Mục lục
Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 657: GHEN TUÔNG, HẬU QUẢ CƠN TỨC CỦA ANH TA (8)

Lời này của anh ta là có ý gì?

Cái gì gọi là không cho phép cô ta được tự do?

Đã năm năm trôi qua rồi, cô ta không thể được tự do sao?

Bọn họ rõ ràng đã thống nhất rồi mà!

“Sinh cho tôi một đứa con.” Đôi môi của Tư Đồ Không ghé sát vào tai cô ta, anh ta nói lại lần nữa, lần này, giọng anh ta có vẻ khàn hơn một chút.

Hoặc là, thứ anh ta muốn không phải là một đứa con, thứ anh ta muốn chính là giữ cô lại bên mình.

“Thỏa thuận của chúng ta không nói tôi phải sinh con.” Cô ta có thể chịu đựng mọi thứ khác, nhưng chuyện này cô ta không thể.

"Tôi nhớ trên bản thỏa thuận viết rất rõ ràng, cô phải nghe lời của tôi, cô không thể từ chối những gì tôi muốn." Khi Tư Đồ Không nghe cô ta nhắc đến bản thỏa thuận đó thì tròng mắt anh ta trở nên lạnh lẽo, cô ta phải thực hiện thỏa thuận mọi lúc!

Liễu Ảnh: “…”

Đúng, trong bản thỏa thuận thực sự có viết như vậy, cô ta không thể từ chối những gì anh ta muốn, bất kể lúc nào, bất kể trường hợp nào và bất kể cô ta có tiện hay không.

Những điều giống như vậy còn rất nhiều, nhiều lắm, năm đó anh ta dùng tiền mua cô ta, cho nên, có rất nhiều chuyện cô ta không có quyền lựa chọn.

Những chuyện anh ta muốn cho dù có quá đáng như thế nào đi nữa thì cô ta cũng không thể từ chối, chỉ có thể đồng ý.

Bây giờ anh ta dùng cái này để ép cô ta, cô ta có thể nói cái gì được?

Nhưng bây giờ chỉ còn hai mươi sáu ngày, chỉ còn hai mươi sáu ngày thôi!!

"Nhưng trong khoảng thời gian hai mươi sáu ngày đó, anh muốn tôi sinh con cho anh thế nào? Đây căn bản là chuyện không thể." Liễu Ảnh biết mình không thể từ chối, nhưng cô ta cảm thấy chuyện này đã liên quan đến tương lai của mình.

Cô ta chỉ bán cho anh ta năm năm, thời gian còn lại đều là của bản thân cô ta.

Những năm qua, cô ta luôn tin vào điều này, cũng vì tin vào điều này nên cô ta mới có thể kiên cường vượt qua.

“Vậy thì đợi đến khi đứa bé ra đời rồi nói.” Ý của Tư Đồ Không rất rõ ràng, đứa bé nhất định phải sinh, còn thời gian hai mươi sáu ngày đó anh ta không quan tâm.

Ý của anh ta cũng có thể hiểu theo nghĩa khác là sau khi sinh con cho anh ta thì cô ta có thể rời đi.

Khoảnh khắc đó, Liễu Ảnh cảm thấy dường như có gì đó đâm vào tim mình, đau đến không thở nổi, cô ta đã biết sự tàn nhẫn của người đàn ông này.

Vẫn luôn biết, nhưng cô ta không ngờ anh ta lại quá đáng như vậy, cô ta sinh con xong rồi đi?

Cô ta sinh con ra thì đứa bé khẳng định sẽ thuộc về anh ta, sau đó cô ta và cốt nhục của cô phải rời xa nhau?

Trên đời này còn có điều gì tàn nhẫn hơn thế này nữa?

Sao anh ta có thể như vậy chứ?

“Không thể.” Liễu Ảnh thầm thở dài một hơi, lần này cô ta từ chối rất kiên quyết.

Thấy cô ta kiên quyết từ chối như vậy, ánh mắt Tư Đồ Không càng thêm thâm trầm: "Tôi đã nói rồi, chuyện này không phải cho cô quyết định, ngoan chút đi, sinh con cho tôi."

"Dựa vào đâu? Tư Đồ Không, anh dựa vào đâu mà yêu cầu tôi làm như vậy?" Liễu Ảnh lúc này rất tức giận, cũng không biết cô ta lấy đâu ra sức lực đẩy anh ra từ trên người mình xuống, cô ta ngồi dậy nhìn anh ta, rống to lên một tiếng.

Dựa vào cái gì? Anh ta dựa vào cái gì?

Tư Đồ Không bị cô ta đẩy ngã, hai mắt lóe lên, sau đó anh ta nằm nghiêng bên người cô ta, nhìn cô ta.

Nhìn vẻ mặt cô ta gầm lên vì giận giữ khiến cho khuôn mặt đỏ bừng lên.

Đã bao lâu rồi cô ta không bộc lộ bản tính như vậy trước mặt anh ta?

Anh ta nhìn cô ta có hơi xuất thần, thậm chí nhất thời còn bỏ qua câu hỏi của cô ta.

Thấy cô ta nhìn mình với vẻ mặt nghi vấn, khóe môi anh ta khẽ câu lên: “Cô là người phụ nữ của tôi, sinh con cho tôi thì có gì quá đáng? Cô tức giận như vậy làm gì?"

Những lời này, Tư Đồ Không nói rất tự nhiên, thậm chí rất bình tĩnh.

Liễu Ảnh nhìn anh ta sững sờ, trên mặt có chút kinh ngạc khó tin, rất rõ ràng là cô ta cực kỳ không đồng ý với quan điểm của cậu Tư Đồ.

Ngữ khí của anh ta bình tĩnh như thế, giống như sinh con cũng giống như đẻ trứng vậy.

Anh ta coi cô ta là gì? Người phụ nữ của anh ta? Đúng, cô ta là người phụ nữ của anh ta, cô ta là người phụ nữ được anh ta mua về, một người phụ nữ thấp cổ bé họng, nhưng mà, chỉ có năm năm thôi.

“Đúng, năm đó anh dùng tiền mua tôi, nhưng tôi chỉ bán nó năm năm, hết thời hạn năm năm, tôi không phải là người phụ nữ của anh nữa.” Năm năm qua, Liễu Ảnh chưa từng chống lại anh ta, mọi chuyện thuận theo anh ta, nhưng lần này, cô ta tuyệt đối không thể nhượng bộ.

Ngay cả khi cô ta biết anh ta sẽ tức giận, cô ta cũng không nhượng bộ.

Lúc này, những gì cô ta nói rất trực tiếp, rất thẳng thắn, đây là sự thật tàn nhẫn nhất giữa anh ta và cô ta, đây là sự thật không thể thay đổi.

“Liễu, Ảnh.” Sắc mặt Tư Đồ Không vốn đang dịu dàng lập tức trở nên u ám đến cực điểm, anh ta nhìn cô ta, ánh mắt trở nên cực kỳ lạnh lùng, anh ta gọi tên cô ta từng chữ một, lạnh lùng và đầy nguy hiểm.

Năm năm qua, cô ta vẫn luôn nghĩ như vậy sao? Anh ta dùng tiền mua cô ta, cô ta bán cho anh ta năm năm?

Hơn nữa giờ phút này cô ta cũng không giấu giếm mà nói ra những lời từ trong lòng mình, đủ năm năm cô ta sẽ rời đi.

Cô ta sẽ rời đi!!

Anh ta đưa tay ra kéo cô ta lại, nhưng cô ta nhanh chóng tránh đi, cô ta nhìn anh ta với thái độ nghiêm nghị: “Tư Đồ Không, năm năm này, anh đối xử với tôi thế nào, tôi đều nhịn, tôi đều chịu đựng. Nhưng sắp hết thời gian rồi, xin lỗi tôi không thể ở bên anh nữa, thêm một ngày nữa cũng không được, không, phải nói là thêm một phút một giây cũng không được."

Cô ta bán cho anh ta năm năm, cô ta cũng không còn cách nào, nhưng khi thời hạn năm năm hết rồi thì tiếp theo là thời gian của bản thân cô ta, cô ta dựa vào cái gì mà phải sinh con cho anh ta chứ?

Không, tuyệt đối không!

Tư Đồ Không nhìn cô ta, ánh mắt lại lóe lên lần nữa, sau đó đột nhiên nở nụ cười, là bị cô ta làm tức giận mà cười.

Được, cô ta được lắm. Cái gì gọi là năm năm qua, anh ta đối xử với cô ta thế nào, cô ta đều nhịn, đều chịu đựng?

Năm năm nay anh ta khiến cô ta khó chịu như vậy sao?

Ngoại trừ khoảng thời gian đầu, về sau anh ta rõ ràng rất dịu dàng, mọi việc đều tùy cô ta, mọi việc đều thuận theo ý cô ta.

Cô ta ngược lại được lắm, nói chuyện giống như sắp bị đưa đi pháp trường vậy.

Còn nhiều hơn một phút, nhiều hơn một giây cũng không được? Cô ta tính toán thời gian cũng thật đủ chính xác.

Giờ phút này, Tư Đồ Không thật sự muốn bóp chết cô ta, nếu không thì sớm muộn gì cũng bị cô ta chọc cho tức chết.

“Liễu Ảnh, cô cảm thấy tôi không đồng ý thì cô có thể rời đi được không?” Đôi mắt hơi nheo lại của Tư Đồ Không lộ ra chút nguy hiểm, lại có thêm chút phức tạp.

Anh ta muốn biết, nếu đến lúc đó anh ta không buông tay thì cô ta sẽ rời đi như thế nào?

"Anh Tư Đồ Không, có một chuyện anh phải hiểu, sau khi thời hạn năm năm giữa chúng ta kết thúc, anh sẽ không còn bất kỳ liên quan gì đến tôi, đến lúc đó anh không có quyền kiểm soát tôi, tôi cũng không có nghĩa vụ phải nghe lời anh nữa.” Hai mắt Liễu Ảnh cũng hơi nhíu lại, cô ta nói ra lời này rất dứt khoát.

Mắt thấy ánh sáng của sự tự do sắp đến, cô ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận bất kỳ biến cố nào.

Cô ta muốn được tự do.

Ý của cô ta rất rõ ràng, trong năm năm này, cô ta có thể ngoan ngoãn nghe lời, nhưng sau khi đủ năm năm, cô ta sẽ không nghe lời anh ta nữa.

CHƯƠNG 658: GHEN TUÔNG, HẬU QUẢ CƠN TỨC CỦA ANH TA (9)

Đến lúc đó anh ta cũng không thể quản cô ta được!

Tư Đồ Không khẽ nhướng mày, ừm, tốt, rất tốt!!

Người phụ nữ này hôm nay đã duỗi hết móng vuốt ra rồi, nhìn dáng vẻ cô ta gương nanh múa vuốt lúc này thật sự khiến anh ta rất tức giận, anh ta muốn cắn chết cô ta.

Năm năm qua, cô ta ngoan ngoãn như vậy, anh ta còn tưởng rằng mình đã cắt hết móng vuốt sắc bén của cô ta, nhưng rõ ràng không phải, hoàn toàn không phải, móng vuốt sắc bén của cô ta rõ ràng càng sắc bén hơn.

Chỉ là, cô ta cho rằng Tư Đồ Không anh sẽ hết cách với cô ta sao?

Cô gái này có phải quá liều lĩnh, quá tự tin rồi hay không?

“Liễu Ảnh, cô cảm thấy chuyện này cô nghe hoặc không nghe, đơn giản như vậy sao?” Lúc này Tư Đồ Không cũng không muốn đả kích sự tự tin của cô ta, nhưng anh ta cảm thấy nên để cô ta nhìn rõ thực tế.

Tư Đồ Không nói lời này rất bình tĩnh, nhưng trái tim của Liễu Ảnh lại chùng xuống, cô ta biết rằng anh ta có năng lực này, cũng có bản lĩnh đó.

Cô ta cũng biết rằng đối đầu với anh ta thì cô ta tuyệt đối không phải là đối thủ của anh ta.

Không, cho dù mềm lòng, cô ta cũng không phải đối thủ của anh ta, bởi vì người đàn ông này chưa bao giờ biết mềm lòng với cô ta.

Lúc này, Liễu Ảnh có chút khó chịu, có chút lo lắng, có chút sợ hãi, cô ta vốn cho rằng sau khi hợp đồng năm năm của bọn họ hết hạn thì cô ta có thể rời đi một cách êm đẹp, cô ta luôn nghĩ rằng Tư Đồ Không sẽ không ngăn cản cô ta.

Nhưng cô ta không biết tại sao mọi chuyện lại đột nhiên trở nên thế này?

Cô ta cảm thấy tình cảnh của mình lúc này giống như cô ta đang từng bước từng bước leo lên từ dưới đáy vực sâu, cuối cùng lúc mới nhìn thấy được một chút ánh sáng thì lại bị người ta đạp xuống lại.

Cảm giác đó rất tuyệt vọng hơn nữa lại rất tức giận, cho nên cô ta liều mạng nắm lấy thứ gì đó, không muốn lại chìm xuống lần nữa.

“Chuyện nhỏ thôi, đến lúc đó tôi sẽ tìm một người để kết hôn.” Liễu Ảnh nói ra lời này vào lúc này là vì có chút tức giận, chuyện kết hôn này, cô ta cảm thấy rất xa xôi.

Cô ta thế này còn có thể kết hôn sao? Cô ta thật sự không dám nghĩ tới!


Lúc này, cô ta nói điều này để nói rõ sự không hài lòng của mình và thể hiện thái độ quyết tâm của mình.

Khi Tư Đồ Không nghe vậy thì đôi mắt của anh ta liền nheo lại, sắc mặt anh ta lúc này thâm trầm đến cực điểm, vốn dáng vẻ còn đang nhàn nhã lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc.

Lúc này, khí lạnh quanh thân anh ta không ngừng tản ra, giống như có thể lập tức đóng băng người khác.

Cô ta nói, cô ta muốn tìm một người để kết hôn?

Cô ta muốn tìm một người để kết hôn?

Trong đầu anh ta chợt lóe lên một bóng người, ngay lúc đó, ngọn lửa lan tràn trong mắt anh ta, hàm răng anh ta cắn chặt, nói từng chữ từng chữ: "Tìm ai? Bùi Dật Duy?"

Những lời Liễu Ảnh vừa nói khi nảy vốn dĩ chỉ buộc miệng nói ra thôi, lúc đó cô ta cũng không nghĩ quá nhiều.

Lúc này, nghe thấy Tư Đồ Không nói lời này, cơ thể cô ta lập tức cứng đờ, hai mắt lập tức mở lớn, nhìn Tư Đồ Không một cách khó tin: "Anh, ý của anh là gì?"

Sao anh ta biết Bùi Dật Duy?

Anh ta còn biết cái gì nữa?

Cô ta biết anh ta không thể vô duyên vô cớ nói như vậy, cho nên anh ta chắc chắn đã biết gì đó.

Nhưng mà trước đây cô ta chưa từng liên lạc với Bùi Dật Duy, cũng chưa từng gặp Bùi Dật Duy, anh ta cũng chưa từng đề cập đến, cho nên, chỉ có chiều nay...

Vì vậy, thật ra anh ta đã sớm biết chuyện xảy ra chiều nay! Biết chiều nay cô ta đã đi gặp Bùi Dật Duy!

Liễu Ảnh đột nhiên thấy lạnh cả người, giống như bị một thùng nước đá dội thẳng từ đầu xuống chân, lạnh cắt da cắt thịt.

Anh ta biết, anh ta biết tất cả mọi thứ, nhưng trước đó anh ta lại cố tình hỏi cô ta, mà cô ta đã nói dối anh ta.

Liễu Ảnh không hỏi làm sao anh ta biết được, vì cô ta biết lúc này có hỏi cũng vô ích.

Ngay cả khi anh ta cho người theo dõi cô ta thif cô ta cũng không có quyền nói gì.

“Liễu Ảnh, đừng có gây chuyện với tôi, nếu không cô sẽ không gánh nổi hậu quả đâu.” Tư Đồ Không nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ đó của cô ta, trong đôi mắt đang híp lại càng thêm vài phần nguy hiểm khát máu.

Cô ta sợ như vậy, là bởi vì Bùi Dật Duy, phải không?

Phải, bình thường tuy rằng ở trước mặt anh ta, cô ta luôn nghe lời, nhưng cô ta chưa bao giờ sợ hãi như vậy.

“Anh muốn làm gì?” Liễu Ảnh nghe thấy giọng nói của mình truyền đến, trong giọng nói đó rõ ràng có chút run rẩy.

Cô ta biết giờ phút này cô ta không nên hỏi, không nên hỏi cái gì hết.

Nhưng mà cô ta vẫn chưa hoàn toàn hồi thần, cô ta theo bản năng hỏi một câu.


Tư Đồ Không nghe thấy giọng nói run rẩy của cô ta, khóe môi chợt nhếch lên một nụ cười, một nụ cười lạnh như băng, anh ta nhìn cô ta rồi chậm rãi nói: "Liễu Ảnh, thực ra cô biết mà, không phải sao?"

Lúc này, anh ta không phủ nhận gì hết!

"..." Liễu Ảnh trong phút chốc đã bình tĩnh lại, ở bên cạnh anh ta năm năm, cô ta biết quá rõ thủ đoạn của anh ta.

Hơn nữa, cô ta đã sớm biết chỉ cần anh ta động một ngón tay thôi cũng có thể hoàn toàn hủy hoại mọi thứ của Bùi Dật Duy.

Anh ta lại vươn tay ra ôm lấy cô ta, cơ thể cô ta cứng đờ, nhưng lần này cô ta không né tránh như trước.

Ánh mắt Tư Đồ Không càng thêm lạnh lùng, vì Bùi Dật Duy, cô ta sẽ không né tránh, không phản kháng sao?

Người phụ nữ của anh ta sẵn sàng vì người đàn ông khác mới chịu để cho anh ta chạm vào cô ta.

Thật đủ trào phúng!!

Nhưng mà cho dù có bằng cách này thì anh ta cũng sẽ không để cô ta đi, cho dù có xuống địa ngục thì anh ta cũng muốn kéo cô ta đi theo.

“Tối nay, đừng ngủ, hửm.” Tư Đồ Không quyết định rồi, cho dù đêm nay cô ta có cầu xin anh ta thì anh ta cũng sẽ không tha cho cô ta.

Liễu Ảnh nghe thấy lời này của anh ta, cơ thể cô ta run lên, thật ra tình huống một đêm không ngủ trước kia cũng từng có, nhưng mà...

Nhưng đêm nay anh ta quá hung tợn, quá tàn nhẫn, dường như muốn giết cô ta.

Cô ta không thể chịu đựng nổi.

Trước đây, cô ta không biết tại sao anh ta lại như vậy, nhưng bây giờ cô ta đã biết rồi, vì vậy cô ta biết tiếp theo anh ta sẽ càng tàn nhẫn hơn.

Nhưng mà, cô ta có thể từ chối sao?

Không thể.

Vào khoảnh khắc ký bản thỏa thuận năm năm trước, cô ta biết mình không thể. Cô ta không có quyền từ chối.

"Tư Đồ Không, năm năm rồi anh không thấy chán sao? Thực ra anh có thể tìm được một người khác trẻ trung xinh đẹp hơn." Khi cảm thấy cơ thể anh ta đang áp sát cô ta, Liễu Ảnh không nhịn được nói một câu.

Thực ra, cô ta thực sự có chút không hiểu tại sao Tư Đồ Không lại làm như vậy.

Năm năm rồi anh ta vẫn chưa chán một người phụ nữ sao?

Lấy điều kiện của anh ta thì muốn tìm người phụ nữ nào mà không được, suy cho cùng thì thỏa thuận của bọn họ chỉ cấm cô ta kết giao với đàn ông chứ không quy định anh ta không được phép tìm phụ nữ.

Anh ta không thể đi tìm những người phụ nữ khác để phát tiết dục vọng mãnh liệt khiến người ta sợ hãi này sao? Tại sao anh ta phải hành hạ cô ta chứ?

Nụ cười trên môi Tư Đồ Không càng thêm lạnh lùng, cô ta đang muốn đẩy anh ta đến bên người phụ nữ khác sao?

Hoặc là cô ta vẫn luôn muốn như vậy?

"Cảm ơn, nhưng tôi thích đồ cũ, đồ xấu hơn, tạm thời không muốn đổi khẩu vị."

Lời nói của Tư Đồ Không gần như ép ra từ giữa hai kẽ răng, sau đó anh ta hung hăng, dùng sức...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK