Mục lục
Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 706: CẬU BA DƯƠNG UY VÕ BÁ KHÍ, RẤT NGẦU (12)

Việc này cậu ba Dương đã sớm sắp xếp xong xuôi, người là do cậu ba Dương bắt đấy, chứng cứ cũng là cậu ba Dương tìm ra, anh ta chính là người thuận theo nước, thuận tiện lấy được công lớn.

Đương nhiên bây giờ có người muốn diễn kịch, anh ta đương nhiên sẽ tận lực phối hợp.

Mọi người nghe lời anh ta nói đều sửng sốt, ở trước mặt mọi người nói ra chân tướng, còn động tác như thế này, nhưng vừa nãy Cố Chính Tân cũng làm như vậy thì phải.

Nhưng mà Cố Chính Tân sắp xếp ổn thoả từng bước nên khiến người ta cảm thấy đương nhiên là vậy.

Nhưng Bùi Anh Duy lúc này lại tận lực chỉ ra, lúc Bùi Anh Duy nói lời này, Cố Chính Tân nhìn qua, cái nhìn kia rõ ràng mang theo vài phần trào phúng.

"Những người này đều không phải là bọn cướp, cho nên lời của bọn họ không thể tin." Hàn Nghiên Nghiên cho là anh ta hiện tại có thể đưa ra chứng cứ là khẩu cung của bọn cướp, cho nên đánh phủ đầu lần nữa, cô ta cho rằng làm như thế này sẽ cắt đứt đường lui của Bùi Anh Duy.

Hàn Nghiên Nghiên tưởng rằng, trừ những thứ này ra bọn họ đều không thể đưa ra chứng cứ khác.

“Những người này còn không thật sự thẩm vấn, lời nói của bọn họ không được tính là chứng cứ.” Bùi Anh Duy lại nhìn Cố Chính Tân lần nữa, lời này rõ ràng là có ý riêng.

Nói cách khác lời nói của Cố Chính Tân trước mặt mọi người kia quả thật không thể coi là chứng cứ.

Cố Chính Tân vốn dĩ hận nghiến răng nghiến lợi anh, giờ phút này nghe được lời của anh tức đến thổ huyết, hôm nay tất cả những chuyện của anh ta đều bị Bùi Anh Duy phá hoại.

Thật sự quá ghê tởm.


“Đương nhiên trong tay tôi nắm giữ không ít chứng cứ, lúc đầu đây đều bí mật, nhưng bây giờ cô Hàn là người bị hại, nếu như cô Hàn muốn biết thì tôi có thể nói cho cô Hàn biết.” Khẩu khí giờ phút này của Bùi Anh Duy hoàn toàn dễ thương lượng.

“Chứng cứ gì?” Con ngươi Lưu Vũ lóe lên, nhịn không được hỏi một câu, giờ phút này bởi vì trong lòng sợ hãi mà âm thanh của bà ta có chút run rẩy.

Bùi Anh Duy nhìn về phía Lưu Vũ, khẽ cười, vừa ôn hòa vừa lễ phép: "Bà đưa cho cảnh sát video theo dõi của gia đình họ Hàn, nhưng chỉ có đoạn ngắn lúc Hàn Nhã Thanh và Hàn Nghiên Nghiên rời khỏi gia đình họ Hàn kia, những đoạn khác nhà họ Hàn đều xóa hết, bà nói xem nếu là Hàn Nhã Thanh xóa, chúng tôi tìm cao thủ máy tính khôi phục lại toàn bộ video rồi.” Trên mặt Bùi Anh Duy mang theo một nụ cười ôn hòa.

Chỉ một câu này của anh ta lại khiến Lưu Vũ trong nháy mắt cứng đờ, hai chân Lưu Vũ mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất, video theo dõi vốn dĩ là Lưu Vũ xóa bỏ. Trước kia bà xem qua những video đó cho nên biết rõ nếu cảnh sát nhìn thấy video đó sẽ có hậu quả gì.

Hàn Nghiên Nghiên cũng hoàn toàn kinh sợ, cô ta có chút không tin nổi nhìn Bùi Anh Duy, lúc này cô ta quá kinh ngạc, theo bản năng liền nói: “Sao có thể? Đoạn video rõ ràng đã bị xóa rồi, đều bị tiêu hủy rồi, sao có thể khôi phục được?”

Hàn Nghiên Nghiên không tin nổi, không đồng ý tin, cũng không dám tin.

“Cái này cô Hàn có điều không biết, điều này đối với người bình thường rất khó, nhưng đối với những cao thủ máy tính tinh vi kia lại rất đơn giản, rất dễ dàng.” Thái độ của Bùi Anh Duy lúc này lại càng ôn hòa, bộ dáng này của anh ta không có tính uy hiếp nào.

Nhưng anh ta hết lần này đến lần khác khiến Lưu Vũ và Hàn Nghiên Nghiên hãi hùng.

Video ghi chép quá nhiều sự thật, nếu như video khôi phục thật, sẽ bại lộ rất nhiều chuyện.

Điều này Lưu Vũ và Hàn Nghiên Nghiên đều rất rõ ràng, cho nên bọn họ đặc biệt sợ hãi.

"Cô Hàn, bây giờ cô muốn xem những video khôi phục kia ư?” Bùi Anh Duy nhìn về phía Hàn Nghiên Nghiên rất lễ phép trưng cầu ý kiến của Hàn Nghiên Nghiên.

“Không, tôi không tin, tôi không tin. Anh chắc chắn đang lừa chúng tôi, anh chắc chắn là muốn Hàn Nhã Thanh thoát tội, cố ý lừa gạt mọi người.” Hàn Nghiên Nghiên lúc này rất sợ hãi, cực kỳ sợ hãi, cho nên cô ta lúc này chỉ có thể khẳng định Bùi Anh Duy và Hàn Nhã Thanh là cùng một bọn.

"Cô Hàn không tin tôi cũng không sao, người như tôi cũng không dễ tin tưởng người khác, tôi chỉ tin chứng cứ, chỉ tin chứng cứ chân thực nhất.” Bùi Anh Duy cũng không tức giận, trên mặt mang theo vài ý cười, đương nhiên lời này của anh ta rõ ràng có ý riêng.

“Ai có thể bảo đảm chứng cứ anh đưa ra không phải là giả? Ai có thể đảm bảo anh sẽ không tạo chứng cứ giả giúp cho Hàn Nhã Thanh? Lúc trước cục trưởng Tào vì che giấu cho Hàn Nhã Thanh nên đã nói dối với truyền thông.” Giờ phút này Hàn Nghiên Nghiên chỉ có thể cắn một cái thế này, cho nên cô ta quyết định không buông tha.

“Ý của cô Hàn là video giám sát cũng là giả?” Lần này nụ cười trên mặt Bùi Anh Duy biến mất, anh ta nhìn Hàn Nghiên Nghiên nhíu mày.


“Video rõ ràng đều bị xóa rồi cho nên video của các người chính là ngụy tạo, làm giả video chuyện này không khó đối với các người.” Không thể không nói, phản ứng của Hàn Nghiên Nghiên lúc này rất mau.

Người bình thường quan niệm, xóa bỏ video theo dõi là không thể khôi phục, nếu bọn họ có thể khôi phục video đã xóa thì việc làm giả video là điều không khó với bọn họ.

Lúc này, phóng viên nghe được lời của Hàn Nghiên Nghiên, lại nhìn Bùi Anh Duy mang theo vài phần hoài nghi.

“Lúc trước cục trưởng Tào vì bao che Hàn Nhã Thanh, muốn bắt mẹ của ta vào cục cảnh sát, muốn nói xấu hãm hại chúng ta, bây giờ anh đột nhiên lại xông ra, bắt bọn cướp giả tới, làm video theo dõi giả làm chứng cứ, các người rốt cuộc là đang muốn làm gì? Các người còn có pháp luật nữa không?” Hàn Nghiên Nghiên lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, lời của cô ta có thể lật ngược tình thế.

Một câu bọn cướp giả này của Hàn Nghiên Nghiên là có sức thuyết phục nhất, bởi vì tất cả mọi người đều biết Hàn Nghiên Nghiên quen biết bọn cướp.

Lúc này cô phủ nhận thân phận của bọn cướp, đương nhiên cũng phủ nhận tính chân thực của video.

Không thể không nói chiêu này Hàn Nghiên Nghiên rất lợi hại.

Giờ phút này, trên mặt những kí giả kia đều có mấy phần hoài nghi, hoài nghi Bùi Anh Duy.

Lúc này Cố Chính Tân rất vui vẻ, Hàn Nghiên Nghiên này rất có đầu óc, phản ứng rất nhanh.

Bùi Anh Duy nhìn Hàn Nghiên Nghiên lần nữa, trên môi có thêm vài phần trào phúng, kỳ thật đây đều là cậu ba Dương làm, điều này luôn luôn tàn nhẫn và chính xác, một đòn duy nhất có thể khiến kẻ thù chết người, và nó sẽ không bao giờ cho kẻ thù có cơ hội thở.

Không thể không nói cậu ba Dương sắp xếp rất vẹn toàn, nên phòng bị đều phòng bị.

Loại tình huống này cậu ba Dương đương nhiên cũng suy nghĩ tới rồi, cho nên cũng sắp xếp xong rồi, Hàn Nghiên Nghiên lúc này hướng họng súng về phía mình thì không trách được mình nha!

Khóe môi của Bùi Anh Duy khẽ câu lên, cậu ba Dương sắp xếp trò hay lúc này mới bắt đầu, đặc sắc còn ở phía sau!
CHƯƠNG 707: CẬU BA DƯƠNG UY VÕ BÁ KHÍ, RẤT NGẦU (13)

Anh ta chắc chắn giúp cậu ba Dương chơi đùa cho tốt

"Tiêu Chính, ông ra nói hai câu đi." Bùi Anh Duy rất tùy ý hô một câu.

Sau đó cách đó không xa phía sau anh ta, một người đàn ông có dáng người hơi gầy tới: "Chào mọi người, tôi là Tiêu Chính."

Lúc trước, tất cả mọi người không có chú ý tới ông ta, nhưng giờ phút này mắt ông ta quét qua, tất cả mọi người kinh hãi hoảng sợ, đôi mắt kia giống như có thể trong nháy mắt xuyên thấu hết thảy, để tất cả dơ bẩn đều không có chỗ trốn.

Một ông lão hơn sáu mươi tuổi, đôi mắt kia vẫn vô cùng sắc bén như trước.

"Ông ta là Tiêu Chính! thật là Tiêu Chính! Trời ơi, vậy mà tôi gặp được Tiêu Chính người thật." Một phóng viên trong lúc nhất thời kích động đều nói không rõ.

"Thật là Tiêu Chính!" Hiển nhiên nhận ra Tiêu Chính không chỉ có một người, mấy người phóng viên khác cũng nhận ra ông ta.

Chỉ là tất cả mọi người có hơi khó tin.

Tiêu Chính đó chính là tồn tại như thần, không chỉ là tại phương diện máy tính kỹ thuật hơn người, uy tín của ông ta tại một số phương diện càng là không người có thể nghi ngờ.

Ông ta từng là nhân viên nòng cốt có uy tín của một tập đoàn quốc tế lớn nhất nào đó, chuyên môn phụ trách vấn đề phương diện kỹ thuật máy tính.

Chỉ là, ông ta lui về sau, vẫn luôn dưỡng già, rất nhiều người tai to mặt lớn đều tự mình đi mời qua ông ta, nhưng đều bị cự tuyệt ở ngoài cửa.

Người này không tham tài, không lưu luyến quyền thế, không buông thả, không mê sắc, người ngoài đều nói ông ta đã không có ham muốn, thử hỏi một người không có ham muốn gì bạn muốn dụ hoặc ông ta như thế nào?

Cho nên, nhiều năm như vậy không ai có thể mời đến ông ta.

Vậy mà hôm nay ông ta lại tự mình đến hiện trường?

Là ai có bản lĩnh này, vậy mà có thể mời được ông ta?

Là ai? Là ai? Là ai có bản lãnh lớn như vậy?

"Video theo dõi là tôi tự mình khôi phục, tôi có thể cam đoan tính chân thực." Mặt Tiêu Chính bình tĩnh, đối với những kích động của mấy nhà báo kia như không thấy, giọng của ông ta không cao, thậm chí khàn khàn, nhưng là lời nói gằn từng chữ truyền ra, lại làm cho người ta có cảm giác quyết đoán không thể nghi ngờ.

Tại phương diện kỹ thuật máy tính này, Tiêu Chính chính là quyền uy, không người có thể nghi ngờ.

“Ông dựa vào cái gì cam đoan? Các người rõ ràng là cùng một bọn, các người đều là lừa đảo, đều là lừa đảo." Hàn Nghiên Nghiên cũng không nhận ra Tiêu Chính, nhưng là thái độ vừa rồi của của phóng viên với Tiêu Chính lại là để cô ta sợ hãi, Hàn Nghiên Nghiên một lần nữa muốn đánh đòn phủ đầu.

Tiêu Chính nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một chút, bình tĩnh trên mặt không có nhấc lên chút gợn sóng nào, ông ta đã nói xong, liền trực tiếp xoay người, rời đi.

Cứ rời đi như vậy!!

Thế hóa ra ông ta đến chỉ vì nói một câu nói như vậy?

Nhưng, một câu nói kia uy lực lại là không thể bỏ qua.

"Lừa đảo, ông ta là lừa đảo, mọi người xem bản thân ông ta bị nói trúng tim đen, cụp đuôi chạy trốn." Lưu Vũ nhìn thấy Tiêu Chính cứ thế mà đi, liên tục lớn tiếng hô lên, rất hiển nhiên bà ta là muốn kích động tâm tình của mọi người.

"Lời nói của Tiêu Chính, tôi tin tưởng." Người phóng viên vừa nhìn liền nhận ra Tiêu Chính vừa rồi liếc Lưu Vũ một cái, trên mặt rõ ràng nhiều hơn mấy phần bất mãn.

"Tôi cũng tin tưởng, tin tưởng kỹ thuật phương diện máy tính của ông ấy, tin tưởng nhân phẩm của ông ấy, càng tin tưởng uy tín của ông ấy." Một người phóng viên khác cũng theo sát bày tỏ.

“Tôi cũng tin tưởng”

"Cũng tin tưởng!"

Tất cả phóng viên ở đây đều bày tỏ, bởi vì bọn họ đều nghe qua một ít chuyện của Tiêu Chính, bọn họ đều tin tưởng Tiêu Chính sẽ không nói dối.

Tiêu chính sẽ không, không có khả năng, cũng không cần thiết nói dối.

Cho nên, tuy là ông ta chỉ nói một câu liền rời đi, tuy là hàn Nghiên Nghiên muốn phủ nhận như nào, uy tín là uy tín, không người có thể nghi ngờ, không người có thể dao động.

"Các người không thể tin tưởng ông ta, không thể bị bọn họ lừa, các người đều bị bọn họ lừa, bọn họ là lừa đảo, đều là lừa đảo." Lưu Vũ nghe được mấy nhà báo nói rõ ràng thì vội vàng, lần nữa lớn tiếng hô.

"Bà Hàn, chúng tôi có năng lực phân rõ phải trái." Có phóng viên nghe được Lưu Vũ luôn mồm hô bọn họ bị lừa, rõ ràng rất bất mãn.

"Bọn họ thật là lừa đảo, bọn họ đều là lừa đảo, bọn họ hợp tác lừa gạt chúng ta, chứng cứ của bọn họ đều là giả..." Lưu Vũ càng sốt ruột, giọng nói rõ ràng đề cao mấy lần, giống như giọng nói của bà ta đề cao thì có thể làm cho người khác tin tưởng.

"Bà Hàn, bà cũng chưa nhìn thấy video khôi phục, vì sao bà lại một mực chắc chắn là giả?" Một phóng viên không nhịn được hỏi một câu.

Lưu Vũ bị hỏi á khẩu không trả lời được.

"Đúng vậy, hai người đều chưa nhìn thấy video, vì sao nhất định nói video là giả? Các người nói là Hàn Nhã Thanh để bọn cướp bắt cóc Hàn Nghiên Nghiên, các người nói video theo dõi ở nhà họ Hàn là Hàn Nhã Thanh xóa bỏ, nếu là Hàn Nhã Thanh xóa bỏ, như vậy chắc chắn là bất lợi cho Hàn Nhã Thanh, đối với các người có lợi, cho nên , theo lý thuyết đây không phải hẳn là đang trợ giúp các người sao? Vì sao các người lại sợ hãi?"

"Nhà báo Lưu nói không sai, theo lời của các người, video theo dõi khôi phục đối với các người hẳn là có lợi, không phải các người phải rất vui mừng sao? Vì sao các ngươi sợ hãi như vậy? Sao lại muốn trối bỏ như thế?"

Từng người từng người phóng viên không ngừng đưa ra nghi hoặc, giờ phút này, hiển nhiên họ cũng bắt đầu hoài nghi Hàn Nghiên Nghiên và Lưu Vũ.

"Ngài Bùi, xin hỏi các anh khôi phục video đến cùng là cái gì?" Một phóng viên trực tiếp hỏi Bùi Anh Duy.

Lúc đầu Bùi Anh Duy vẫn đứng xem kịch, kịch này đặc sắc như vậy, anh ta trực tiếp nghe đến nghiện, quên chuyện chính.

Phóng viên hỏi vậy, trên mặt của anh ta nhiều hơn mấy phần nghiêm túc, hắng giọng một cái, trầm giọng nói: "cô Hàn nói đêm qua là Hàn Nhã Thanh lừa cô ta đi ra, mẹ của cô Hàn là bà Lưu đưa cho cảnh sát một video cô Hàn đây và Hàn Nhã Thanh cùng rời đi nhà họ Hàn, nhưng là bà Lưu chỉ là đưa ra một phần rất nhỏ, mà chúng tôi khôi phục hoàn chỉnh."

Hàn Nghiên Nghiên nghe được lời của Bùi Anh Duy thân thể hoàn toàn cứng đờ, cô ta rõ ràng nhất tình huống đêm qua là như thế nào.

Lưu Vũ cũng là bị hù dọa hai chân như nhũn ra, thân thể phát run.

"Cảnh sát Bùi, video hoàn chỉnh là như thế nào?" Phóng viên nghe nói có video hoàn chỉnh, từng người trong mắt đều phát ra ánh sáng.

Nếu chỉ là khôi phục một đoạn giám sát ngắn, đương nhiên cũng là có ích, nhưng sức thuyết phục chắc chắn không đủ mạnh, nếu video này bên trong bao gồm cả video mà Lưu Vũ đưa ra, hiệu quả tự nhiên sẽ càng tốt hơn.

"Đem video theo dõi phát lên trang web chính thức của cục cảnh sát chúng ta." Bùi Anh Duy không có trả lời phóng viên, mà là trực tiếp chuyển hướng người bên cạnh phân phó một câu.

Không thể không nói, giờ phút này cách làm của Bùi Anh Duy nghiêm cẩn gấp mười, gấp trăm lần so với Cố Chính Tân vừa rồi

Anh ta cũng không có trực tiếp đem video cho phóng viên nhìn, mà là trực tiếp công khai tại trang web chính thức.

Trang web chính thức của cục liền trực tiếp đại biểu một loại uy tín để cho người ta không thể chất vấn, đồng thời cũng biểu lộ thái độ của Bùi Anh Duy―― công khai, công chính, không giấu diếm chút nào, không sợ hãi.

Tất cả nhưng điều này, đủ để ngăn chặn tất cả hoài nghi của mọi người.

CHƯƠNG 708: CẬU BA DƯƠNG UY VÕ BÁ KHÍ, RẤT NGẦU (14)

Bùi Anh Duy lúc này thật sự rất nghiêm túc.

Lúc này, tất cả những phóng viên trong hội trường đều bị ảnh hưởng bởi sự nghiêm túc đó, nhất thời không một ai lên tiếng.

Đoạn video đó rất nhanh đã được phát trên trang web chính thức của đồn cảnh sát, các phóng viên đều đã rất quen thuộc với những trang web này, bởi vậy rất nhanh có thể tìm thấy và mở đoạn video ra.

Có tên phóng viên nhìn thấy Hàn Nghiên Nghiên tìm không thấy trang web liền giúp cô mở ra.

Bàn tay run rẩy của Hàn Nghiên Nghiên ấn mở đoạn video.

Bên trong đoạn video bắt đầu là hình ảnh Hàn Nhã Thanh đang đi xuống lầu, Hàn Nghiên Nghiên đang núp ở trong góc nhìn ra, khi Nhã Thanh chuẩn bị rời đi, Nghiên Nghiên bỗng nhiên bước ra chặn Nhã Thanh lại.

Hệ thống giám sát nhà họ Hàn đã được lắp đặt từ nhiều năm trước, đó là loại chỉ nhìn thấy hình ảnh nhưng không nghe được âm thanh.

Nhưng, chỉ cần nhìn thấy hình ảnh này cũng đủ để mọi người biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hàn Nhã Thanh hiển nhiên không để ý tới Nghiên Nghiên, nhưng cô ta lại cứ bám lấy, theo sát Nhã Thanh.

Điều này so với lời khai lần trước của Nghiên Nghiên hoàn toàn không giống nhau.

Hàn Nghiên Nghiên nói rằng chính Hàn Nhã Thanh chủ động mời cô ra ngoài ăn tối.



Nhưng, có thể nhìn thấy rất rõ ràng, Hàn Nhã Thanh từ đầu đến cuối không hề có ý mời Hàn Nghiên Nghiên đi ăn, hơn nữa lúc cô bước xuống lầu, Nghiên Nghiên đã núp sẵn ở trong góc, chỉ riêng điểm này thôi đã thấy rất khả nghi rồi.

“cô Hàn, lần trước cô nói buổi tối hôm đó là do Hàn Nhã Thanh mời cô đi ăn bữa tối, nhưng sự thật theo tôi thấy hình như không phải vậy? cô Hàn có thể cho chúng tôi lời giải thích không?” Đoạn video không dài, mọi người xem xong liền mau chóng chạy đến trước mặt Hàn Nghiên Nghiên, trực tiếp phỏng vấn.

Hàn Nghiên Nghiên xem xong đoạn video đó nhất thời bị sốc, cô vẫn chưa hoàn hồn lại thì đã bị tên phóng viên kia phỏng vấn, bàn tay cô run lên, điện thoại trong tay cũng rơi xuống đất.

“Đây đều là giả, là giả, đoạn video này là giả, đều là do bọn họ dựng nên.” Lưu Vũ đứng đằng sau kịp thời phản ứng, lớn tiếng nói.

“Có phải là giả hay không, chúng tôi ai cũng có mắt đều có thể nhìn ra, không cần phải nhờ đến bà Lưu dạy chúng tôi.” Lúc này đám phóng viên nghe thấy lời nói của Lưu Vũ liền không khách khí tức giận nói.

“Với sự bảo đảm của Tiêu Chính, Cảnh sát Bùi lại trực tiếp phát trên trang web chính thức, đủ để xác nhận rằng đoạn video này là thật, đương nhiên chúng tôi cũng có cách nhìn nhận của mình, chúng tôi đều có thể xác nhận đoạn video này là thật, vậy nên chỉ muốn mời cô Hàn giải thích một chút rốt cuộc chuyện này là sao?”

“Tôi, tôi…” Lần này, Hàn Nghiên Nghiên thật sự bị hoảng loạn, cô ta muốn lợi dụng sức mạnh của phương tiện truyền thông để đối phó lại với Hàn Nhã Thanh, nhưng nếu không sử dụng tốt thứ này ngược lại sẽ làm hại chính mình.[ngôn tình]
]
“cô Hàn rõ ràng là đang nói dối, từ đầu tới cuối cô liên tục lừa dối chúng tôi.”

“cô Hàn tại sao lại phải nói dối? Tại sao lại nói dối giới truyền thông?”

“Chính bởi vì cô Hàn nói dối lừa gạt chúng tôi, khiến chúng tôi đều viết những tin tức giả.”

“cô Hàn, xin hãy cho chúng tôi một lời giải thích hợp lí.”

“cô Hàn, cô ngay từ đầu đã hãm hại Hàn Nhã Thanh sao?”

Phóng viên chưa bao giờ là một nghề nhẹ nhàng, bọn họ sau khi nhận ra sự thật liền trở nên hung hãn.

Bùi Anh Duy sau khi đã công bố video, vẫn tiếp tục xem kịch hay, rõ ràng anh ta thật sự càng xem màn kịch này càng thấy rất hấp dẫn.

Việc này thật nhẹ nhàng, ngay cả việc thẩm vấn cũng không cần anh tốn sức, sau này nếu lại có chuyện tốt như vậy nhất định phải khiến cậu ba nhà họ Dương giữ lại cho anh!!


“Không, không, tôi không có, tôi không có hãm hại Nhã Thanh, sự thật là Nhã Thanh sai khiến người khác bắt cóc tôi.” Hàn Nghiên Nghiên lúc này cảm thấy cả người lạnh toát, sợ muốn chết, nhưng cô vẫn cắn răng không dám thở mạnh.

“Vậy cô Hàn tại sao lại nói dối, cô không những nói dối giới truyền thông còn nói dối cảnh sát, chuyện này cô không thể giải thích đúng không?”

“Từ video có thể nhìn thấy Hàn Nhã Thanh lúc bước xuống lầu, cô đã trốn ở trong góc, xin hỏi cô lúc đó đang muốn làm gì vậy?”

“Tôi không có nói dối, tôi không có.” Hàn Nghiên Nghiên thầm thở dài: “Tôi lúc đó vừa mới từ từ bên ngoài trở về, vừa hay nghe thấy có tiếng chân đang bước xuống lầu, cứ tưởng là mẹ tôi, tôi sợ mẹ phát hiện tôi về muộn sẽ mắng tôi, vậy nên tôi mới trốn đi như vậy.”

Hàn Nghiên Nghiên ứng biến rất nhanh nhẹn. với lí do này khá hợp lí.

“Sau đó, tôi nhìn thấy người bước xuống lầu là Nhã Thanh, tôi đương nhiên không cần phải sợ nữa rồi, không cần trốn nữa, tôi liền bước ra ngoài.” Hàn Nghiên Nghiên tiếp tục tự biên, hơn nữa việc biên tập càng trở nên mượt mà hơn.

“Ý của cô Hàn là lúc đó vừa mới từ bên ngoài về, vậy cô tại sao lại cùng với Hàn Nhã Thanh ra ngoài chứ?” Tên phóng viên đó rõ ràng không phải người dễ dàng tin tưởng như vậy.

“Tôi, tôi, tôi là vì lo cho cô ấy, lo cô một mình ra ngoài vào tối muộn như vậy rất nguy hiểm, vì vậy tôi mới theo cô ấy ra ngoài, tôi không ngờ rằng cô ấy lại sai người bắt cóc tôi.”

Hàn Nghiên Nghiên thật sự rất lợi hại, cứng rắn làm tròn lời nói.

“cô Hàn lần trước từng nói, mối quan hệ giữa cô và Nhã Thanh thực sự không tốt, vậy nên sự quan tâm của cô khiến chúng tôi có chút nghi ngờ, hơn nữa ý của cô là tình cờ gặp Nhã Thanh, Nhã Thanh cũng không biết cô đã về làm sao có thể sai người bắt cóc cô? Hơn nữa Nhã Thanh nếu như thật sự muốn bắt cóc cô vậy khi lúc cô trở về liền bắt cóc luôn không phải là tốt hơn sao?” Tên phóng viên đó lại trực triếp vạch trần lời nói dối của Hàn Nghiên Nghiên.

Lời nói dối vẫn chỉ là lời nói dối, dù tốt đến đâu cũng không thể trở thành sự thật.

“Tôi cũng không biết tại sao Hàn Nhã Thanh lại có sự sắp xếp như vậy, cô ấy có thể là biết tôi về rồi, vậy nên mới cố ý xuống lúc đó.” Hàn Nghiên Nghiên vẫn còn muốn ngụy biện cho mình.

“cô Hàn, theo video mà chúng tôi khôi phục lại được, ngày hôm qua cô ở nhà cả ngày, không hề ra ngoài.” Bùi Anh Duy lại lần nữa mở miệng, chỉ một câu, hoàn toàn chặn đứng mọi lời nói dối của Hàn Nghiên Nghiên.

“Vậy nên, cô Hàn từ đầu tới cuối đều nói dối, không có một câu nói thật nào.” Đám phóng viên nghe thấy lời nói của Bùi Anh Duy đều nhìn về Nghiên Nghiên, rõ ràng đang chế nhạo.

“Do đó, cô Hàn là cô ý hãm hại Hàn Nhã Thanh.” Bùi Anh Duy nhìn Hàn Nghiên Nghiên, ánh mắt hiển nhiên càng thêm phần lạnh lùng.

“Không, không phải, không phải tôi cô ý hãm hại Nhã Thanh, tôi không có.” Hàn Nghiên Nghiên lắc đầu nguầy nguậy, lúc này cô ta thật sự thấy sợ hãi, sợ muốn chết.

“Vậy cô Hàn hãy giải thích tại sao lại có chuyện này?” Một phóng viên lại nhấn mạnh thêm câu hỏi.

“Tôi không biết, tôi không biết, tôi không biết gì cả, cả người tôi rất đau, rất đau.” Hàn Nghiên Nghiên không thể tiếp tục nói thêm được điều gì liền giả vờ đau đớn, không, thực tế trên cơ thể của cô ở khắp mọi nơi đều bị thương, cô ta thực sự rất đau, cô ta đã uống thuốc giảm đau khi đến đây, bây giờ thuốc đã hết tác dụng, cơn đau trong người cô ta lại ập đến.
CHƯƠNG 709: CẬU BA DƯƠNG UY VÕ BÁ KHÍ, RẤT NGẦU (15)

Đương nhiên, lúc này Hàn Nghiên Nghiên cũng có rất nhiều lớp giả bộ, giả bộ để được đồng tình, được thương xót, hiện tại cô ta cũng chỉ có thể lợi dụng điểm này.

“Mẹ, con đau quá, con thật sự rất đau, có phải con sắp chết hay không, mẹ, mẹ đưa con tới bệnh viện đi, đưa con tới bệnh viện.” Hàn Nghiên Nghiên tóm lấy tay Lưu Vũ, rồi lo lắng hét lên, bây giờ cô ta chỉ muốn mau chóng trốn đi.

“Được, được, mẹ đưa con đi bệnh viện, đưa con đi bệnh viện.” Lưu Vũ cũng không muốn nhanh chóng rời khỏi đây, bà ta gật đầu lia lịa, rồi đẩy Hàn Nghiên Nghiên rời đi.

“Lưu Vũ, bà không thể rời đi, chuyện bà thông đồng với bọn bắt cóc...”

“Tôi không có, tôi không có, mấy người đừng có vu hãm tôi.” Lưu Vũ vừa nghe vậy, thì lập tức nóng nảy, hét lên một cách hung tợn.

“Ở đây chúng tôi có một ít video sau khi khôi phục lại, tất cả đều là bằng chứng về việc bà thông đồng với bọn bắt cóc.” Bùi Anh Duy nhìn bà ta, trong đôi mắt lạnh lùng không có nhiều cảm xúc.

Cậu ba nhà họ Dương đã giao phó anh phải khôi phục tự do cho người phụ nữ của anh ta càng nhanh càng tốt, cho nên, tất nhiên Bùi Anh Duy không thể để Lưu Vũ cứ như vậy mà rời đi.

Theo thủ tục chính thức, là cần phải xét xử từng bước một, thế nhưng nếu xét xử từng bước, thì chắc chắn Hàn Nhã Thanh sẽ không được lấy lại tự do nhanh chóng như vậy.

Lúc này đây, Bùi Anh Duy không đăng video lên mạng mà để cảnh sát xung quanh sử dụng máy tính để cho mọi người xem.

Anh ta mở đoạn video đầu tiên, liếc nhìn Lưu Vũ: “Trong đoạn video này, bà đã mở cửa xe của Hàn Nhã Thanh vào chiều hôm qua, sau đó lái xe của Hàn Nhã Thanh đi. Xin hỏi bà Lưu Vũ, vì sao bà phải lén lái xe của Hàn Nhã Thanh đi?”

Lúc Lưu Vũ nhìn thấy đoạn video này, khuôn mặt của bà ta càng trở nên khó coi hơn.

“Tôi, tôi, bởi vì tình hình kinh tế gần đây của tôi khá khó khăn, cho nên tôi mới lén bán xe của Hàn Nhã Thanh đi.” Trong video có hình ảnh rất rõ ràng, cho nên Lưu Vũ vốn không có cách nào phủ nhận được.


Đương nhiên Lưu Vũ biết trộm đồ là đáng hổ thẹn, nhưng dù sao nó vẫn nhẹ tội hơn việc cấu kết với kẻ bắt cóc để bắt cóc Hàn Nhã Thanh nhiều.

Dù sao thì việc bà ta lấy trộm xe cũng không thể chứng minh rằng bà ta sai người đi bắt cóc.

Chỉ là bà ta không hiểu, rõ ràng bà ta đã xóa video rồi, tại sao nó lại được khôi phục lại hết?

Tuy nhiên, chuyện Lưu Vũ từng làm chính bà ta biết rõ ràng, cho nên, bà ta biết video này là thật.

Đúng là thật sự có người khôi phục video bà ta đã xóa đi.

Về đoạn video đầu tiên này, lời giải thích của Lưu Vũ là trộm xe để bán lấy tiền, điều này tương đương với việc thừa nhận đoạn video đó là thật.

Sâu trong con ngươi của Bùi Anh Duy ẩn chứa một nụ cười lạnh lùng, không thể không nói tính toán của cậu ba nhà họ Dương thật đúng là không chê vào đâu được, không phải, phải nói là chẳng những cậu ba nhà họ Dương tính toán không chê vào đâu được, lại còn có thể biết trước.

Tất cả những điều này đã được cậu ba nhà họ Dương đoán chắc.

Video đầu tiên chỉ là giới thiệu, video thứ hai mới là trọng điểm...

“Còn có một đoạn video nữa. Trong đoạn video này, bà dẫn theo hai bọn bắt cóc đeo mặt nạ đi lên tầng, sau đó bà để chúng trốn trong phòng của Hàn Nhã Thanh...” Bùi Anh Duy lại mở ra một video khác.

Trong video, Lưu Vũ dẫn hai người đàn ông đeo mặt nạ đi vào nhà của nhà họ Hàn từ cửa sau, và đi lên tầng từ cầu thang sau, sau đó Lưu Vũ để hai người đàn ông đeo mặt nạ đi vào một căn phòng.

Hai người đàn ông đeo mặt nạ trong video lúc này giống như đúc những tên đàn ông hành hạ tàn nhẫn Hàn Nghiên Nghiên trong video lúc trước.

Cho nên đoạn video này đủ để chứng minh Lưu Vũ có cấu kết với bọn bắt cóc, nếu không vì sao bà ta phải đưa bọn bắt cóc vào trong nhà? Còn để bọn bắt cóc vào phòng của Hàn Nhã Thanh?

“Không có, không có, tôi không có, đây là giả, đây là giả, đây là do mấy người ngụy tạo.” Lưu Vũ kinh sợ, hoàn toàn kinh sợ.

Sau khi Lưu Vũ lấy lại tinh thần, bà ta điên cuồng gào thét, gào thét muốn nói cho mọi người biết video này là giả.

Bà ta vốn không mang hai tên bắt cóc lên tầng, bà ta chỉ nói cho bọn họ về vị trí phòng của Hàn Nhã Thanh, để chính họ tự đi lên.

Đây chính là nhà họ Hàn, nên làm sao bà ta có thể đần đến mức trực tiếp mang theo hai người đến phòng của Hàn Nhã Thanh như vậy được.

Hơn nữa, lúc đó rõ ràng hai người kia đều tránh khỏi theo dõi.

Video này là giả, Lưu Vũ biết rất rõ ràng video này là giả, nên bà ta mới lớn tiếng hô.

Thế nhưng, bởi vì lúc trước bà ta kêu ca quá nhiều, nên mọi người vốn cũng không tin bà ta.

Mà Bùi Anh Duy cũng không cho bà ta cơ hội kêu oan, bởi vì trong lòng Bùi Anh Duy biết rõ đoạn video này là giả.

Đúng, đây là video giả do Tiêu Chính luôn công bằng và nghiêm khắc thực hiện.

Không có nhiều người có thể mời được Tiêu Chính lắm, nhưng người có thể khiến cho Tiêu Chính làm giả video, đoán là cũng chỉ có một người như vậy - đúng vậy, người đó chính là cậu ba nhà họ Dương.

Nói thật, Bùi Anh Duy cũng không biết cậu ba nhà họ Dương làm như thế nào để Tiêu Chính đáp ứng, nói chung, anh ta cảm thấy việc này rất bí ẩn.

Tuy nhiên, chuyện này đích xác là do Lưu Vũ làm, nên cũng không tính là oan uổng cho bà ta.

Bùi Anh Duy không dây dưa nhiều ở đoạn video này, anh ta nhanh chóng mở một video khác ra.

Đoạn video này là sau mười hai giờ đêm qua, Hàn Trung Dung cùng Lưu Vũ bí mật quan sát bên ngoài qua khe cửa, Hàn Nhã Thanh đi ra từ trong phòng ông cụ Hàn, bọn họ nhanh chóng đóng cửa phòng, cảnh này vừa nhìn đã biết là trong lòng bất chính.

Tuy nhiên, so với video trước, video này quá đơn giản.

“Còn có một video cuối cùng này, video này là quản gia của nhà họ Hàn dùng điện thoại di động quay, video này có thể nghe được tiếng đối thoại, mấy người có thể nghe xem.” Bùi Anh Duy mở video cuối cùng ra.

Video cuối cùng này là khi Hàn Nhã Thanh đi tìm Lưu Vũ vào sáng hôm nay.

Trong video, mọi người có thể nghe rõ ràng cuộc đối thoại giữa Hàn Nhã Thanh cùng Lưu Vũ.

Trong video, có thể nghe được rõ ràng Lưu Vũ thừa nhận bà ta sai người bắt cóc Hàn Nhã Thanh.

Tuy nhiên, ngay cả như vậy, Hàn Nhã Thanh vẫn đang nghĩ biện pháp cứu Hàn Nghiên Nghiên, đồng thời ép tất cả video về Hàn Nghiên Nghiên xuống.

“Tôi tin rằng mọi người bây giờ đã biết chuyện gì đang xảy ra, Lưu Vũ thông đồng với bọn bắt cóc vốn muốn bắt cóc Hàn Nhã Thanh, thế nhưng bọn bắt cóc này đã trói lầm người, trói Hàn Nghiên Nghiên đi, chuyện này là nhờ có Hàn Nhã Thanh báo cảnh sát, nên cảnh sát chúng ta mới có thể cứu Hàn Nghiên Nghiên ra nhanh như vậy.” Lúc này, Bùi Anh Duy mới nói rõ mọi chuyện, nhiều chứng cứ trước mặt như vậy, nên lời anh ta nói tất nhiên không ai hoài nghi.

Lời nói của Bùi Anh Duy dừng lại, anh ta đưa mắt sang nhìn Lưu Vũ, sau đó lại chậm rãi nói từng chữ: “Lúc đó, Hàn Nhã Thanh đang sốt ruột muốn cứu người, cho nên đi hỏi Lưu Vũ, vì muốn có một chút tin tức về thủ phạm, và hy vọng có thể mau nghĩ cách cứu Hàn Nghiên Nghiên ra, lúc đó rõ ràng Lưu Vũ biết Hàn Nhã Thanh làm những thứ này là để cứu Hàn Nghiên Nghiên, thế nhưng tin tức bà ta cho Hàn Nhã Thanh lại là tin giả, và vì Lưu Vũ cung cấp tin tức giả, nên đã trì hoãn cảnh sát một thời gian rất dài, dẫn đến trì hoãn thời gian cứu viện, cũng làm cho Hàn Nghiên Nghiên bị thương nặng hơn.”

Lúc này, lời nói này của Bùi Anh Duy là nói cho các vị ký giả nghe, nhưng cũng nói cho Hàn Nghiên Nghiên nghe.
CHƯƠNG 710: CẬU BA DƯƠNG UY VÕ BÁ KHÍ, RẤT NGẦU (16)

Hàn Nghiên Nghiên nghe Bùi Anh Duy nói vậy, thì trực tiếp kinh sợ, ánh mắt cô ta nhanh chóng nhìn chằm chằm về phía Lưu Vũ đầy khó tin, Hàn Nghiên Nghiên không thể tin được đây là sự thật!

Không thể tin được ở tình huống như vậy mà mẹ của cô ta lại không nghĩ biện pháp cứu cô ta!

“Trời ơi, tại sao trên đời này lại có thể có người mẹ như vậy? Điều này quá tàn nhẫn.”

“Đúng thế, bà ta là hoàn toàn không quản sống chết của con gái mình.”

“Nhưng ngược lại, Hàn Nhã Thanh luôn nghĩ cách cứu Hàn Nghiên Nghiên, tuy hai mẹ con họ hại Hàn Nhã Thanh như thế, mà Hàn Nhã Thanh vẫn có một tấm lòng nhân hậu, trong hoàn cảnh đó, cô ấy vẫn một lòng muốn cứu người.”

“Xem ra Hàn Nhã Thanh đúng là vô tội, hơn nữa còn rất lương thiện, chỉ tiếc hai mẹ con này lại không biết cảm ơn, còn nói xấu Hàn Nhã Thanh như vậy, thực sự là quá ghê tởm.”

Mọi người bắt đầu anh một câu tôi một câu nghị luận.

“Tại sao lại muốn làm chuyện này? Tại sao? Bác sĩ nói, nếu sớm hơn, thì chân của con có lẽ đã không bị tàn tật.” Nghe mọi người nói, Hàn Nghiên Nghiên lập tức suy sụp.

Hàn Nghiên Nghiên không thể tin được mẹ cô ta lại không để ý tới sống chết của cô ta.

Chân của cô ta! Nếu tới sớm một chút nó sẽ không bị phế đi, đây chính là điều Hàn Nghiên Nghiên quan tâm nhất.

Nghe được tiếng gầm thét của Hàn Nghiên Nghiên, mọi người cũng không nhịn được lắc đầu, Lưu Vũ thật sự không xứng làm một người mẹ, không phải, bà ta vốn cũng không xứng đáng làm người.

Nhưng phàm là con người, phàm là người còn có một chút lương tri, thì tuyệt đối sẽ không làm được chuyện như vậy.

“Cô Hàn, xin hỏi cô có nhớ số điện thoại của Hàn Nhã Thanh không?” Vừa lúc đó, Bùi Anh Duy đột nhiên hỏi một câu, câu hỏi này của anh ta hơi lạ, nên làm cho rất nhiều người khó hiểu.

Anh ta cũng thông cảm với cảnh ngộ lúc này của Hàn Nghiên Nghiên, nhưng đây đều là do Hàn Nghiên Nghiên gieo gió gặt bão, nhưng có chút chuyện quan trọng, anh ta vẫn phải làm.

Hàn Nghiên Nghiên cùng Cố Chính Tân diễn cảnh vừa rồi, anh và cậu ba nhà họ Dương đều thấy rõ, và đều hiểu là có chuyện gì xảy ra.

Họ muốn dùng sức mạnh của giới truyền thông để có được một số bằng chứng giả để định tội Hàn Nhã Thanh, việc này cậu ba nhà họ Dương há có thể bỏ qua.

Cho nên khoản này cũng phải được tính toán rõ ràng.

Cậu ba nhà họ Dương có ý muốn Hàn Nhã Thanh trong sạch, không bị bất kỳ nghi ngờ nào mà bước ra khỏi đồn cảnh sát.

Nhưng trong lòng Hàn Nghiên Nghiên thì thầm cả kinh, vì sao anh ta đột nhiên hỏi điều này?

“Cô Hàn, xin cô trả lời vấn đề của tôi.” Bùi Anh Duy tất nhiên không cho phép Hàn Nghiên Nghiên trốn tránh, nên ngay sau đó anh ta lại bồi thêm một câu.

“Cô Hàn chắc hẳn đã nhớ ra, không phải vừa rồi cô đã nhận ra rồi sao?” Một ký giả nhớ ra chuyện lúc trước, nên nhanh chóng nói một câu, nhưng lúc anh ta nói ra lời này, trong giọng nói chứa sự hơi nghi hoặc.

“Vậy mời Cô Hàn đọc số điện thoại của Hàn Nhã Thanh ở trước mặt mọi người.” Con ngươi Bùi Anh Duy lóe lên, giọng nói lúc này của anh ta có vẻ uy nghiêm khiến người ta không thể phản kháng.

Thực ra Hàn Nghiên Nghiên vốn không biết số điện thoại của Hàn Nhã Thanh, lúc trước là Cố Chính Tân nói với cô ta, cô ta chỉ phối hợp diễn một màn kịch.

Lúc này, sắc mặt Hàn Nghiên Nghiên thay đổi liên tục, khóe môi cô ta hơi run rẩy lấy, một chữ cũng không nói ra được.

“Không phải cô Hàn không biết số điện thoại của Hàn Nhã Thanh chứ?”

“Không thể nào? Vừa rồi rõ ràng cô chỉ nhìn thoáng qua, đã xác định số điện thoại di động kia là của Hàn Nhã Thanh.”

“Vì sao hiện tại cô lại không nói nên lời?”

“Cô Hàn, xin cô phối hợp làm việc với cảnh sát chúng tôi.” Bùi Anh Duy trầm giọng nói thêm một câu.

“Tôi, tôi, tôi không nhớ rõ số điện thoại của Hàn Nhã Thanh.” Đáy lòng Hàn Nghiên Nghiên hốt hoảng, sau cú sốc vừa rồi, đầu óc cô ta cũng không rõ ràng nên phản ứng hiển nhiên khá chậm.

“Vậy vừa rồi cô Hàn dựa vào cái gì để kết luận số điện thoại trong điện thoại của bọn bắt cóc là số của Hàn Nhã Thanh?” Ánh mắt Bùi Anh Duy rõ ràng lạnh hơn, giọng nói cũng lạnh lẽo hơn.


“Tôi... Tôi nghĩ, nghĩ không ra, nhưng nhìn thấy thì tôi vẫn biết.” Khi Hàn Nghiên Nghiên nói lời này, cô ta không nhịn được nhìn Cố Chính Tân, bởi vì chột dạ, bởi vì nói dối, nên cô ta nói lắp bắp rất rõ ràng.

Bùi Anh Duy lạnh lùng cười cười, anh ta không tiếp tục truy vấn Hàn Nghiên Nghiên nữa, bởi vì anh ta biết ký giả ở đây đều là người thông minh, họ giỏi nhất là quan sát và suy đoán.

Cho nên, không cần anh ta nói quá rõ, các ký giả đều hiểu hết.

Đối với Hàn Nghiên Nghiên, Bùi Anh Duy đã không cần nói thêm gì nữa.

Bùi Anh Duy trực tiếp đi tới trước mặt Cố Chính Tân, khóe môi nhếch lên, anh ta trầm giọng nói: “Cục trưởng Cố, mời tìm số điện thoại của Hàn Nhã Thanh trong di động của kẻ bắt cóc.”

“Anh định làm cái gì? Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe lời anh?” Cố Chính Tân hít sâu vào một hơi, sâu trong con ngươi rõ ràng xuất hiện vẻ bối rối.

“Bởi vì hiện tại vụ án này là do tôi phụ trách, tất cả chuyện có liên quan đến vụ án tôi đều muốn điều tra rõ.” Một câu nói của Bùi Anh Duy làm cho Cố Chính Tân không thể phản bác.

“Đương nhiên, tôi cũng muốn mọi người nhìn rõ sự thật, không bị lừa dối.” Ngay sau đó Bùi Anh Duy lại bồi thêm một câu, lời này của anh ta rõ ràng là có ý riêng.

Ký giả ở đây đều là người thông minh, nên họ phản ứng rất nhanh, lập tức hiểu rõ ý của Bùi Anh Duy.

“Đây là tình huống gì vậy? Lẽ nào tức là trước đó cục trưởng Cố thông đồng cùng Hàn Nghiên Nghiên để diễn một vỡ tuồng cho chúng ta xem? Lừa tất cả mọi người sao?” Một ký giả nhanh mồm nhanh miệng đã trực tiếp nói ra.

“Không thể nào, cục trưởng Cố làm như vậy với đích gì?”

“Mục đích rất rõ ràng, bọn họ diễn vỡ tuồng này ở trước mặt chúng ta, đưa ra một số bằng chứng giả, sau đó lợi dụng chúng ta để tuyên truyền việc này ra ngoài, sau đó...”

“Mấy người nói bậy bạ gì đó?” Cố Chính Tân nghe thấy ký giả nói vậy, thì trực tiếp rống lên một câu.

“Nếu như cục trưởng Cố không thẹn với lương tâm, vậy thì xin anh hãy hợp tác làm việc với tôi, mời cục trưởng Cố nói xem, đâu là số của Hàn Nhã Thanh trong điện thoại di động của tên bắt cóc?” Vẻ mặt của Bùi Anh Duy lúc này rất nghiêm túc khiến ngươi ta sợ hãi.

“Chính là số này, tên bắt cóc vừa nói là số này?” Đối mặt với tình huống như vậy, dưới cái nhìn của ký giả, Cố Chính Tân biết anh ta trốn không khỏi, cho nên chỉ có thể chỉ vào số trước.

Bùi Anh Duy đưa điện thoại cho một cảnh sát bên cạnh Cố Chính Tân: “Vừa rồi cục trưởng Cố nói, Hàn Nhã Thanh là do anh thẩm vấn, vậy mời anh xác nhận lại, số này là của Hàn Nhã Thanh sao?”

Nghi vấn về số điện thoại di động vừa rồi là do người cảnh sát cuối cùng này xác định, đã làm cho tất cả mọi người đều tin tưởng không nghi ngờ.

Lúc đó, người cảnh sát này trả lời rất nhanh, rất khẳng định, không chần chờ chút nào.

Thế nhưng lúc người cảnh sát này nhìn vào số này, thì nửa ngày không nói được ra một chữ nào.

Bùi Anh Duy không thúc giục, nhưng điện thoại vẫn ở trước mặt anh ta, anh ta rất kiên nhẫn mà chờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK