Mục lục
Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 153: LY HÔN TRƯỚC THỜI HẠN (2)




Nếu đã như thế, Hàn Nhã Thanh quyết định làm người tốt đến cuối: “Nếu không, hôm nay chúng ta làm xong thủ tục ly hôn luôn được không?”


Dù sao cũng phải ly hôn, đương nhiên là càng nhanh càng tốt, cũng tốt với hai người bọn họ, đương nhiên cũng tốt đối với cô.


Làm xong thủ tục ly hôn, cô có thể dẫn theo hai bé con về, không cân phải sống những ngày tháng lo lắng đê phòng như thế
này nữa.


Trong mắt Hàn Nhã Thanh ánh lên tia vui sướng không cách nào che giấu được.


Nhìn thấy cô vui sướng như thế, Dương Tầm Chiêu chỉ cảm thấy lông *** hơi bực bội, lên không được, xuống không xong,
anh thật sự muốn bóp chết cô cho rồi.


Không đúng, anh càng muốn đè cô dưới thân, hung hăng mà muốn cô.


Ly hôn chắc chắn là không có khả năng, từ giây phút đầu tiên kết hôn tới tận bây giờ, anh chưa bao giờ muốn ly hôn, cả đời này cô cũng đừng mơ đến chuyện ly hôn.
Đương nhiên, anh cũng biết, bây giờ cô không thích anh, anh thậm chí có thể cảm giác được cô còn rất bài xích tình cảm.


Nhưng mà cô cũng không bài xích cơ thể anh, không bài xích sự thân mật của anh, cũng không bài xích nụ hôn của anh.


Nếu đã như thế, vậy thì anh cứ ngủ đến khi cô phục đi, trước tiên ngủ để thu phục cơ thể của cô, sau lại ngủ để thu phục trái
tim cô.


Đương nhiên muốn danh chính ngôn thuận ngủ để thu phục cô, chắc chắn không thể ly hôn được.


Anh cảm thấy bản thân nên đẩy nhanh tiến độ lên rồi, điều tra rõ ràng chuyện đó, chỉ cần có đủ chứng cứ để chứng minh cô
chính là người phụ nữ năm năm trước, vậy cô muốn chạy, hoàn toàn không có cửa.


Đương nhiên, bây giờ không ly hôn, anh có thể sử dụng lại lý do lúc trước.


“Cái lỗ tai nào của em nghe thấy tôi nói không cần cổ phần Dương thị hả?” Dương Tầm Chiêu chỉ có thể nghĩ cách sửa lại lời
nói lúc nãy.


Lời nói ra như bát nước đổ đi, khó mà thu lại được, nhưng mà cho dù có khó thu cỡ nào thì bây giờ anh cũng phải thu lại.


“Hai lỗ tai đều nghe thấy rất rõ, anh vừa mới chính miệng nói ra.” Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời anh nói thì hơi ngơ ngác, anh vừa mới tự mình nói ra, còn nói lớn tiếng đến như thế, lỗ tai của cô cũng không có vấn đề, còn có thể không nghe được sao?


Mộng Nhược Đình lại nhịn không được bật cười, chị dâu thật là dễ thương quá đi.


“Em không biết phép khích tướng à?” Dương Tầm Chiêu trừng mắt nhìn cô, đúng là nói dối mà mặt không đỏ, thở không gấp.


Môi Mộng Nhược Đình khẽ giật giật, anh trai của em à, anh nói vậy có được không đó?


“Biết, nhưng mà tôi cảm thấy anh chắc hẳn không thèm dùng đến nó.” Hai mắt Hàn Nhã Thanh hơi chớp, một con người kiêu


ngạo, tự cao như anh mà còn biết sử dụng phép khích tướng sao? Sao cô lại có chút không tin vậy chứ?


Mộng Nhược Đình sửng sốt, thì ra chị dâu hiểu anh của cô đến vậy sao?


“Xài tốt là được.” Dương Tâm Chiêu lại cắn răng, lúc nên thông minh thì không thấy cô thông minh, lúc cần ngu lại đột nhiên
khôn khéo đến mức làm người ta phát bực.


“Ừ.” Hàn Nhã Thanh không thể không thừa nhận, chiêu này chắc chắn xài được đối với ông cụ Dương, ông cụ Dương là người khôn khéo cỡ nào chứ, sao có thể không nhìn ra Dương Tầm Trung có bao nhiêu tài năng, làm sao sẽ thật sự giao Dương thị vào tay Dương Tầm Trung được.


Mấy lời lúc nãy của ông cụ Dương cũng chỉ muốn hù dọa Dương Tầm Chiêu, nhưng mà cái cách nói hoàn toàn không thèm để ý của Dương Tầm Chiêu lúc này, người sẽ lo lắng nhất chắc chăn sẽ là ông cụ Dương rồi.


Nếu mà Dương Tầm Chiêu thật sự không thèm để ý tới, không chịu tiếp nhận Dương thị, vậy e là Dương thị tiêu đời rồi.


Thấy phản ứng lúc này của cô, Dương Tầm Chiêu cũng coi như khá hài lòng, nhưng mà vẫn sa sâm mặt xuống nói thêm một
câu: “Dựa theo bản hợp đồng kết hôn, trước khi tôi lấy được cổ phần của Dương thị là không thể ly hôn, chắc hẳn em rõ điểm này hơn tôi mà.”


“Ừ. Tôi biết rồi” Hàn Nhã Thanh gật đầu, cô tự tay viết hợp đồng, đương nhiên cô biết rõ.


Lúc nãy cô còn cho rằng Mộng Nhược Đình quyết định không cần Dương thị nữa, cho nên mới đưa ra lời đề nghị kết thúc cuộc


hôn nhân này trước thời hạn, không ngờ là vui mừng uổng công.


“Biết rồi? Sau đó thì sao?” Dương Tầm Chiêu hơi nhướng mày lên, mắt nhìn thẳng cô.


“Trước khi anh lấy được cổ phần của Dương thị, sẽ không nhắc lại chuyện ly hôn nữa.” Hàn Nhã Thanh đương nhiên hiểu rõ ý của anh, hơn nữa từ trước đến giờ cô luôn giữ đúng lời hứa, nếu như đã hứa với anh rồi, chắc chắn sẽ làm được, lúc nãy chỉ là do cô hiểu lầm mà thôi.


Nếu như anh không có ý đó, cô tự nhiên sẽ nghiêm túc thực hiện lời hứa của hai người.


“Ừ, vậy là tốt nhất.” Dương Tầm Chiêu cũng vừa lòng, chỉ là vẫn còn có chút không yên tâm, xem ra, anh phải tìm một cách nào đó để cho ông cụ đừng có gấp gáp chuyển Dương thị cho anh mới được.


Quả nhiên, cậu ba nhà họ Dương đen tối không ai sánh bằng.


Mộng Nhược Đình trợn tròn hai mắt, hơi kinh ngạc nhìn anh của cô, cô chưa bao giờ biết anh trai nhà cô lại âm hiểm, đen tối
như vậy!


Mộng Nhược Đình cảm thấy, anh trai âm hiểm, đen tối, không biết xấu hổ như thế này thì cho dù là lừa gạt thì một ngày nào đó cũng sẽ có thể lừa được chị dâu tới tay, chị dâu gặp được người như anh trai, hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.


Trước mặt anh trai âm hiểm đen tôi này, chị dâu trước sau gì cũng có một ngày sẽ trở thành bé thỏ trắng đứng yên bị anh trai
“ăn hiếp” mà thôi.


Tất cả những gì vừa mới xảy ra là minh chứng tốt nhất.


Cho nên cô hoàn toàn không cần phải lo lắng đến.


“Được rồi, hai người từ từ nói chuyện đi, em đi trước đây.” Mộng Nhược Đình cảm thấy chính cô đã không càn thiết ở lại chỗ
này nữa.


Hàn Nhã Thanh có hơi bất ngờ nhưng cũng không nói gì thêm, dù sao thì đó cũng là chuyện giữa Dương Tâm Chiêu và Mộng Nhược Đình, cô đương nhiên sẽ không hỏi nhiều.


Sáng hôm qua cô đã bị bộ dáng của Dương Tầm Chiêu dọa rồi, hơn nữa mấy hôm nay cô cũng không có ở chung với hai bé
con, thật sự rất muốn ở cùng và chơi chung với hai bé một chút, vừa lúc Mộng Nhược Đình gọi điện thoại nói cho cô phải đi, cho nên cô mới... “Em có thể nói chuyện riêng với chị vài câu không?” Mộng Nhược Đình nhìn Hàn Nhã Thanh, hai mắt nhanh chóng chuyển động, đột nhiên mở miệng, đánh gãy mạch suy nghĩ của Hàn Nhã Thanh.


Đối mặt với anh trai âm hiểm đen tối như thế, Mộng Nhược Đình cảm thấy chị dâu quá đáng thương, cho nên, Mộng Nhược
Đình cảm thấy, cô phải ngáng chân anh trai của mình một chút, trải thêm chút hòn đá nhỏ trên con đường anh trai theo đuổi chị dâu.


Dương Tầm Chiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn cô, trong ánh mắt có ý cảnh cáo vô cùng rõ ràng.


Mộng Nhược Đình lại không thèm để ý, hoàn toàn lờ nó đi, trực tiếp kéo tay Hàn Nhã Thanh vào trong phòng của cô.


Dương Tầm Chiêu đang định cản cô lại, nghĩ một lúc rồi lại thôi, cô cũng chẳng làm nên sóng gió gì lớn.


“Hai người thật sự chỉ là hôn nhân hợp đồng thôi sao.” Vừa vào phòng, Mộng Nhược Đình đóng cửa lại rồi hỏi thẳng.


“Ừ.” Lúc nãy Mộng Nhược Đình cũng ở đó, chắc chắn đã nghe rất rõ ràng, cho nên bây giờ Hàn Nhã Thanh cũng cảm thấy
không có gì phải giấu cả.


“Em nói cho chị biết, chị đừng quá tin tưởng anh ấy, cũng đừng để anh ấy lừa, nhất định không thể dễ dàng yêu anh ấy.”


Mộng Nhược Đình cảm thấy anh trai của cô đã đủ ưu tú rồi, nếu lại thêm một vài thủ đoạn âm hiểm đen tối nữa, chị dâu chắc
chắn không thể chống đỡ được bao lâu, cho nên cô không thể để chị dâu quá dễ dàng bị anh trai lừa mất trái tim được.


Nghe nói, đàn ông nếu như có được thứ gì đó quá dễ dàng thì sẽ không biết quý trọng.


“Cô yên tâm đi, tôi sẽ không.” Hàn Nhã Thanh nhìn cô cười nhạt, nở một nụ cười làm cô yên tâm.


Từ lúc cô sinh bé con ra đời, cô đã dành hết tất cả tình yêu của mình cho hai bé con.


Tình yêu đối với cô đã trở thành một thứ xa xỉ, cô sẽ không hy vọng xa vời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK