Lương quý phi vừa nói vừa rơi lệ, nàng ta không dám nhìn thẳng mặt Trương Tiên Huy, từ khi bước vào lãnh cung sắc mặt của hắn vẫn luôn u ám, không mang theo chút sức sống nào.
Lương quý phi vẫn luôn biết rõ dã tâm của phụ thân nàng ta. Nàng ta càng hiểu rõ nếu bây giờ muốn phụ thân giúp mình, cũng chỉ có thể dùng tương lai để cám dỗ ông ta.
Chỉ là tương lai sáng chói mà nàng ta miêu tả không thể khiến sắc mặt âm u của Trương Tiên Huy ít đi chút nào, ông ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn con gái mình đang khóc như hoa lê dưới mưa nhưng vẫn không quên đùa nghịch tâm cơ với mình như trước, ông ta cố nhẫn nhịn, rồi lại nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi nữa.
Ông ta đã hơi hối hận, tại sao mình lại chọn một đứa con gái vụng về như vậy tiến cung, nếu như là đứa thông minh hơn một chút, thì tuyệt đối sẽ không rơi vào hoàn cảnh hôm nay.
Nếu như không phải trong bụng nàng ta đang có thai, thì ông ta sẽ lựa chọn vứt bỏ nàng ta mà không do dự chút nào, còn bây giờ, ông ta cũng lười giúp nàng ta.
Một kẻ ngu xuẩn không hiểu rõ tình cảnh hiện giờ của mình, có ý đồ lừa gạt ông ta...
Trương Tiên Huy đứng dậy chuẩn bị rời khỏi đó, bây giờ Lương quý phi vẫn chưa đủ tỉnh táo, ông ta sẽ cho nàng ta thời gian để suy nghĩ về tình cảnh của mình, ông ta cũng phải nghĩ cách để biết rõ chân tướng chuyện này.
Lương quý phi cho rằng mình đau khổ cầu xin, rồi phác hoạ tương lai tốt đẹp sau này cho phụ thân thấy, thì ông ta nhất định sẽ rung động, sau đó sẽ giúp mình trở thành sủng phi của Hoàng thượng lần nữa, đến lúc đó phía sau con của mình có dòng họ Trương Thị, nàng ta không tin mình không đấu lại được Lan quý phi.
Sở dĩ lần này bị thua Lan quý phi, chẳng qua vì mình qua khinh địch thôi, cũng không ngờ Lan quý phi sẽ chĩa mũi nhọn vào mình.
Lương quý phi thấy Trương Tiên Huy đã đi đến cửa lãnh cung, trong lòng mới hốt hoảng, nàng ta vội vàng cất cao giọng gọi phụ thân, rồi lảo đảo chạy về phía cửa ra vào, muốn ngăn cản Trương Tiên Huy.
Trương Tiên Huy quay đầu nhìn vẻ mặt nhếch nhác của Lương quý phi, nhẹ giọng hỏi một câu: "Nếu ngươi còn không muốn nói thật, ta chỉ có thể rời khỏi đây, nhưng mà ngươi phải hiểu, chờ đến khi ngươi bằng lòng nói thật, thì khả năng phụ thân đã không cứu được ngươi nữa rồi."
Lời nói mang ý nghĩa sâu xa của Trương Tiên Huy khiến Lương quý phi sởn hết cả gai ốc lên, nàng ta nhìn Trương Tiên Huy, đôi mắt rưng rưng, cầu xin: "Phụ thân, xin ngài ở lại, con bằng lòng nói hết mọi chuyện với người, xin người hãy cứu con."
Lúc này Trương Tiên Huy mới hài lòng quay người lại đi về phía mình ngồi lúc trước, Lương quý phi thấy Trương Tiên Huy ngồi xuống, trái tim mới buông lỏng, nàng ta nói hết chuyện sau khi Trương Tiên Huy rời khỏi chỗ mình ngày hôm đó trong lòng nàng ta đã uất ức thế nào nói hết ra, sau đó cũng nói hết kế hoạch của mình cho Trương Tiên Huy, nói cách nàng ta thuyết phục Lan quý phi, sau đó chuyện diễn ra như thế nào, cuối cùng nàng ta nhấn mạnh, nàng ta không chạm phải Ôn Yến, cho nên người hạ độc Ôn Yến nhất định không phải nàng ta.
Sau khi Trương Tiên Huy nghe Lương quý phi nói hết mọi chuyện đột nhiên trên khóe môi hiện lên một nụ cười khó hiểu.
"Nếu như chuyện này không phải do ngươi làm thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới ngươi, đến lúc đó ngươi chỉ cần thừa nhận mình ghen ghét Lan quý phi, muốn hãm hại nàng ta là được rồi, sau đó cũng chỉ coi như hai người ghen ghét đấu đá lẫn nhau thôi, không phải chuyện lớn." Trương Tiên Huy cũng từng lăn lộn trên triều đình nhiều năm đúng là gừng càng già càng cay, vừa nghe hết lời Lương quý phi nói đã hiểu rõ vấn đề nằm ở chỗ nào, dưới cái nhìn của ông ta, thì cũng không phải không có cách nào giải quyết chuyện này.
"Phụ thân, người thật sự có thể giúp con sao, người..." Lương quý phi không ngờ rằng, sau khi mình bẩm báo chi tiết mọi chuyện, thì phụ thân lại bằng lòng giúp mình, nàng ta vui sướng nhìn Trương Tiên Huy, khóe miệng nở nụ cười, tận sâu trong lòng cũng đã quyết định, chờ sau khi nàng ta ra ngoài, chuyện đầu tiên phải làm chính là khiến Lan quý phi mất mặt.
Trương Tiên Huy không kịp quan sát sắc mặt của con gái mình, cũng không có lòng nào để ý đến tâm tư của nàng ta, đầu óc ông ta đang xoay chuyển, muốn nghĩ cách xử lý để thoát tội cho con gái mình.
Tuy rằng con gái ông ta ngu xuẩn, nhưng mà cũng là điều hi vọng duy nhất trong cung của ông ta, chỉ cần nàng ta sống tốt, thì dòng họ Trương Thị bọn họ mới có thể tốt được.
Cuối cùng vẫn không nỡ vứt bỏ, không nỡ vứt đi vinh hoa phú quý sắp đến tay, buông tha hy vọng dòng họ Trương Thị sẽ trở thành trụ cột của triều đình.
"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt trước đã, tự chăm sóc bản thân, chăm sóc đứa bé trong bụng, ngươi yên tâm, trên người đứa trẻ này chảy dòng máu của Trương Thị chúng ta, ta tuyệt đối sẽ không để nó trở thành công cụ để người khác kiếm lời." Lời của Trương Tiên Huy giống như đang cam kết, khiến sự lo lắng hốt hoảng của Lương quý phi cuối cùng cũng tìm được chỗ trú ẩn, nàng ta vui mừng nhìn phụ thân mình, vẻ mặt đầy mong chờ.
Trương Tiên Huy lại dặn dò Lương quý phi thêm vài câu nữa, chẳng qua cũng chỉ là mấy câu đừng làm chuyện xằng bậy, biết thân biết phận sống trong lãnh cung, tất nhiên Lương quý phi không dám cãi lời, chỉ biết không ngừng gật đầu đồng ý.
Sau khi Trương Tiên Huy rời khỏi lãnh cung thì đi đến phủ đệ của Lương Khuê, mấy ngày nay Lương Khuê vừa vào triều lại, bởi vì công việc bận rộn nên bọn họ còn chưa kịp nói chuyện tử tế với nhau, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, hiện giờ, bọn họ phải thương lượng đối sách cho tốt để giải quyết chuyện này.
Nghĩ đến con gái trong cung muốn đẩy Lan quý phi vào chỗ chết, Trương Tiên Huy đã cảm thấy đau đầu.
Cho dù kết quả chuyện này thế nào, thì việc con gái ông ta muốn đẩy người ta vào chỗ chết, lỗi đầu tiên vẫn thuộc về ông ta.
Mà lựa chọn cuối cùng của Lương Khuê cũng làm cho ông ta rất thất vọng, nếu nói đến hai nhà, thì cũng một chín một mười với nhau, cho nên trong mắt Trương Tiên Huy, giữa bọn họ hoàn toàn có thể biến chiến tranh thành tơ lụa.
Vì thế khi Trương Tiên Huy bị Lương Khuê từ chối ngoài cửa, cả người ông ta đều sững sờ, gần như không thể tin vào lỗ tai mình được.
"Nói cho lão gia nhà các ngươi biết, ta là Trương Tiên Huy, đến tìm ông ấy vì chuyện quý phi trong cung." Trương Tiên Huy sốt ruột tiếp tục mở miệng, bởi vì ông ta biết, nếu như cuối cùng chuyện này bị coi thành ghen ghét giữa hai người, thì chỉ cần Lan quý phi giả vờ mang dáng vẻ không bận tâm, thì con gái của ông ta có thể an toàn không mất một sợi tóc nào ra khỏi lãnh cung.
"Lão gia nhà chúng tôi nói, không biết ai là Trương Tiên Huy cả, bạn của ngài ấy đều là người cùng chung chí hướng, không phải là người hãm hại và quân cờ bị lợi dụng." Người giữ cửa nói năng rất hùng hồn với ông ta.
Tuy rằng Lương Khuê vừa ra khỏi cung chưa lâu, nhưng mà trong nhà từ lớn đến bé đều đã biết, Hoàng thượng chuẩn bị giao đứa trẻ trong bụng Lương quý phi cho đại tiểu thư nuôi dưỡng, đại tiểu thư nhà bọn họ quý không thể nói, cho nên lúc nói chuyện với người khác, bọn họ đều cảm thấy mình có chỗ hơn người.
"Chuyện này chắc lão gia nhà các ngươi đã hiểu lầm rồi, ta qua đây chính là để giải thích, ta thường xuyên đến quý phủ nhà các ngươi, có lẽ ngươi cũng biết ta đây, ngươi dẫn ta đi giải thích, nhanh lên." Bị từ chối bên ngoài cửa, sắc mặt Trương Tiên Huy cũng không dễ nhìn, dù sao trên triều đình lời nói của ông ta cũng rất có trọng lượng, thế mà lại bị một tên giữ cửa từ chối...
Nhưng mà không có cách nào cả, đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, ông ta chỉ có thể tạm thời nhân nhượng vì lợi ích to lớn, dù sao chuyện này là do ông ta đuối lý, do con gái của ông ta làm việc xấu.
Nhưng cho dù ông ta có tỏ vẻ khiêm tốn thế nào, thì người giữ cửa vẫn lạnh lùng, không cho ông ta bước vào.
Trương Tiên Huy bất đắc dĩ nhìn người giữ cửa, đưa cho hắn ta một miếng con dấu bằng ngọc, rồi khẽ nói: "Đưa con dấu ngọc này cho lão gia các ngươi nhìn một chút, ông ấy sẽ gặp ta."
Con dấu bằng ngọc kia chính là do Tống Vân Lễ đưa cho ông ta, trên tay Lương Khuê có một cái giống hệt như thế, nó thể hiện sự tin tưởng và tán thành của Tống Vân Lễ dành cho bọn họ, hiện giờ ông ta chỉ hy vọng Lương Khuê có thể nể mặt Tống Vân Lễ, mà vứt bỏ hiềm khích trước đó với ông ta.
Đương nhiên, bản thân ông ta cũng hiểu rất rõ, ông ta và Lương Khuê, đã không thể vứt bỏ hiềm khích trước đó nữa rồi.