"Ta biết ngươi với Thành vương có quan hệ, cũng biết ngươi với bạch bào tiểu tướng quân kia có quan hệ, chút chuyện nhỏ này ngươi cũng không nói thì sao có thể hiểu ta được chứ?" Kinh Mặc cười, sự đắc ý trong mắt nàng khiến nam tử áo trắng hoảng hốt.
"Chờ ngươi làm nữ nhân của ta ta sẽ nói cho ngươi biết." Nam tử áo trắng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quẫn bách quá ngẩng đầu lên nhỏ giọng nói với Kinh Mặc.
"Nhưng bây giờ ta muốn biết, có khả năng đến ngày mai ta không còn hứng thú với đáp án của ngươi nữa." Kinh Mặc híp mắt cười, lời nói ra lại không cho người khác cự tuyệt.
Nam tử áo trắng kinh ngạc nhìn Kinh Mặc, nghiến răng nghiến lợi mấy lần, cuối cùng vẫn không nói gì.
Hắn mới không nói chân tướng cho Kinh Mặc đâu, nếu như nàng biết vậy chắc chắn sẽ không còn thú vị nữa, mặc dù hiện tại một chút thú vị cũng không có.
"Được rồi, việc này đừng nhắc lại nữa, chúng ta nói chuyện khác, nghe nói hôm nay ngươi muốn tự tìm đường chết?" Nam tử áo trắng tiếp tục phe phẩy cây quạt, lúc nhìn về phía Kinh Mặc trong mắt tràn đầy sự hứng thú và nghiên cứu.
"Ừm, là có người muốn tự tìm đường chết, nhưng không phải ta." Kinh Mặc chân thành trả lời, nàng biết nam nhân này đã biết dự định của mình nên không giấu diếm, Hứa Thành Trù đã tiến cung, ám sát đêm nay là chuyện không thể tránh.
"Ngươi chơi lớn như vậy không sợ chơi chết mình luôn sao?" Nam tử áo trắng tò mò nhìn Kinh Mặc, lời nói ra khiến Lãnh Tố tức đến mức siết chặt tay lại, chỉ cần hắn nói lung tung thêm một câu nữa chắc chắn nàng sẽ ra tay đánh chết hắn.
"Ta không chơi, có khả năng mấy ngày nữa ta sẽ thành quả phụ." Kinh Mặc trừng nam nhân độc mồm độc miệng này, chân thành trả lời.
"Làm quả phụ cũng tốt, mang theo đồ cưới, còn cả vàng bạc gia tài của Thành Vương phủ nữa gả cho ta, ta cam đoan sẽ đối xử với ngươi thật tốt, tuyệt đối tốt hơn Hứa Kế Thành, nhưng ta nghe nói Hứa Kế Thành đối với ngươi không tốt chút nào..." Nam tử nghiêm túc nói, lời nói ra sắc hơn đao, không chút lưu tình.
Kinh Mặc đứng lên, nhẹ nhàng cười đi đến trước mặt nam tử kia, vừa cười vừa đi đến, chỉ là lúc đến trước mặt nam tử kia nàng đột nhiên nhấc chân đá vào giữa hai chân hắn.
Nam tử áo trắng mặc dù võ công cao cường, lại không nghĩ rằng Kinh Mặc sẽ động thủ trước mặt mọi người, hơn nữa hắn cũng không nói gì sai, tại sao lại...
Toàn thân đau khiến hắn hung tợn trừng mắt nhìn Kinh Mặc, đang định rống lên với nàng nhưng khi thấy nàng cười như tiểu hồ ly được nuông chiều thì oán khí trong lòng biến mất.
Chỉ là lúc nói chuyện vẫn nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi thiếu chút nữa đã hủy hạnh phúc nửa đời sau của mình đấy."
Lời này giống như Kinh Mặc nửa đời sau sẽ ở cùng với hắn vậy.
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!"Một đá này của ta là muốn nói cho ngươi rằng chuyện phu thê người khác không liên quan đến ngươi, giống như việc tiểu huynh đệ của ngươi đau thì mình người biết là được, mọi người đều không cần biết."
Mỗi một câu một chữ của Kinh Mặc đều chứa thâm ý, nói thẳng ra là: không liên quan đến hắn.
"Ngươi người này thật là..." Liên tiếp bị một nữ nhân mỉa mai, nam tử áo trắng không nhịn được nói.
"Một đại nam nhân còn mơ tưởng đến thê tử của người khác, đúng là..." Lãnh Tố không nhịn được nói.
"Ta thực sự thích nàng, nếu không ta phí nhiều công sức như vậy làm gì, mang người đi là được." Nam tử áo trắng cảm thấy mình mất hết mặt mũi rồi, một thị nữ cũng có thể chế nhạo hắn.
"Ngươi thích khiến ta thấy hoảng sợ, cho nên mong ngươi đừng thích ta." Kinh Mặc đáp trả.
Nàng còn nghĩ người này đến giúp mình, hiện tại xem ra đây chính là một người bị thần kinh...
"Trước đó chẳng qua ta thấy đoạt thê tử của người khác là chuyện khá thú vị, nhưng hiện tại ta thực lòng thích ngươi." Trong mắt nam tử áo trắng vẫn tràn đầy hứng thú, tinh thần phấn chấn nói.
"Nhưng ta không thích ngươi, ta là Vương phi của Thành vương rồi." Kim Mặc bó tay.
"Nhưng ta thích ngươi, ta nhận định ngươi đủ tư cách để trở thành thê tử của ta, ngươi theo ta đi, gả cho ta có được hay không?" Nam tử áo trắng cầu khẩn.
"Vậy ngươi thích ta ở chỗ nào, ta sửa được không?" Kim Mặc kìm chế cảm giác muốn đánh người, nếu như không phải người này giống với tiểu tướng quân áo trắng, nếu như không phải nàng muốn biết tin tức người kia đang ở đâu thì nàng sẽ đuổi người này ra khỏi phủ.
Nam tử áo trắng nhìn Kinh Mặc, trêи mặt mang theo sự ủy khuất.
Hắn biết mình là đối tượng theo đuổi của hàng ngàn thiếu nữ, không ngờ rằng bản thân mình cũng có ngày bị ghét bỏ như vậy...
Mà nữ nhân ghét bỏ hắn lại cực kỳ thú vị, nàng tràn đầy sức sống hơn những thiên kim kia nhiều.
Đúng, cuộc sống sau này của hắn phải ở với nữ nhân như vậy mới được xem là hoàn mỹ.
"Tống Kinh Mặc, ngươi không muốn biết tên ta sao?"
"Tên của ngươi thì liên quan gì đến ta, tại sao ta phải biết tên ngươi?"
"Tên ta là Lăng Thiên."
"À."
Lăng Thiên nhìn nữ nhân bình tĩnh trả lời, cả người đều muốn điên rồi.
Những nữ nhân khác chỉ cần nghe tên hắn đã điên cuồng, nhưng nàng lại không hề quan tâm, hắn có tên là a miêu a cẩu gì cũng không khác biệt.
Hóa ra mình bị triệt để xem nhẹ.
Lăng Thiên không nói gì nữa, chỉ ai oán nhìn Kinh Mặc, trong đầu vẫn suy nghĩ làm thế nào để lừa được nữ nhân này...
"Nếu như ngươi không còn chuyện gì nữa thì có thể rời đi, về sau chúng ta coi như không quen biết nhau." Kinh Mặc thấy Lăng Thiên mãi không nói được chuyện gì có ích thì cũng không còn trông cậy hắn có thể nói gì liên quan đến tiểu tướng quân áo trắng, nàng muốn tiễn ôn thần này nhanh một chút, ban đêm là đại chiến, nàng còn có rất nhiều việc phải làm.
"Ta không đi, đêm nay có đại chiến, ta muốn xem." Lăng Thiên nghe Kinh Mặc nói vậy, trêи mặt hiện lên sự buồn bực.
"Xem kịch phải mua vé." Kinh Mặc nói.
"Bao nhiêu tiền, ta mua." Lăng Thiên hung hăng trừng mắt nhìn Kinh Mặc, vẫn không quên bổ sung: "Tiền của ta đều dành cho nương tử tương lai, ngươi tốt nhất đừng đòi quá nhiều, nếu không sau này sẽ hối hận đó."
Giọng điệu này giống như chắc chắn sau này Kinh Mặc sẽ gả cho hắn, đúng là mặt dày.
"Thành Vương phủ và Phi Long môn không thiếu tiền, ngươi nhìn ta giống ăn mày lắm sao?" Kinh Mặc không vui trừng Lăng Thiên.
Lăng Thiên không nói gì, chỉ nhìn Kinh Mặc, dáng vẻ mặc ngươi làm gì cũng được.
"Ngươi mang người của ngươi cho ta mượn đi, chỉ đêm nay thôi." Kinh Mặc cười nói.
"Ngươi cũng thấy đấy, ta chỉ có một thân một mình, sao có thể dẫn thêm ai đến nữa." Lăng Thiên nghe vậy thì sững sờ, sau đó thản nhiên nói.
"Thiên Nhai các chủ coi trọng nhất chính là mặt mũi của mình, mỗi lần xuất hành người đi theo ít nhất là năm mươi người, hơn nữa theo ta biết cao thủ chỗ ngươi nhiều như mây, đủ tư cách đi theo các chủ ra ngoài thì chắc hẳn đều là cao thủ đúng không?"
Kinh Mặc cười hỏi, lúc cười mắt híp lại thành một đường nhỏ, cực kỳ giống tiểu hồ ly có chủ ý xấu.
"Ngươi biết ta là các chủ Thiên Nhai các? Ngươi ngươi ngươi..." Lăng Thiên không nói nên lời, vừa rồi lúc hắn nói tên của mình vì muốn thu hút sự chú ý của Kinh Mặc, không ngờ nàng lại bình tĩnh tiếp nhận như vậy, hắn còn tưởng nàng không biết hắn là ai, không ngờ nàng đã sớm có suy nghĩ muốn ăn cướp.
"Lăng các chủ cuối cùng là có muốn đóng phí xem kịch hay không, nếu như không thì mời ngài rời đi, Thành Vương phủ chúng ta không chứa người rảnh rỗi."
"Ta đồng ý, nhưng ta muốn ở lại Thành vương phủ, hôm nay muốn ở lại, về sau cũng muốn ở lại..."
"Được, chỉ cần ta vẫn làm chủ thì ngươi có thể ở lại Thành vương phủ, đến lúc ta không còn là chủ nhân của Thành Vương phủ nữa thì ngài phải hỏi ý của chủ mới rồi." Kinh Mặc nói, chỉ là thêm đôi đũa thôi mà, chuyện này nàng vẫn làm chủ được.
Về phần Hứa Kế Thành có đồng ý để hắn ở lại hay không thì đến lúc đó hai người tự xử lý.
Danh Sách Chương: