Mục lục
Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy nhiên, ngay cả khi muốn rời đi, anh cũng phải yêu câu một nụ hôn và rời đi trong sự hài lòng.

Hàn Nhã Thanh sững sờ, sau đó kiễng chân nhanh chóng hôn lên má anh.

“Hàn Nhã Thanh, em là đứa nhỏ ba tuổi sao? Gọi cái hôn này là hôn sao? Em có thể qua loa hơn nữa được không?” Dương Tầm Chiêu tức giận đến buồn cười, hôn lên má gọi là hôn sao? Tay anh vốn đã ôm lấy cô, giờ anh càng siết chặt không cho cô co rút lại, huống chi để cô rời đi.

“Vậy thì anh muôn thế nào?” Hàn Nhã Thanh cũng biết nụ hôn cô vừa hôn có chút quá khiêm tốn, nhưng lúc này cô bị áp lực nên không có hôn lên môi anh.

"Ở đây..." Dương Tầm Chiêu chạm vào môi mình một cái, nhìn thẳng vào cô, nắm chặt tay cô hơn.

Ý tứ của anh rất rõ ràng, nếu cô không hôn anh như lời anh nói, anh sẽ không buông tha cho cô.

Hàn Nhã Thanh ở trong lòng thở dài, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn môi của anh rồi nhẹ nhàng mím môi, có một loại cực kỳ quyến rũ, vô cùng quyến rũ.

Cô không bao giờ là loại phụ nữ si tình, nhưng cô vẫn bị quyến rũ.

Thực ra hôn anh thực sự không khó, chỉ với vẻ ngoài đẹp mắt của anh, nhiều phụ nữ đều muốn hung ác nhẫn tâm đè anh ấy xuống ấy chứ.

Cô cảm thấy bây giờ mình sắp trở thành loại phụ nữ như vậy.

Hàn Nhã Thanh đã kiễng chân lên hôn nhanh lên môi anh, tất nhiên chỉ nhanh như vậy thôi.

Nhưng mà Dương Tầm Chiêu hiển nhiên không hài lòng, một tay anh đột nhiên đè sau đầu cô, hôn mãnh liệt.


Nụ hôn của anh thật sâu, kéo dài và cuồng nhiệt.

Lần này, Hàn Nhã Thanh không có bài xích, cũng không đẩy lùi quá nhiều, khi anh vào sâu hơn, thân thể cô từ từ mềm ra, hai tay theo bản năng ôm lấy anh.

Giờ phút này, cô đã quên hết những chuyện khác, hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn điên cuồng của anh.

Khóe môi Dương Tầm Chiêu câu lên thỏa mãn, hừ, cuối cùng cũng bình thường.

Khi Dương Tầm Chiêu buông ra, Hàn Nhã Thanh khẽ dựa vào bên tai anh, cô càng cảm nhận được nụ hôn của anh, cảm giác càng ngày càng mạnh, nếu thật sự là anh em, cô có cảm thấy như vậy không?

Hàn Nhã Thanh tựa vào trong vòng tay anh, cảm thấy phiền muộn trong lòng đã bớt đi đáng kể.

“Anh trai, anh trai, cha mẹ đang chơi đùa hôn hít phía dưới.” Đường Vũ Kỳ vừa đi tới cửa sổ liền nhìn thấy ngoài cửa có hai người hôn nhau, cao hứng hét lên với anh trai thân yêu.

Đường Minh Hạo nhanh chóng đi tới, nhìn một cái, khóe môi hơi cong lên.

"Anh à, ba và mẹ muốn kết hôn rồi sao? Bà cố nói, chỉ những người kết hôn mới được hôn nhau” Đường Vũ Kỳ vào nhà họ Đường không lâu, hiển nhiên là bị bà cụ Đường ảnh hưởng.
Trong quan niệm của người cao tuổi, điểm này chắc chắn là tương đối bảo thủ.

“Hừ hừ.” Đường Minh Hạo nhìn Dương Tầm Chiêu một lần nữa, sau đó khẽ khịt mũi hừ nhẹ.

Đúng vậy, Dương Tầm Chiêu đối tốt với mẹ của cậu bé. Có thể nói là không chê vào đâu được. Cậu bé nghe cậu của mình nói. Chuyện của mẹ hôm nay đã được Dương Tầm Chiêu giải quyết, không mất nhiều thời gian. Dương Tầm Chiêu sau khi cứu mẹ cậu từ đồn cảnh sát, Dương Tầm Chiêu thực sự lợi hại.

Nhưng mà Dương Tầm Chiêu cho tới bây giờ vẫn chưa phát hiện được cậu và em gái, cũng không phát hiện được một chút dấu vết nào.

Trên thực tế, rất nhiều chuyện đều hiển nhiên, ví dụ như lần trước Dương Tầm Chiêu đến nhà họ Đường, nhìn rõ ràng đồ chơi của con gái mình, nhưng Dương Tầm Chiêu lại không để ý đến sự tồn tại của chúng.

Nếu Dương Tầm Chiêu ngốc một chút, cậu có thể hiểu và chấp nhận, nhưng Dương Tầm Chiêu lại rất sắc sảo, sắc sảo trong mọi truyện, chẳng qua là không phát hiện ra cậu và em gái cậu.

Ông ta rõ ràng không quan tâm đến chuyện của họ.

Đường Minh Hạo nhớ những gì Dương Tầm Chiêu đã nói trước đây răng không thích trẻ con, có vẻ như Dương Tầm Chiêu thực sự không thích trẻ con.


“Anh à, nếu ba và mẹ kết hôn, chúng ta sẽ có ba, và gia đình chúng ta có thể ở bên nhau.” Đường Vũ Kỳ hiển nhiên không nhìn ra sự không hài lòng của anh trai, đối với việc có ba, Đường Vũ Kỳ có đến mười phần chờ mong.

Khi Đường Minh Hạo nghe thấy lời của em gái mình, đôi mắt cậu nhanh chóng lóe lên, cùng nhau? Đây cũng là một cám dỗ lớn đối với em gái cậu.

Với cậu ấy cũng vậy, tuy ngoài mặt cậu tỏ vẻ không quan tâm đến nhưng trong lòng cậu ấy đang mong đợi điều đó.

Nhưng mà Dương Tầm Chiêu không thích trẻ con, sẽ không thích cậu và em gái? Đây là điều khiến cậu lo lắng nhất.

“Anh hai, anh lo lắng ba không thích chúng ta sao?” Mặc dù Đường Vũ Kỳ thường ăn vặt, nhưng khi phản biện vẫn rất tinh tế.

Điểm này nên được thừa hưởng từ Hàn Nhã Thanh.

Đường Minh Hạo đảo mắt nhanh, nhìn em gái, mím chặt khóe môi, không nói gì.

"Anh hai, bất quá bà cố nói, ông ấy là ba ruột của chúng ta, ông ấy sẽ không chán ghét chúng ta, một lòng yêu mẹ của chúng ta hơn chúng ta một chút, ừm, bất quá bà cố cũng nói, ba yêu mẹ thì sẽ yêu ai yêu cả đường đi, và nếu ba yêu mẹ nhiều một chút, ông ấy sẽ yêu chúng ta nhiều hơn.” Rõ ràng, bà cụ Đường đã nói rất nhiều điều tốt đẹp về Dương Tầm Chiêu trước mặt Đường Vũ Kỳ.

“Yêu ai yêu cả đường đi?” Đường Minh Hạo cau mày khi nghe lời nói của Đường Vũ Kỳ, họ vốn là con ruột của Dương Tầm Chiêu, còn cần yêu cả đường đi?

Vì vậy, Đường Minh Hạo hiển nhiên đang rất ghen tị.

“Anh, anh cũng biết ba cưới mẹ, hai người chúng ta là cho đi.” Đường Vũ Kỳ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, cũng không phải như Đường Minh Hạo nghĩ.

“Ai nói cho em biết chúng ta là cho đi?” Đường Minh Hạo sững sờ, ánh mắt lóe lên, bọn họ là cho đi? Ai đã nói điều này?

"Chú Mộ Dung Tri đã nói rồi. Chú Mộ Dung Tri nói ai muốn cưới mẹ thì chúng ta sẽ giao cho ai." Đường Vũ Kỳ chớp chớp một đôi mắt to thông minh, trong sáng và chân thành.

“Chuyện đó là trước đây, bây giờ thì khác.” Đường Minh Hạo nhìn cô bé khẽ thở dài.

Bây giờ Dương Tầm Chiêu là ba của bọn họ, chuyện này có thể giống nhau sao?

Nếu Dương Tầm Chiêu không phải ba ruột của bọn họ, cậu cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy.

“Này, anh trai, mẹ đi rồi.” Đường Vũ Kỳ lại nhìn ra ngoài cửa, không thấy Hàn Nhã Thanh đâu, chỉ có Dương Tầm Chiêu đứng ngoài cửa nhà họ Đường.

Lúc này, Dương Tầm Chiêu ánh mắt khẽ đảo, anh vừa vặn hướng về phía cửa sổ nơi mà Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đang đứng.

“Anh à, ba đang nhìn qua, ba đã nhìn thấy chúng ta, ông ấy đã nhìn thấy chúng ta.” Đường Vũ Kỳ thấy Dương Tầm Chiêu nhìn qua đây, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hưng phấn, không khỏi kêu lên.

Đường Minh Hạo nghe lời nói của Đường Vũ Kỳ, ánh mắt chớp nhanh, có ý muốn tránh anh, nhưng thân hình lại không nhúc nhích.



Nhóc thầm nghĩ Dương Tầm Chiêu sẽ phản ứng thế nào nếu nhìn thấy họ?



Đường Minh Hạo nghĩ vậy, trong tiềm thức lại tiến gần cửa sổ hai bước.



“Anh à, chắc ba có thể nhìn thấy chúng ta.” Đường Vũ Kỳ rất vui vẻ muốn leo lên cao hơn để Dương Tầm Chiêu nhìn thấy bọn họ nhanh hơn.



Nhưng mà, ánh mắt của Dương Tầm Chiêu chỉ quét qua cửa sổ không chút lưu tình, rồi nhanh chóng quay đi.



Hiện tại đang là ban ngày, nắng gắt nên nhìn từ vị trí của Dương Tầm Chiêu, qua tấm kính hoàn toàn không nhìn thấy tình hình trong phòng.



Đường Vũ Kỳ sững sờ, trên mặt có chút thất vọng, nhưng là không nhịn được, lại tiếp tục muốn leo lên, nhất định phải để cho ba nhìn thấy cô bé.



Nếu không, đến khi nào ba mới phát hiện ra cô bé đây?



Nhưng vào lúc này, Dương Tầm Chiêu lấy điện thoại di động ra, bấm nhanh một dãy số rồi bước lên xe.




Lúc nãy anh cảm thấy Hàn Nhã Thanh không được bình thường nên muốn kiểm tra xem cô đã đi đâu trước đó. Và đã đi gặp ai vào thời gian trước đó?



Dương Tầm Chiêu lúc này đang suy nghĩ về người phụ nữ của mình nên cũng không để ý đến điều gì khác, ánh mắt vừa rồi nhìn về phía cửa sổ thực ra chỉ là một cái lướt qua bình thường, bởi vì anh cũng biết Hàn Nhã Thanh không có đi về đến phòng, vì vậy anh đã không nhìn kỹ hơn chút nào.



Sau khi Dương Tầm Chiêu lên xe, Thư ký Lưu trực tiếp lái xe rời đi.



“Anh, ba không nhìn thấy chúng ta, ba lên xe rời đi.” Đường Vũ Kỳ nói đến đây khóe miệng cong lên, hiển nhiên có chút bất mãn: “Anh à, anh nói coi ba bị mù sao, em thật sự là một đứa bé lớn xinh đẹp dễ thương, ông ấy sao lại không thể nhìn thấy em."



“Ừm, vậy là do bị mù.” Đường Minh Hạo nghiêm túc gật đầu, đồng ý với câu nói của em gái.



Dương Tầm Chiêu hẳn là bị mù.



“Nói cho tôi biết ngay lập tức, hắt xì.” Có ai đó đang gọi điện vào lúc này, sau đó đột nhiên hắt hơi nhiều lần liên tiếp.



"Sao thế? Cảm lạnh?" Người ở đầu dây bên kia sửng sốt, liên quan tâm hỏi.



“Không.” Dương Tầm Chiêu sửng sốt, lông mày cau lại, mặc dù hôm qua thức khuya nhưng hiện tại anh vẫn ổn, không có một chút triệu chứng cảm lạnh nào. Sao lại có thể đột nhiên hắt hơi nhiều như vậy?



Lạ nhỉ!



“Đó chắc là ai đó đang mắng anh.” Người ở đầu dây bên kia đột nhiên bật cười, đương nhiên cũng chỉ là câu nói đùa.



“Hẳn là người phụ nữ của tôi đang nghĩ đến tôi.” Dương Tầm Chiêu tuyệt đối không tin có người sẽ dám mắng mình, anh thà tin rằng người phụ nữ của anh đang nghĩ đến anh, à, anh cũng nhớ cô rồi, mặc dù chỉ vừa xa nhau một chút mà anh đã nhớ.

“Ô, thật sự là tự luyến.” Người đầu dây bên kia lập tức cười nói.

“Được rồi, mau điều tra đi.” Dương Tầm Chiêu nào có thời gian nói chuyện vô nghĩa, anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong hai giờ ngắn ngủi này.

Khi Hàn Nhã Thanh bước vào phòng, nhìn thấy con gái của mình là Đường Vũ Kỳ đang bĩu môi tỏ vẻ khó chịu.

“Con gái, có chuyện gì vậy?” Hàn Nhã Thanh nhướng mày, ai đã chọc con gái bảo bối của cô không vui.


“Mẹ, ba bị mù.” Đường Vũ Kỳ liên than thở, trực tiếp bày tỏ sự bất mãn.

“A?” Hàn Nhã Thanh sững sờ, lời này từ đâu mà lại nói thế? Dương Tầm Chiêu bị mù khi nào?

“Con và anh trai chỉ đứng ở cửa sổ, ba cũng không nhìn thấy bọn con.” Đường Vũ Kỳ nhanh chóng nói lý do rất đơn giản và trực tiếp. Hàn Nhã Thanh không khỏi nở nụ cười: "Còn hy vọng ba nhìn thấy con?”

“Dạ rất hy vọng, nhưng mà ba bị mù không nhìn thấy, con phải làm sao?” Đường Vũ Kỳ vội vàng gật đầu, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng thêm rối rắm.

“Ba sẽ nhìn thấy con, ba nhất định sẽ yêu chúng con.” Hàn Nhã Thanh ôm Đường Vũ Kỳ trong tay, nghĩ đến những lời Dương Bạc Vệ đã nói trước đó, mắt cô hơi chùng xuống.

Nếu những gì Dương Bạc Vệ nói là sự thật thì hai đứa con yêu của cô ...

Hàn Nhã Thanh an ủi Đường Vũ Kỳ, sau đó đi tắm, nhưng vẫn chưa ngủ, cô đang đợi tin nhắn của Đường Lăng.

Đột nhiên điện thoại di động của cô vang lên, Hàn Nhã Thanh nhanh chóng mở máy, nhìn thấy đó là email mà Đường Lăng đã gửi cho cô.

Tay Hàn Nhã Thanh cứng đờ, cô muốn biết kết quả thẩm định ADN của mình.

Sau đó cô nhanh chóng mở email và nhìn thấy kết quả mà Đường Lăng gửi tới.

Hàn Nhã Thanh sững sờ, sau đó khóe môi khẽ giật...

Kết quả giám định của ADN chứng minh cô và Dương Bạc Vệ không có quan hệ huyết thống

Hàn Nhã Thanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hòn đá đè lên ngực cô cũng biến mất.

Làm cho cô phải sợ bóng sợ gió một trận.

Trong trường hợp này, cô không cần phải lo lắng về việc xét nghiệm ADN của Dương Bạc Vệ, dù ông có đi xét nghiệm như thế nào thì kết quả cũng sẽ như nhau, cô và Dương Bạc Vệ cũng không có quan hệ gì!

Chuyện trong lòng cô đã được giải quyết, lẽ ra cô có thể yên tâm ngủ một giấc, nhưng Hàn Nhã Thanh cô lại vẫn không ngủ được.

Cô đột nhiên muốn nhìn thấy Dương Tầm Chiêu, ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu cô, rồi cô như phát điên lên, không thể kiềm chế được.

Hàn Nhã Thanh nhanh chóng đứng dậy, thay quần áo rồi đi ra ngoài, cô muốn gặp anh, bây giờ lập tức đến gặp anh.

Phạm My biết rằng Hàn Nhã Thanh cả đêm không ngủ nên đã bế hai đứa bé xuống lầu trước.

“Mẹ, mẹ đi đâu vậy?” Đường Vũ Kỳ đang chơi dưới lâu nhìn thấy Hàn Nhã Thanh ngay lập tức chạy tới, nhanh chóng dừng lại trước mặt cô.

“Mẹ đi tìm ba.” Đôi mắt Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lóe lên khi nhìn thấy đứa con gái đang ở trước mặt.

“Mẹ tìm ba làm gì?” Đường Vũ Kỳ ngẩng đầu nhìn cô.

"Đi tìm ba và chữa bệnh mù cho ông ấy, sau đó ba có thể nhìn thấy bé Vũ Kỳ.” Hàn Nhã Thanh quỳ xuống ôm Đường Vũ Kỳ vào lòng, nói nhỏ vào tai cô bé.

"Thật sao? Mẹ thực sự có thể chữa khỏi bệnh mù cho ba." Đường Vũ Kỳ hiển nhiên vẫn còn đang nghiên ngẫm chuyện này, vì vậy cô bé rất vui khi nghe những lời của Hàn Nhã Thanh.

Đường Minh Hạo liếc nhìn Hàn Nhã Thanh, khóe môi giật giật rõ ràng, cô muốn gặp Dương Tầm Chiêu thì nói thẳng, tại sao lại bịa ra lý do như vậy.

Lời nói của cô cũng chỉ có thể lừa được Đường Vũ Kỳ, trừ cô bé ra thì không ai tin được.

“Mắt của Dương Tầm Chiêu bị sao vậy? Tại sao lại bị mù?” Tuy nhiên, sắc mặt của Phạm My thay đổi sau khi nghe thấy lời nói của Đường Vũ Kỳ, hiển nhiên cho là thật.

"Ba không nhìn thấy chúng con không phải do mắt mù, mà là lòng mù, như thế có hữu dụng hay sao? Không giải quyết được vấn đề căn bản." Đường Minh Hạo dù sao cũng không thể không nói, lòng của Đường Minh Hạo chỉ có thể nói chua và chua đến sắp nổi bọt.

Đương nhiên, lúc trước Dương Tầm Chiêu nói không thích trẻ con, đây chính là lý do lớn nhất.

Cậu bé Đường Minh Hạo quá nhạy cảm, cậu sợ Dương Tầm Chiêu thật sự không thích cậu cùng với em gái của mình.

Phạm My hiểu ra, khóe môi không khỏi giật giật, vừa mới dọa đến bà, bà còn cho là Dương Tầm Chiêu mù thật.

"Được, vậy mẹ không chữa nữa. Mẹ chờ con chữa trị. Mẹ biết rằng con sẽ chữa được cho anh ta, dù anh ta mắt mù hay là lòng bị mù."

Hàn Nhã Thanh đương nhiên hiểu được suy nghĩ của con trai Đường Minh Hạo, để cho cha con họ giải quyết vấn đề giữa họ.

Mà bây giờ cô muốn đi tìm Dương Tầm Chiêu, có chuyện quan trọng hơn, đúng vậy, còn có chuyện quan trọng hơn!!

Đường Minh Hạo môi khẽ cong, không lên tiếng.

Hàn Nhã Thanh đứng dậy đi ra ngoài.

“Anh, không phải mẹ nói bệnh của ba là do anh hai chữa trị sao? Tại sao bà ấy vẫn đi mất rồi?” Sau khi Hàn Nhã Thanh rời đi, người bạn nhỏ Vũ Kỳ phản ứng lại, không nhịn được mà mở miệng.

Cho nên, mẹ cô chỉ lấy cớ, cô nhóc ngốc nghếch bị lừa rồi, nhưng Đường Minh Hạo không nói ra.

“Anh à, em cảm thấy bây giờ mẹ yêu ba hơn cả chúng ta.” Đôi mắt to tròn của Vũ Kỳ chuyển một vòng, đột nhiên nói ra câu thế này.

Đường Minh Hạo môi mấp máy, rõ ràng là cậu muốn giải thích, hoặc là giúp mẹ thân yêu của mình biện hộ, nhưng cậu lại thấy mình không thể giải thích được chút nào.

Vì trong lòng cậu cũng nghĩ như vậy.

Mẹ bọn họ tối hôm qua không có nghỉ ngơi, về đến nhà nói đi ngủ, liền đuổi bọn họ xuống lầu, kết quả bây giờ trực tiếp đi gặp Dương Tầm Chiêu?

Cậu ấy có thể nói gì nữa?

“Ba yêu mẹ hơn chúng ta, và bây giờ mẹ cũng yêu ba hơn?” Cô nhóc Vũ Kỳ chậm rãi nói thêm.

Phạm My sững sờ khi nghe những lời của Vũ Kỳ, vừa định mở miệng.

“Chà, họ yêu nhau là đúng rồi.” Tuy nhiên, bà chưa kịp nói thì Đường Minh Hạo đột nhiên nói.


Dù vẫn còn nhiều điều không hài lòng với Dương Tầm Chiêu, nhưng cậu bé cảm thấy cha mẹ yêu thương nhau là điều bình thường.

Hàn Nhã Thanh vốn dĩ muốn gọi điện cho chú Lý để đưa cô đi, nhưng cô nghĩ lúc này đang đi tìm Dương Tầm Chiêu, không biết khi nào mới về nên trực tiếp hỏi chìa khóa từ chú Lý rồi lái xe đi ra ngoài. chính cô lái xe ra ngoài.

Kỹ năng lái xe của Hàn Nhã Thanh không có gì đáng nói, cô lao đến nhà của Dương Tầm Chiêu bằng tốc độ nhanh nhất, đương nhiên lần này cô không vượt đèn đỏ hay chạy quá tốc độ.

Hàn Nhã Thanh biết mật mã của nhà Dương Tầm Chiêu, và mở khóa, đi thẳng lên lầu, đi thẳng vào phòng của Dương Tầm Chiêu.

Tuy nhiên, không có ai trong phòng của Dương Tầm Chiêu.

Hàn Nhã Thanh sửng sốt, theo lý thuyết vào giờ này Dương Tầm Chiêu nên về nhà vào lúc này.

Anh ấy không về nhà, mà còn ở công ty?

Hàn Nhã Thanh sững sờ, đột nhiên cảm thấy có phải mình quá bốc đồng.

Muốn tạo cho Dương Tầm Chiêu một bất ngờ, nhưng cô không ngờ rằng Dương Tầm Chiêu hoàn toàn không có ở nhà.

Hàn Nhã Thanh khẽ thở dài, sau đó rời khỏi phòng ngủ chính, vốn dĩ cô muốn đi thẳng xuống lầu, nhưng khi đi ngang qua căn phòng cô từng ở, đột nhiên nghe thấy trong phòng có tiếng chuyển động.

Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh chợt lóe lên, sau đó nhanh chóng mở cửa.

Không có ai trong phòng, nhưng tiếng nước chảy từ phòng tắm.

Không lâu sau khi Dương Tầm Chiêu về nhà, anh đang tắm trong phòng tắm.

Khóe môi Hàn Nhã Thanh không khỏi câu lên, Dương Tầm Chiêu giữ phòng ngủ chính lớn như vậy không dùng đến, vậy mà sống trong phòng khách mà cô từng ở?

Lý do là Dương Tầm Chiêu nhớ cô quá nhiều, phải không?

Khóe môi Hàn Nhã Thanh bất giác nhếch lên, cô đóng cửa lại, sau đó trực tiếp đi vào phòng tắm.

Bước đến cửa phòng tắm, cô gõ cửa phòng tắm.

“Ai?” Trong phòng tắm dừng lại tiếng nước, giọng nói có chút trâm thấp của Dương Tầm Chiêu phát ra.

Rõ ràng là tiếng gõ cửa quá đột ngột, Dương Tầm Chiêu nhất thời không phản ứng kịp.

“Anh Dương, anh có cân dịch vụ đặc biệt không?” Hàn Nhã Thanh cố ý đổi giọng hỏi, giọng nói tinh tế và hấp dẫn.

Tất nhiên, khi cô ấy nói điều này, nụ cười trên mặt cô ấy càng rõ ràng hơn.

Cô đang nghĩ, lúc này, tình huống này có làm Dương Tầm Chiêu sợ hãi không?


Rồi ngay sau đó, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.

Ánh mắt Hàn Nhã Thanh nhanh chóng nhìn sang, lúc này Dương Tầm Chiêu đã mặc áo choàng tắm, nhưng trên ngực vẫn còn những đọng giọt nước.

Rõ ràng là quá gấp gáp, anh không có thời gian để lau mình.

Dương Tầm Chiêu nhìn cô, nhìn thẳng vào cô, không nhúc nhích, không nói, không phản ứng, hoặc anh không thể tin vào mắt mình vào lúc này.

Tại sao cô ấy lại ở đây?

Cô ấy vẫn chưa đi ngủ à?

Trước đây, cô đã cố gắng lấy đẩy anh đi, làm sao giờ lại...

Giờ phút này, Dương Tầm Chiêu chắc hẳn là có ảo giác trong người, cả đêm không nghỉ ngơi thì lại sinh ra ảo giác?

“Nghe nói có dịch vụ đặc biệt, anh Dương phản ứng có phải qua gấp gáp rồi hay không .” Hàn Nhã Thanh nhìn anh, khóe môi khẽ cong lên, anh gâp gáp như vậy sao?

Giọng giả mà cô vừa dùng, anh không phải lập tức nhận ra giọng của cô?

Nghe được lời nói của cô, Dương Tầm Chiêu hai mắt chớp chớp rồi lại chớp, nhưng vẫn không nhúc nhích, vẫn nhìn cô như vậy.

Mặc dù cô cố tình thay đổi giọng nói, nhưng anh vẫn đoán ngay được đó là cô. Rốt cuộc, không có nhiều người có thể vào phòng của anh ta.

"Anh Dương có cần phục vụ không? Không cần thì tôi đi đó?” Hàn Nhã Thanh khẽ nhếch khóe môi khi thấy anh vẫn còn đang sững SỜ.

Cô chủ động đi tới, phản ứng của anh là gì?

Hàn Nhã Thanh xoay người rời đi.

Dương Tầm Chiêu rốt cuộc cũng hoàn hồn, nhanh chóng vươn tay, nắm lấy cô, dùng sức kéo cô vào lòng.

Đã đến, vẫn muốn chạy à?

Không phải nói có dịch vụ đặc biệt sao?

Hừm, anh muốn xem cô có thể có những dịch vụ đặc biệt nào?

“Nói cho tôi biết, có dịch vụ đặc biệt gì?” Dương Tầm Chiêu cắn một cái lên môi cô, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, lông mày nhướng lên. Tốt lắm.

“Anh Dương cần phục vụ gì?” Hàn Nhã Thanh nhìn anh với đôi mắt như tơ và nụ cười ngọt ngào, vừa nói vừa đưa tay lên ngực anh chạm những giọt nước.

Đôi mắt Dương Tầm Chiêu của tối sầm lại vài lần, anh nhìn chằm chằm vào bàn tay cô đang chọc vào ngực anh. Những ngón tay mảnh mai của cô như đang bốc cháy, và mỗi một cú chạm như đốt cháy làn da anh.

“Người phụ nữ, em đang đốt lửa trong tôi.” Giọng Dương Tầm Chiêu lúc này hiển nhiên cũng khàn khàn, nếu sự xuất hiện của cô không quá bất ngờ và khiến anh có chút khó lường, anh nhất định phải đòi hỏi cô ngay lập tức.

“Anh Dương, nếu không thì mát xa trước?” Hàn Nhã Thanh biết chính mình cũng đang bốc hỏa, cố ý làm như vậy, sau khi xem kết quả xét nghiệm ADN, cô đột nhiên muốn buông thả bản thân.

Bằng không, cô đến tìm anh làm gì?



Hàn Nhã Thanh biết mình đang châm lửa, cô chính là cố ý, sau khi thấy được kết quả giám định ADN, cô đột nhiên muốn buông thả bản thân một lần, bằng không, cô đến nhà tìm anh để làm gì?



Cô đã đến rồi, đương nhiên là biết chuyện gì sẽ xảy ra.



“em xác định sao? Ở đây? Xoa bóp?” Dương Tầm Chiêu híp mắt lại, người phụ nữ này quá khác thường, khác thường đến mức anh có bản năng muốn phòng bị.



“Có quan hệ gì sao?” Đôi mắt của Hàn Nhã Thanh chớp chớp, thân thái đó rất ngây thơ vô tội.



Dương Tầm Chiêu không có hành động gì, cũng không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.



Sau đó, Hàn Nhã Thanh thực sự đưa tay ra, ấn lên vai của anh.



Dương Tầm Chiêu âm thầm hít một hơi, đến cùng thì hôm nay người phụ nữ này là như thế nào?



“Hàn Nhã Thanh, nói đi, vì sao lại đột nhiên đến đây?” Người phụ nữ này trước đây chưa từng chủ động, lại đột nhiên biến thành chủ động như vậy, đây là một chuyện đặc biệt kì lạ.



Cho nên, Dương Tầm Chiêu kết luận, chắc chắn là cô có mục đích gì đó.



“Nhớ anh mà.” Bàn tay của Hàn Nhã Thanh vốn đặt ở trên vai anh lại đột nhiên nắm lấy cổ của anh, cô nhóm chân lên, mặt của cô hướng gần về phía anh, lời nói của cô nhẹ nhàng chậm rãi truyện về phía anh.



Âm thanh của cô không cao, nhưng lại cực kỳ rõ ràng.




Đúng vậy, cô nhớ anh, thì chính là nhớ anh, rất nhớ, rất nhớ, cho nên cô liên đến đây.



Vốn dĩ cô vẫn luôn không biết, tình cảm của cô đối với Dương Tầm Chiêu lại sâu đậm đến như vậy.



Là Dương Bạc Vệ đã khiến cô nhận rõ tình cảm của mình.



Một câu nhớ anh này, lại khiến cho đáy lòng của Dương Tầm Chiêu run rẩy, đây vẫn là lần đầu tiên người phụ nữ này chủ động thổ lộ với anh, mà còn trực tiếp như vậy, mập mờ như vậy, như vậy khiến anh không thể chống đỡ được.



“Có phải là có chuyện gì xảy ra hay không?” Nhưng mà, Dương Tầm Chiêu vẫn giữ vững lí trí của mình, cô đột nhiên nhiệt tình như vậy thực sự quá kì lạ.



Cô đột nhiên thổ lộ như vậy lại càng khiến cho anh có cảm giác rất không chân thật.



“Không có việc gì.” Hàn Nhã Thanh âm thầm hít một hơi, lúc trước quả thật có việc, nhưng bây giờ đã không có nữa rồi, không có chuyện gì cả.



“Chính là nhớ anh thôi.” Mũi chân của Hàn Nhã Thanh càng kiễng lên cao hơn, mặt của cô cách gương mặt của anh càng gần hơn, khóe môi của cô hơi cong lên: “Rất nhớ, rất nhớ.”



Giờ khắc này, lý trí của Dương Tầm Chiêu tan rã trong nháy mắt, hiện tại anh đã không còn nghĩ được nhiều nữa.



Hiện tại trong mắt của anh, trong lòng anh chỉ có cô, một tiểu yêu tinh đang dụ dỗ anh.



“Hàn Nhã Thanh, lửa do em đốt, tự em phải phụ trách.” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, giờ phút này trong đôi mắt thâm thuý đã nổi lửa.



Lửa này là do cô đốt, cho nên, cô phải phụ trách dập lửa, mặc kệ cô có mục đích khác hay không, anh đều không có ý sẽ bỏ qua cho cô.



“Vâng, em phụ trách dập lửa.” Khóe môi của Hàn Nhã Thanh hơi cong lên, cười khẽ một tiếng, lửa này do cô cố ý khơi lên, cho nên, cô sẽ phụ trách dập lửa!



“Hàn Nhã Thanh, đừng hối hận.” Khóe môi của Dương Tầm Chiêu khẽ cong lên, sau một giây, anh trực tiếp đặt cô ở trên tường của nhà tắm, hung hăng hôn lên cô.



Không hối hận, giờ phút này, Hàn Nhã Thanh đã bị anh hôn, cho nên, những lời này chỉ có thể nói ở trong lòng.



Cô sẽ không hối hận, cô chỉ cảm thấy rất may mắn, đặc biệt may mắn. may mắn ông trời cũng không tàn nhẫn như vậy.




Vốn dĩ, Hàn Nhã Thanh quả thật không hối hận, nhưng về sau, cô hối hận rồi, thật sự hối hận.



Dương Tầm Chiêu quả thật không phải là người, sau khi anh điên cuồng quả thật khiến cho người ta không thể chịu được, về sau đó, mặc kệ cô có câu xin như thế nào, anh đều không có ý nghĩ bỏ qua cho cô.



Hàn Nhã Thanh cũng không biết mình đã ngủ như thế nào, trước khi ngủ cô đã nhìn thấy bầu trời bên ngoài đã đen rồi, cô cũng không biết đã mấy giờ rồi, nhưng chắc chắn là đã rất muộn, cô nghĩ đến hai bé con, đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với hai bé con ở nhà cô, cô vẫn muốn trở về nhà nhìn hai bé con.



Nhưng mà, đôi mắt của cô không mở ra được nữa.



Dương Tầm Chiêu nhìn cô đang ngủ say, trong đôi mắt ẩn chứa vài phần cảm xúc phức tạp, hôm nay cô thực sự rất kì lạ, nhưng anh thích, nếu như về sau mỗi lần cô đều như vậy, thì anh rất hài lòng.

Dương Tầm Chiêu ôm cô vào ngực, ôm cô thật chặt, cũng chậm rãi ngủ thiếp đi.

Ngày thứ hai, Dương Tầm Chiêu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Dương Tầm Chiêu mở to mắt, nghe được là tiếng chuông điện thoại của cô, lúc này điện thoại của cô đang đặt ở dưới gối đầu của anh, có thể là tối hôm qua không biết làm sao lại để ở đó.

Cho nên, âm thanh lúc này anh nghe thấy, nhưng Hàn Nhã Thanh không nghe thấy, Hàn Nhã Thanh đang ngủ say, hôm qua thực sự cô đã quá mệt mỏi rồi.

Dương Tầm Chiêu sợ đánh thức cô, cho nên trực tiếp lấy điện thoại của cô ra, sau đó nghe máy.

“Thanh Thanh.” Điện thoại vừa kết nối, đã nghe được giọng nói của một người đàn ông truyền đến.

Giọng nói của đàn ông...

Nghe được giọng nói của người đàn ông lại thân thiết gọi Thanh Thanh như vậy, đôi mắt của Dương Tầm Chiêu hơi nhíu lại.

Nhưng, anh chợt phát hiện ra giọng nói của người đàn ông này rất quen thuộc, rất giống như ai đó.

Bình thường, cả anh và Dương Bạc Vệ đều ít nói, giờ phút này lại thông qua điện thoại, âm thanh cũng có thay đổi, nhưng Dương Tầm Chiêu vẫn nghe được giọng nói đó giống với giọng của Dương Bạc Vệ.

Nhưng, vì sao Dương Bạc Vệ lại gọi điện thoại cho Hàn Nhã Thanh? Hơn nữa còn trực tiếp kêu là Thanh Thanh?

Đôi mắt của Dương Tầm Chiêu hơi trâm xuống, không nói chuyện.

Dương Bạc Vệ cho là Hàn Nhã Thanh không nguyện ý nói chuyện với ông ta, dù sao thái độ hôm qua của Hàn Nhã Thanh với ông ta cũng không tốt lắm.

Cho nên, Dương Bạc Vệ cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nói: “Thanh Thanh, đã có kết quả giám định ADN, cháu không phải con gái của bác.”

Giờ phút này Dương Bạc Vệ gọi điện thoại cho Hàn Nhã Thanh chính là để nói chuyện này, giờ phút này, trong giọng nói của Dương Bạc Vệ mang theo sự thất vọng.

Mà phần thất vọng này, Dương Tầm Chiêu ở bên kia điện thoại cũng có thể nghe được rõ ràng.

Thân thể của Dương Tầm Chiêu rõ ràng cứng đờ, sắc mặt cũng thay đổi trong nháy mắt, anh nghe ra được giọng nói này chắc là của Dương Bạc Vệ.

Nhưng những lời này của Dương Bạc Vệ có ý gì?

Cái gì là kết quả giám định ADN? Gái gì là Hàn Nhã Thanh không phải con gái của ông ấy?

Tại sao anh nghe không hiểu những lời này?

Có phải là người gọi điện thoại không phải là Dương Bạc Vệ, chỉ là giọng nói hơi giống mà thôi? Giờ phút này Dương Tầm Chiêu có chút do dự, có chút nghi ngờ mình nghe nhầm.

Bởi vì ở bên trong cuộc gọi, ở bên trong điện thoại, Hàn Nhã Thanh cũng không lưu số, cho nên Dương Tầm Chiêu cảm thấy có thể là anh đã nghe nhầm rồi.

“Thanh Thanh, cháu có đang nghe không?” Dương Bạc Vệ ở bên kia điện thoại không nghe được âm thanh của Hàn Nhã Thanh, nhịn không được hỏi một câu.

“Vâng.” Giờ phút này trong lòng của Dương Tầm Chiêu có rất nhiều nghi ngờ, cho nên, anh ừ nhẹ một tiếng, bởi vì sợ bên kia nghe được sự khác thường, cho nên chỉ mơ hồ lên tiếng.

“Thanh Thanh, cháu nghe được là tốt, vốn dĩ bác cho là, chắc chắn cháu là con gái của bác, không nghĩ tới kết quả lại như vậy.” Giờ phút này, hiển nhiên Dương Bạc Vệ không có nghe được sự khác thường, tiếp tục tự nói chuyện.


Dương Tầm Chiêu nghe vậy, lông mày nhíu chặt lại, tuy nhiều năm như vậy anh và Dương Bạc Vệ không có nói chuyện nhiều với nhau, tuy lúc này cách một chiếc điện thoại, anh cũng vẫn nghe ra được giọng nói ấy, hẳn là đúng...

Nhưng ý tứ trong lời nói của đối phương lại khiến cho anh không dám tin đó là Dương Bạc Vệ.

Dương Bạc Vệ và Hàn Nhã Thanh? Làm sao có thể?

“Ôi, không nghĩ đến bác cũng không thể vui được một lần.” Dương Bạc Vệ không nghe được âm thanh, ông ta cũng không quá để ý, nhưng có mấy lời, ông ta cảm thấy mình vẫn phải nói.

Nghe được câu không thể vui được, đôi mắt của Dương Tầm Chiêu lại trầm xuống.

Khóe môi của Dương Tầm Chiêu hơi động, anh vẫn không nói truyện, anh lấy điện thoại của mình ra, nhìn thấy mấy tin tức ở trên điện thoại.

Là hôm qua anh cho người điều tra, hiển nhiên đối phương đã điều tra rất rõ ràng, gửi tới cho anh. Hôm qua anh không nghe thấy, đương nhiên, coi như lúc đó anh có nghe thấy thì cũng không có thời gian xem.

Tin tức người kia gửi cho anh rất đơn giản, hôm qua Dương Bạc Vệ hẹn Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh cũng đi đến cuộc hẹn, sau đó...

“Thanh Thanh, bác phải về viện an dưỡng rồi, chúng ta có thể gặp nhau một lần không?” Ở bên kia điện thoại, Dương Bạc Vệ do dự một chút, trong giọng nói có mấy phần thấp thỏm, mấy phần thăm dò, cũng có mấy phần chờ mong.

Nghe được về viện an dưỡng, thân thể của Dương Tầm Chiêu rõ ràng cứng lại, giờ phút này, anh xác định đối phương chính là Dương Bạc Vệ.

Ba của anh, Dương Bạc Vệ.

Vừa nãy ba của anh đã nói cái gì? Nói Hàn Nhã Thanh không phải là con gái của ông ấy? Ông ấy còn không vui một trận?

Ông ấy vui vẻ cái gì?

Dương Tầm Chiêu trở về vài ngày, Dương Bạc Vệ liên hẹn gặp mặt Hàn Nhã Thanh, chắc chắn ông ấy cũng biết quan hệ trước đó của anh và Hàn Nhã Thanh.

Cho nên, Dương Bạc Vệ cảm thấy Hàn Nhã Thanh là con gái của mình thì rất vui vẻ?

Vui vẻ? Ô, Dương Bạc Vệ quả thật là một người ba tốt.

“Thanh Thanh, có được không?” Dương Bạc Vệ ở bên kia vẫn luôn không nghe được câu trả lời, có chút kì quái, nhịn không được lại hỏi một câu.

“Không thể.” Khóe môi của Dương Tầm Chiêu khẽ nhúc nhích, gắn từng chữ, lạnh lùng nói, giờ phút này, con mắt của Dương Tầm Chiêu vô cùng lạnh lẽo, cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo như băng đến tận xương.

Anh nói là không có khả năng!

Không thể thương lượng một chút nào hết!

“Anh không phải Thanh Thanh, anh là ai?” Dương Bạc Vệ nghe được giọng nói của một người đàn ông, trực tiếp sửng sốt, trong giọng nói có mấy phần kinh ngạc.

Rất rõ ràng, ông ta cũng không nghe ra được giọng nói của Dương Tầm Chiêu.


Khóe môi của Dương Tầm Chiêu ẩn chứa vài phần trào phúng, ồ, thật sự là buồn cười, ba của anh lại không nghe ra giọng nói của anh.

Quả thật chính là ba ruột!

“Thanh Thanh, Thanh Thanh đâu?” Sau khi Dương Bạc Vệ lấy lại tinh thần, một lần nữa vội vàng hỏi, bên trong giọng nói có nhiều sự lo lắng và sốt ruột.

Cách điện thoại, Dương Tầm Chiêu có thể nghe được rõ ràng, khóe môi của Dương Tầm Chiêu càng có sự trào phúng hơn.

Hai mươi năm qua, Dương Bạc Vệ đối với những việc của anh chính là mặc kệ không hỏi, xưa nay chưa từng quan tâm đến anh, anh còn cho là không biết cách quan tâm người khác, hiện tại xem ra cũng không phải.

Dương Bạc Vệ chỉ là không muốn quan tâm anh mà thôi.

“Cô ấy đang ngủ.” Đôi mắt của Dương Tầm Chiêu nhìn về phía Hàn Nhã Thanh đang ngủ ở trên giường, trong ánh mắt rõ ràng trở nên dịu dàng hơn.

Kỳ thật với tính cách của Dương Tầm Chiêu, nếu như là lời nói của Dương Bạc Vệ bình thường, thì Dương Tầm Chiêu cũng sẽ không giải thích như vậy.

Cho nên, giờ phút này Dương Tầm Chiêu chính là cố ý nói như vậy.



“Con? Con là Tầm Chiêu.” Đầu bên kia của điện thoại, Dương Bạc Vệ dừng lại mấy giây, sau đó thấp giọng kêu lên, ông ta rốt cuộc cũng đã hiểu.



Hoặc là không phải ông ta nghe ra giọng nói của Dương Tầm Chiêu, mà là đoán được.



“Con, con ở bên cạnh Thanh Thanh?” Dương Bạc Vệ âm thầm hít một hơi, lại căng thẳng hỏi một câu, giờ phút này, giọng nói của ông ta có chút kì lạ: "Vừa nãy con nói Thanh Thanh đang ngủ sao?”



“Đúng vậy, tối hôm qua cô ấy đã quá mệt mỏi, vừa mới ngủ.” Đương nhiên Dương Tầm Chiêu nghe hiểu ý tứ của Dương Bạc Vệ, cho nên, anh chính là cố ý nói như vậy, anh nói cũng không sai, tối hôm qua cô đã quá mệt rồi.



“Các con, các con làm sao có thể?” Giọng nói của Dương Bạc Vệ cao hơn vài phân, giờ phút này, hiển nhiên ông ta đã quên mất kết quả giám định ADN, Hàn Nhã Thanh cũng không phải là con gái của ông ta.



Cho nên, Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh không có quan hệ gì cả.



“Tại sao chúng con lại không thể? Có vấn đề gì sao?” Đôi mắt của Dương Tầm Chiêu nheo lại từng chút một: “Chúng con đã sớm ở bên nhau rồi, cô ấy là vợ của con, ba không biết sao?”



Lời này của Dương Tầm Chiêu vẫn mang theo vài phần thăm dò, nếu như Dương Bạc Vệ không biết, hoặc là Dương Bạc Vệ lúc trước nói không vui, anh có lẽ còn có thể tha thứ.



“Ba biết, ba biết trước đó hai người có kết hôn, nhưng mà tình huống của hai con có chút không giống...” Rõ ràng Dương Bạc Vệ không hiểu dụng ý của Dương Tầm Chiêu, ông ta chỉ theo bản năng trả lời vấn đề này.



Đáp án rất là tự nhiên...




“Tình huống bây giờ làm sao lại không giống? Tại sao chúng con lại không thể ở bên nhau?” Đôi mặt của Dương Tầm Chiêu đột nhiên nheo lại, có nhiều hơn vài phần tàn nhẫn, giờ phút này, một phần kỳ vọng cuối của anh với Dương Bạc Vệ cũng biến mất.



“Không phải đã có kết quả rôi sao? Hàn Nhã Thanh không phải con gái của ba, không phải sao?” Lúc này Dương Tầm Chiêu nói, giọng nói của anh mang theo sự lạnh lùng, không có một chút tình cảm nào cả.



“Đúng vậy, nhưng kết quả vừa mới có mà, Thanh Thanh rõ ràng đã biết rồi, vì sao con bé lại đến tìm con, cùng con...” Giờ phút này Dương Bạc Vệ nói rất gấp gáp, rất nhanh.



Ông ta vốn cho rằng hôm qua Hàn Nhã Thanh chỉ tuỳ tiện nói như vậy thôi, không nghĩ đến Hàn Nhã Thanh lại mặc kệ mọi thứ, không để ý đến cái gì cả.



Kết quả còn chưa có, Hàn Nhã Thanh đã đi tìm Tầm Chiêu? Ngủ cùng với Tầm Chiêu?



Cô ấy sao lại có thể như vậy? Sao lại có thể?



“Cho dù kết quả cô ấy có là con gái của ba, thì cũng không ảnh hưởng đến việc chúng con ở cùng một chỗ, cho nên, hẳn là ba nên cảm thấy may mắn, rằng cô ấy không phải con gái của ba.” Giờ phút này trong con mắt của Dương Tầm Chiêu có mấy phần tàn nhẫn khát máu, anh gắn từng chữ, lời nói vô cùng tăm tối, nhưng tuyệt đối không có sự nghi ngờ.



Sau khi Dương Tầm Chiêu nói xong câu này, không đợi Dương Bạc Vệ lên tiếng, đã trực tiếp cúp điện thoại, anh không muốn nói nhảm với Dương Bạc Vệ.



Ý tứ trong lời nói này của Dương Tầm Chiêu rất rõ ràng.



Cho dù Hàn Nhã Thanh có là con gái của Dương Bạc Vệ đi chăng nữa, Dương Tầm Chiêu anh cũng muốn ở cùng một chỗ với Hàn Nhã Thanh.



Không có người nào có thể ngăn cản điều này.



Dù sao bọn họ cũng không cân con cái, không có con cái, thì những cái khác căn bản không quan trọng.



Đương nhiên, anh vẫn may mắn, cô không phải là con gái của Dương Bạc Vệ.



Bởi vì anh hiểu được, nếu như cô thực sự là con gái của Dương Bạc Vệ, tuy bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng chắc hẳn ở trong lòng của cô sẽ có áp lực.



Dương Tầm Chiêu đột nhiên nhớ đến sự khác thường hôm qua của cô, lúc ấy rõ ràng cô tránh anh, sau đó, thời điểm anh hôn cô, thân thể của cô cũng có chút bài xích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK