rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, cũng may nàng thông minh mới có thể may mắn thoát hiểm.
Trần Nguyên Khánh rất cảm kích trời xanh đã ban cho Kinh Mặc may mắn này, có thể để hắn ta còn có thể nhìn thấy Kinh Mặc còn sống.
Trần Nguyên Khánh không nói thêm gì nữa, hắn ta chỉ trầm mặc quay người, sau đó chậm rãi đi về doanh trướng của mình, nhìn theo bóng lưng tiêu điều của hắn ta, Kinh Mặc chợt xúc động muốn khóc.
"Ta cũng không muốn oán hắn, nhưng mà chuyện hắn đã làm, lại..." Kinh Mặc vừa nói nước mắt vừa rơi xuống, tình cảm của nàng với Trần Nguyên Khánh vẫn phức tạp, ngoài đề phòng, thật ra trong lòng nàng đã sớm tiếp nhận hắn ta.