Mục lục
Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra ngay từ đầu ông đã muốn làm giám định ba con, chỉ là Đường Thấm Nhi không đồng ý.



“Không cần thiết.” Hàn Nhã Thanh thẳng thừng từ chối, cô cảm thấy không cần thiết chút nào.



“Thanh Thanh, ba cô thật sự không phải Hàn Trung Phương, năm đó sau khi Hàn Trung Phương gặp tai nạn vẫn chưa chết, sau khi cô ra đời ông ấy vẫn còn sống. Lúc đó mẹ cô đã làm giám định ADN với Hàn Trung Phương, sự thật chứng minh cô không phải con gái ông ấy.” Dương Bạc Vệ thấy cô kiên quyết như vậy thì hơi nhíu mày, giọng nói cũng trở nên lo lắng hơn.



“Cho nên ba tôi nhất định phải là ông?” Hàn Nhã Thanh cười nhẹ, chỉ là nụ cười đó rất lạnh lùng, càng thêm giễu cợt.



“Thanh Thanh, chuyện hồi đó thật sự rất phức tạp. Có lần tôi với mẹ cô và cả Hàn Trung Phương đang nói chuyện thì bị người khác bỏ thuốc. Mấy người đó không nhằm vào chúng tôi, nhưng mang nước vào nhầm phòng, mà chúng tôi đều uống nước đó rồi, nên mới...”

Dương Bạc Vệ dừng lại không nói tiếp, nhưng ý ông ta đã rất rõ ràng.



Hàn Nhã Thanh nhìn ông ta, ánh mắt loé lên rất nhanh: “Ông chắc chắn mình biết rõ khi ấy đã xảy ra chuyện gì không?”



Hàn Nhã Thanh biết loại thuốc này rất kinh khủng, nhưng không biết vì sao cô luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.



“Thật ra lúc đó chúng tôi cũng không nhớ chính xác đã xảy ra chuyện gì, khi tỉnh dậy thì trong phòng rất bừa, quần áo cũng xộc xệch nhưng vẫn được coi là ngay ngắn. Khi ấy chúng tôi đều nghĩ chắc không xảy ra chuyện gì, nhưng sau này mẹ cô mang thai, thời gian trùng khớp, mẹ cô là một người luôn giữ mình trong sạch. Năm đó bà ấy còn không có bạn trai, không thể xảy ra chuyện đó với người đàn ông khác, cho nên...




Dương Bạc Vệ lại dừng lại, ông ta nhìn Hàn Nhã Thanh, sau đó nói tiếp: “Về sau Hàn Trung Phương quyết định cưới mẹ cô, nhưng người nhà họ Hàn không đồng ý, sau này ông ấy bị tai nạn, cô ra đời, mẹ cô đã làm giám định ba con với Hàn Trung Phương, kết quả xét nghiệm ADN của cô và Hàn Trung Phương cho thấy cô không có quan hệ huyết thống với ông ấy, lúc đó tôi cũng muốn làm giám định nhưng mẹ cô không đồng ý. Sau này Hàn Trung Phương qua đời, mẹ cô cũng đưa cô đi, tôi vẫn luôn tìm hai người nhưng không tìm được...”



“Cho nên đi làm giám định ADN được không?” Dương Bạc Vệ nói xong thì nhìn Hàn Nhã Thanh, ánh mắt có chút khẩn câu: “Nếu tôi không phải ba cô thì cô cứ coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, cô cứ coi như chưa từng gặp tôi, nếu tôi thật sự là ba cô...”



“Được, tôi đồng ý với ông.” Hàn Nhã Thanh đột nhiên lên tiếng, ngắt lời ông ta.



Những lời Dương Bạc Vệ vừa nói khiến cô cảm thấy mọi thứ càng kỳ lạ hơn, cho nên cô đồng ý làm giám định ADN.



“Được.” Dương Bạc Vệ nghe thấy Hàn Nhã Thanh đồng ý, vẻ mặt trở nên kích động, rất rõ ràng ông ta cho rằng ba của Hàn Nhã Thanh không phải Hàn Trung Phương thì nhất định sẽ là mình.



“Đưa mấy sợi tóc của ông cho tôi, tôi sẽ làm.” Hàn Nhã Thanh thấy ông ta kích động thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo.



Nếu ba cô thật sự là Dương Bạc Vệ thì cô và Dương Tầm Chiêu sẽ là anh em ruột.



Kích động? Sự kích động của ông ta lúc này thật sự khiến cô khó chịu.



“Không, tôi làm, tôi sẽ đích thân đi làm.” Dương Bạc Vệ từ chối ý của Hàn Nhã Thanh, ông ta muốn tự làm chuyện này, chỉ khi đích thân đi làm thì ông ta mới yên tâm.



“Ông không tin tôi? Ông lo lắng tôi sẽ làm giả vì để ở bên Dương Tầm Chiêu?” Hàn Nhã Thanh đột nhiên bật cười: “Dương Bạc Vệ, nếu tôi muốn làm giả thì dù ông có đích thân đi làm, tôi cũng có thể làm được, hơn nữa còn không để ông phát hiện.”

Giám định này thì ai làm mà chẳng giống nhau?

Ông ta cứ muốn phải tự mình làm?


Sao cô lại không biết ông ta đang nghĩ gì!

Sao bây giờ cô nhìn Dương Bạc Vệ lại thấy khó chịu đến thế?

“Thanh Thanh, cô sẽ không làm vậy.” Sắc mặt Dương Bạc Vệ khẽ biến, ông ta nhìn Hàn Nhã Thanh, mặc dù nói như vậy nhưng trên mặt ông ta vẫn có sự lo lắng rõ ràng.

Ông ta lo lắng Hàn Nhã Thanh sẽ thật sự làm vậy.

Hàn Nhã Thanh thầm cười khẩy trong lòng, Dương Bạc Vệ được lắm!

“Ừm, tôi sẽ không làm đâu, nhưng tôi có thể nói với ông rằng cho dù kết quả giám định ADN có thế nào đi nữa cũng không ảnh hưởng đến việc tôi và Dương Tầm Chiêu ở bên nhau.” Hàn Nhã Thanh cố ý nói câu này, cố ý nói cho Dương Bạc Vệ nghe.

Cô rất khó chịu khi nhìn thấy Dương Bạc Vệ, nếu không làm chút gì đó thì tâm trạng cô sẽ rất tồi tệ.

“Thanh Thanh, sao có thể như vậy?” Dương Bạc Vệ lại tin là thật, sắc mặt ông ta hoàn toàn thay đổi, giọng nói cũng trở nên lo lắng và sốt ruột.

“Chỉ cần tôi muốn thì không gì là không thể.” Hàn Nhã Thanh nhìn ông ta, lông mày hơi nhướng lên, câu này thật sự là ngông cuồng tới tận trời.

“Thanh Thanh, cô, cô...” Dương Bạc Vệ thật sự nóng nảy, lăn bánh xe tới trước mặt Hàn Nhã Thanh, gấp gáp gọi cô.

Hàn Nhã Thanh nhổ hai sợi tóc trên đầu đưa cho Dương Bạc Vệ: “Ông Dương, tốt nhất ông nên cầu nguyện chúng ta không có quan hệ huyết thống, nếu không...”

Hàn Nhã Thanh cố ý nói một nửa rồi dừng lại, sau đó cô thấy sắc mặt Dương Bạc Vệ lập tức tái đi.

Không biết vì sao Hàn Nhã Thanh đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Cô không muốn có liên quan gì đến Dương Bạc Vệ, cho nên sự kích động và vui mừng của ông ta trong mắt cô cực kỳ châm chọc, cực kỳ khó chịu.

Khi ông ta kích động có từng nghĩ đến cô và Dương Tầm Chiêu không?

Ông ta có từng nghĩ đằng sau sự kích động và vui mừng của ông ta, cô và Dương Tầm Chiêu sẽ đau khổ thế nào không?

Người đàn ông ích kỷ này khiến cô rất bực bội.

“Thanh Thanh, có kết quả tôi sẽ nói cho cô.” Dương Bạc Vệ thầm thở ra, tâm trạng ông ta đã bình tĩnh lại đôi chút, ý tứ trong câu nói này của ông ta rất rõ ràng.

Có kết quả ông ta sẽ nói cho Hàn Nhã Thanh, sau đó thì sao? Sau đó ông ta sẽ nói chuyện của cô và Dương Tầm Chiêu đúng không?

“Không cân, ông tự biết là được rồi, tôi không cần phải biết.” Hàn Nhã Thanh quan sát kỹ lưỡng, sao cô lại không hiểu tâm tư ông ta, cô không cần ông ta nói cho cô biết kết quả

Hàn Nhã Thanh nói xong thì xoay người rời đi, cô không muốn ở lại đây nữa, có lẽ ngay từ đầu cô không nên đến đây.

Vốn dĩ cô muốn tìm hiểu về chuyện của mẹ nhưng không ngờ lại lôi ra tình tiết máu chó này.

“Thanh Thanh, khi nào có kết quả chúng ta lại nói chuyện tiếp.” Dương Bạc Vệ cau mày khi thấy cô bước đi, bây giờ cô có thể đi nhưng sau khi có kết quả, ông nhất định phải nói rõ với cô.

Nói về chuyện của họ, chuyện của cô và Tầm Chiêu.

Hiển nhiên ông ta vẫn tin chắc Hàn Nhã Thanh nhất định là con gái mình.

“Tôi với ông Dương không có gì để nói cả.” Hàn Nhã Thanh thậm chí còn không quay đầu, cô chỉ hờ hững đáp, bước chân cũng không dừng lại.

“Thanh Thanh, nếu tôi là ba cô, cô cũng đối xử với tôi như này sao?” Dương Bạc Vệ lại sốt ruột hét lên.

“Dương Tầm Chiêu là con trai ruột của ông phải không? Ông đối xử với anh ấy thế nào?” Lần này Hàn Nhã Thanh dừng bước, nhưng cô không quay đầu, chỉ là khoé môi nhếch lên nụ cười trào phúng.

Mặc dù trước kia cô không điều tra thêm nhưng cô vẫn hỏi thăm được một số chuyện, cô biết từ rất nhiều năm trước Dương Bạc Vệ đã không hề quan tâm, hỏi han Dương Tầm Chiêu.

Ba, Dương Tầm Chiêu có còn chẳng bằng không cóI

Dương Bạc Vệ sững sờ, đôi mắt lóe lên, bị chặn đứng không nói nên lời.

Hàn Nhã Thanh cầm vào tay nắm cửa, cô vốn định đi luôn nhưng đột nhiên nhớ tới phản ứng của mấy kẻ bắt cóc khi nhìn thấy cô ở đồn cảnh sát.

Dương Bạc Vệ quen mẹ cô, hơn nữa năm đó họ còn xảy ra chuyện không hợp thói thường như thế, chắc ông ta sẽ biết chút gì đó nhỉ?

“Có phải mẹ tôi từng bị bắt cóc không?” Khi Hàn Nhã Thanh hỏi câu này cô đột nhiên quay lại nhìn Dương Bạc Vệ.

Trên mặt Dương Bạc Vệ vốn đang mang vài phần háo hức và lo lắng, nhưng nghe Hàn Nhã Thanh nói xong, vẻ mặt ông ta cứng đờ, hai mắt đột nhiên mở lớn, nhìn chằm chằm vào cô.

Từ trong đôi mắt trợn tròn của ông ta, Hàn Nhã Thanh thấy rõ sự ngạc nhiên và sợ hãi, một chút tự trách và một vài cảm xúc mà cô nhìn không hiểu.

Cảm xúc trong mắt ông ta lúc này quá phức tạp, nhưng cũng đủ để chứng minh ông ta biết chuyện này, hơn nữa rất có thể chuyện này còn liên quan đến ông ta.

“Ông biết chuyện này?” Hàn Nhã Thanh vốn chỉ định thăm dò, không có quá nhiều hy vọng, nhưng nhìn thấy phản ứng của Dương Bạc Vệ, hai mắt cô lập tức nheo lại.


“Không biết, tôi không biết.” Dương Bạc Vệ hoàn hồn, cố gắng che giấu cảm xúc trên mặt nhưng lại càng thêm hoảng loạn.

Hàn Nhã Thanh nhìn thấy hết phản ứng của ông ta, lời ông ta nói bây giờ cũng không còn quan trọng nữa bởi trong lòng cô đã có đáp án.

“Cuối cùng mẹ tôi không bị tổn thương đúng không?” Hàn Nhã Thanh liếc mắt nhìn ông ta, lại đột nhiên hỏi một câu, tốc độ chuyển chủ đề của cô khá nhanh.

Đây là phán đoán của cô dựa trên phản ứng của kẻ bắt cóc, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là phán đoán của cô, nếu Dương Bạc Vệ biết chuyện này thì chắc cũng biết kết quả.

Bây giờ cô chỉ muốn có được đáp án chính xác từ Dương Bạc Vệ.

“Đúng, đúng, không bị...” Dương Bạc Vệ không ngờ Hàn Nhã Thanh lại hỏi câu này, nhất thời không phản ứng kịp nhưng vẫn gật đầu trả lời trong vô thức.

Vẻ mặt ông ta tuy mang theo chút may mắn nhưng lại nặng nề hơn.

Đúng, năm đó mẹ cô không bị tổn thương vì ông đã cứu được bà ra, nhưng...

Đầu lông mày Hàn Nhã Thanh hơi cau lại, đương nhiên cô nhìn ra sự thay đổi cảm xúc của Dương Bạc Vệ, sự may mắn của ông ta chắc là vì mẹ không bị tổn thương.

Nếu mẹ đã không bị tổn thương thì sao ông ta lại cảm thấy nặng nâ?

Hàn Nhã Thanh đột nhiên cảm thấy chuyện này có vẻ phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

Dương Bạc Vệ nhắm mắt lại, cơ thể run lên không ngừng, hai tay bám chặt xe lăn, mu bàn tay gây guộc hẳn lên những đường gân xanh, nhưng vẫn không kiềm chế được toàn thân run rẩy.

Tuy hai mắt ông nhắm chặt nhưng trên mặt lại càng lộ rõ vẻ đau đớn, nỗi đau ấy thậm chí còn mang theo sự tuyệt vọng gần như sụp đổ.

Hàn Nhã Thanh thấy phản ứng này của ông ta, hai mắt hơi híp lại, gắn kết mọi chuyện với nhau, cô chợt nghĩ tới một khả năng, năm đó dù mẹ không bị hại nhưng sau này chắc chắn lại xảy ra chuyện gì đó.

Từ vẻ mặt Dương Bạc Vệ lúc này có thể thấy tình hình khi đó rất nghiêm trọng, rất nặng nề, thậm chí có thể rất thảm...

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hàn Nhã Thanh mấp máy môi rồi cuối cùng vẫn hỏi.

“Thanh Thanh, đừng hỏi, đừng hỏi nữa, đừng bao giờ hỏi lại chuyện này, tôi có thể nói với cô là mẹ cô không bị tổn hại gì, hơn nữa lúc đó mẹ cô đã hôn mê cho nên bà ấy không biết đã xảy ra chuyện gì. Cô chỉ cần biết như vậy là được rồi, đừng hỏi những chuyện khác.”

Dương Bạc Vệ thở mạnh một hơi, mở mắt ra nhưng cảm xúc trong mắt lại có chút mất kiểm soát.


Ông ta nói rất nhanh nhưng không giấu được sự tự trách và đau đớn, nặng nề.

Mắt Hàn Nhã Thanh hơi loé lên, mẹ cô không sao cho nên sự tự trách và đau lòng này của ông ta chắc chắn không phải dành cho mẹ cô.

Nếu Dương Bạc Vệ đã không muốn nói thì cô biết dù cô có hỏi lại cũng không hỏi được gì.

Hàn Nhã Thanh mở cửa bước ra khỏi phòng, lần này Dương Bạc Vệ không gọi cô lại.

Sau khi cô đi, ông ta ngôi trong phòng, người như bị lấy mất linh hồn, ngơ ngác, sững sờ, hồi lâu không có phản ứng, cũng không có động tính gì.

Bên ngoài khách sạn, chú Lý vẫn đang đợi Hàn Nhã Thanh, cô trực tiếp lên xe.

Sau khi lên xe, Hàn Nhã Thanh thâm thở ra, hít vào để bình tĩnh lại, sau khi ổn định cảm xúc, cô nghĩ một hồi rồi lấy điện thoại ra gọi cho Đường Lăng.

“Thanh Thanh, có chuyện gì vậy?” Chuông vang lên hai tiếng, Đường Lăng đã bắt máy.

“Anh, anh có bản báo cáo giám định ADN của Dương Bạc Vệ đúng không?” Hàn Nhã Thanh nhớ lần trước Đường Bách Khiêm từng nói, mẹ của Tịch Xuyên từng nghi ngờ Đường Minh Hạo là con trai Tịch Xuyên, cho nên đã bí mật làm giám định ADN.

Đường Bách Khiêm nói kết quả lúc đó đã bị Đường Lăng thay đổi, nhưng lại không nói nhiều về việc Đường Lăng đổi thành của ai, cô cũng không hỏi nhiều.

Nhưng sau này Đường Lăng biết Đường Minh Hạo là con cô thì cũng biết Đường Minh Hạo là con của Dương Tầm Chiêu.

Hơn nữa còn lấy ra kết quả giám định ADN của Đường Minh Hạo và Dương Tầm Chiêu.

Cho nên rất rõ ràng lúc đó Đường Lăng đã đổi thành của Dương Tầm Chiêu...

Khi ấy Đường Lăng không biết Đường Minh Hạo là con của Dương Tầm Chiêu, cho nên muốn khiến mẹ Tịch Xuyên tin rằng đứa trẻ là con của Dương Tầm Chiêu, chắc chắn Đường Lăng đã dùng báo cáo ADN của Dương Tầm Chiêu và Dương Bạc Vệ.

Cho nên trong tay Đường Lăng chắc chắn có báo cáo ADN của Dương Bạc Vệ.

Vừa nãy ở trước mặt Dương Bạc Vệ, cô giả vờ không quan tâm nhưng cô biết trong lòng cô thực sự rất để ý.

Chuyện này bảo cô phải không quan tâm thế nào?

Cho nên cô nhất định phải tra cho rõ.

“Đúng, nhưng em hỏi chuyện này làm gì?” Đường Lăng hơi khó hiểu, cô tìm báo cáo giám định ADN của Dương Bạc Vệ làm gì?

“Anh, nếu anh tiện có thể gửi kết quả cho em được không?” Khi Hàn Nhã Thanh nói câu này, cô cảm nhận được nhịp tim mình đột
nhiên tăng nhanh, cô căng thẳng cũng sợ hãi phải không?

Đúng, cô sợ, nếu điêu Dương Bạc Vệ nói là sự thật thì cô không biết phải làm sao.

Nhưng cô tin là ông trời sẽ không tàn nhẫn với cô như vậy.

Cô và Dương Tầm Chiêu đã có hai con đáng yêu.

“Được, anh tìm rồi gửi cho em.” Đường Lăng nghe ra sự khác thường trong giọng cô, không kìm được hỏi thêm: “Thanh Thanh, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

“Anh, anh gửi cho em trước đã, có kết quả em sẽ nói cho anh.” Hàn Nhã Thanh biết nếu chuyện này là thật thì chắc chắn không thể che giấu, nhưng trước lúc đó cô không muốn có thêm một người phải lo lắng vì điều này.

Cô muốn xem kết quả trước.

“Bản báo cáo giám định của Dương Bạc Vệ khi đó anh lấy từ bệnh viện nhưng sau này bị người khác thay thế, nên bây giờ trong tay anh không có báo cáo giám định của ông ta, anh nhờ người tìm rôi gửi cho em.” Đường Lăng tìm một lát nhưng không thấy, sau đó vội giải thích.


“Vâng.” Hàn Nhã Thanh đáp, thâm thở ra một hơi, trong lòng hơi nặng nề.

“Thật sự không định nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì sao?” Giọng Đường Lăng mang theo vẻ lo lắng rõ ràng, gân đây cô xảy ra quá nhiều chuyện khiến anh thực sự sợ hãi.
Hàn Nhã Thanh mím môi, không nói gì.
“Có liên quan đến Dương Tầm Chiêu không?” Đường Lăng nghĩ điều khiến cô có phản ứng khác thường thế này chắc hẳn có liên quan đến Dương Tầm Chiêu.
Dương Bạc Vệ là ba của Dương Tầm Chiêu.
Nhưng anh vẫn không nghĩ ra cô cần bản giám định ADN của ông ta làm gì.
“Anh, anh đừng hỏi nữa, bây giờ em không muốn nói.”
Hàn Nhã Thanh chưa bao giờ trốn tránh khi gặp chuyện, nhưng trong chuyện này cô không còn được quyết đoán dứt khoát như trước, thậm chí cô còn không muốn nhắc đến chuyện này, hoặc có lẽ là do cô không dám nói.
“Được, vậy anh không hỏi nữa, anh tìm được sẽ gửi cho em.” Đường Lăng nghe cô nói vậy thì cũng không thể hỏi thêm nữa.
Anh muốn bảo vệ cô nhưng cũng muốn tôn trọng sự riêng tư của cô, cô không muốn nói thì anh sẽ không ép buộc.
“Cảm ơn anh.” Hàn Nhã Thanh chợt thấy lòng chua xót, có một cảm giác khó nói nên lời.
Cô luôn mạnh mẽ, độc lập, từ khi mẹ qua đời, mặc dù cô về nhà họ Hàn nhưng hầu như mọi việc đều dựa vào bản thân, tự mình lo liệu.
Cô nghĩ chỉ cần mình cố gắng thì không việc gì có thể làm khó được mình, chỉ cần cố gắng sức thì không chuyện gì là không làm được.
Nhưng lúc này cô lại cảm thấy có chút không biết làm sao.
Hàn Nhã Thanh nói xong thì cúp máy, vì cô biết lúc này cô đã không thể hoàn toàn kiểm soát cảm xúc của mình, cô sợ Đường Lăng nghe ra điều gì khác thường, bây giờ cô không muốn để người khác biết...
Đường Lăng cầm điện thoại, mắt hơi nheo lại, hôm nay cô có gì đó không đúng, cảm xúc không ổn, cô đối xử khách sáo với anh lại càng không đúng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sao cô lại cân bản báo cáo giám định ADN của Dương Bạc Vệ?
Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại, dựa lưng vào ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật bên ngoài thay đổi nhanh chóng nhưng lại chẳng lọt vào mắt cô.
Cô nhìn ra ngoài nhưng lại như chẳng nhìn thấy gì, trong mắt cô không có nhiều tiêu điểm lắm.
Cô ngồi im lặng, không nhúc nhích, không nói, cũng không có phản ứng gì.
Không ai biết cô đang nghĩ gì.
Chú Lý thấy cô như vậy thì không khỏi lo lắng, nhưng cũng không tiện hỏi, sau khi lên xe cô cũng không nói đi đâu, chú Lý nghĩ một lát rồi nhỏ giọng hỏi: “Cô cả, cô có muốn về luôn không?”
Hàn Nhã Thanh như không nghe thấy lời ông nói, cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không đáp lại.

Chú Lý hơi giật mình, không khỏi quay đầu nhìn cô.
“Tôi không sao, chúng ta về đi.” Hàn Nhã Thanh như đột nhiên bừng tỉnh, khẽ đảo mắt rồi nhìn chú Lý, cuối cùng cũng lên tiếng.
Chỉ là giọng cô lúc này có vẻ không được ổn định.
“Được.” Nhìn cô như vậy, chú Lý càng không dám hỏi thêm, nhưng cô nói muốn về thì chú cũng yên tâm.
Hàn Nhã Thanh thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ về, sau đó nhìn chằm chằm điện thoại trong tay, cô siết chặt điện thoại, rất chặt, rất chặt.
Cô đang đợi Đường Lăng gửi cho cô.
Cô đợi, đợi...
Cô chưa bao giờ chờ đợi điều gì đó với tâm trạng thế này.
Thật ra sự nghi ngờ trước đó của Dương Bạc Vệ là đúng. Lúc ấy khi cô đề nghị làm giám định ADN, đúng là có tâm tư riêng.
Đúng là cô đã nghĩ nếu kết quả giám định cô thật sự có quan hệ với Dương Bạc Vệ thì cô sẽ không nói cho ông ta sự thật.
Nhưng Dương Bạc Vệ đã nhìn thấu và muốn đích thân tự làm.
Làm giám định ADN, dù để tìm quan hệ thì nhanh nhất cũng mất một ngày, mà cô có thể trực tiếp tìm ra kết quả, chắc chắn sẽ biết trước Dương Bạc Vệ.
Nếu, cô nói là nếu như...
Nếu bản giám định cho thấy cô thật sự có quan hệ huyết thống với Dương Bạc Vệ thì cô nhất định sẽ nghĩ cách thay thế kết quả giám định mà ông ta làm.
Kết quả đó là sự tổn hại với cô, với Dương Tầm Chiêu, mà với hai đứa con cô càng tổn hại nhiều hơn.
Nếu cô và Dương Tầm Chiêu thật sự có quan hệ như vậy thì với hai đứa bé con của họ thật sự quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn, kết quả như vậy, cô thậm chí còn không thể nghĩ, không dám nghĩ...
Vì vậy cô không cho phép kết quả này xảy ra, cho dù là lừa dối thì cô cũng phải giấu.
Cô biết, che giấu điều này với cô không khó, nhưng sau này thì sao?
Sau này cô có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra không? Giả vờ như không biết gì?
Cô có thể giấu Dương Bạc Vệ, giấu Dương Tầm Chiêu, giấu hai con, giấu được tất cả mọi người nhưng lại không thể giấu bản thân.
Đây là tâm trạng gì?
Bây giờ cô chỉ hy vọng không phải kết quả đó.
Nếu biết sẽ xảy ra chuyện này, ngay từ đầu cô không nên đến gặp Dương Bạc Vệ.
Nhưng trong lòng Hàn Nhã Thanh biết rõ, cho dù hôm nay cô không đi gặp ông ta thì chuyện này cũng không tránh khỏi.
Dương Bạc Vệ sớm muộn gì cũng sẽ tìm được côi
Hàn Nhã Thanh đang nghĩ thì điện thoại bất chợt đổ chuông!
Cô nhanh chóng đưa điện thoại tới trước mặt nhìn, vô thức muốn nghe, cô nghĩ là Đường Lăng gọi lại cho mình nhưng khi nhìn thấy số điện thoại hiển thị, tay cô lại cứng đờ, mọi động tác đều cứng đờ.

Là Dương Tầm Chiêu gọi tới!

Dương Tầm Chiêu gọi tới vào lúc này khiến cô có chút sợ hãi không dám trả lời.

Đương nhiên cô biết sau khi có kết quả giám định ADN, Dương Bạc Vệ sẽ không nói với Dương Tầm Chiêu nên cô không lo lắng anh sẽ biết chuyện gì, cô lo rằng bây giờ cô đang không kiểm soát được cảm xúc sẽ bị anh phát hiện ra điều khác thường.

Ngón tay cô khẽ run, ngập ngừng, muốn ấn nút nhưng lại không ấn.

Khi Hàn Nhã Thanh đang do dự thì chuông điện thoại chợt dừng lại, cô sững sờ sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là tiếng chuông còn chưa dừng được hai giây đã lại vang lên lần nữa, vẫn là Dương Tầm Chiêu.

Chú Lý thấy cô cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào nó nhưng không nghe máy, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Hàn Nhã Thanh nhìn dãy số hiển thị trên điện thoại, khoé môi không khỏi giật giật.

Cô hiểu Dương Tầm Chiêu, nếu cô không nghe thì anh sẽ tiếp tục gọi, nếu không gọi được thì anh sẽ tới thẳng nhà họ Đường tìm cô.

Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, cuối cùng vẫn ấn nút trả lời, cô cố gắng ổn định lại cảm xúc, khi chắc chắn sẽ không lộ ra vẻ khác thường mới định lên tiếng: “...”

“Em đang ở đâu?” Chỉ là cô còn chưa nói, giọng Dương Tầm Chiêu đã vang lên, trong giọng nói rõ ràng có chút vội vã.

“Có chuyện gì vậy?” Hàn Nhã Thanh hơi giật mình, đột nhiên anh gọi cho cô lại còn nói bằng giọng điệu này, có phải đã xảy ra chuyện gì không?

Không phải là anh biết gì rồi chứ?

Lễ nào Dương Bạc Vệ đã nói với anh?

Nhưng chắc chắn kết quả không có nhanh được như thế, trước khi có kết quả, chắc Dương Bạc Vệ sẽ không nói cho người khác.

Càng sẽ không nói cho Dương Tầm Chiêu!


“Em đang ở đâu?” Dương Tầm Chiêu không nghe thấy câu trả lời của cô, lại hỏi lại.

“Em đang... Hàn Nhã Thanh do dự, đang nghĩ có nên nói dối anh rằng cô đang ở nhà họ Đường hay không.

“Đừng nói với anh em đang ở nhà họ Đường, anh biết em không ở đó.” Chỉ là cô còn chưa nói xong, đầu bên kia điện thoại Dương Tầm Chiêu đã nhanh chóng nói thêm một câu.

Hàn Nhã Thanh: ”....

Qua đường dây điện thoại mà anh cũng biết cô đang nghĩ gì?

Bây giờ anh còn hơn cả nhà tâm lý học là cô.

Còn nữa, sao anh biết cô đang không ở nhà họ Đường? Lễ nào anh đến nhà họ Đường rồi?!

“Em đang ở đâu? Em đi đâu rồi?” Dương Tầm Chiêu không thấy cô trả lời, trong giọng nói dường như thoáng có thêm một vài cảm xúc khác.

“Anh tìm em có chuyện gì không?” Hàn Nhã Thanh thở ra, hít vào để giữ cho mình bình tĩnh, cô muốn biết tại sao Dương Tầm Chiêu lại sốt ruột muốn tìm cô như vậy.

Lúc trước là thư ký Lưu đưa cô về, theo lý mà nói lúc này Dương Tầm Chiêu sẽ không gọi cho cô, vì nếu không phải Dương Bạc Vệ đột nhiên hẹn ra ngoài thì lúc này cô sẽ đang ngủ ở nhà họ Đường.

Khi cô ngủ, Dương Tầm Chiêu sẽ không gọi cho cô.

Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Trong lòng Hàn Nhã Thanh có chuyện nên luôn suy nghĩ nhiều hơn.

“Hàn Nhã Thanh, em giấu anh đi làm chuyện gì rồi?” Đầu bên kia điện thoại, mắt Dương Tầm Chiêu hơi híp lại, giọng anh có vẻ hơi trâm xuống.

Khi Hàn Nhã Thanh nghe thấy câu này, người cô rõ ràng cứng đờ, tay cầm điện thoại cũng vô thức siết chặt.

Câu này của anh có ý gì? Hơn nữa giọng điệu anh cũng không đúng lắm...

Anh thật sự biết rồi sao?

Hàn Nhã Thanh biết chuyện này trước mắt chỉ có cô và Dương Bạc Vệ biết.

“Em có thể giấu anh làm gì?” Hàn Nhã Thanh thâm thở ra, hỏi dò một câu.

“Hàn Nhã Thanh, không phải em thật sự đã làm chuyện gì giấu anh đấy chứ?” Đầu bên kia, Dương Tầm Chiêu sững sờ, sao anh lại thấy giọng cô hơi chột dạ.

Không phải đã thật sự giấu anh làm chuyện gì rồi chứ?


Nghe câu này của anh, Hàn Nhã Thanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, thì ra anh vẫn chưa biết, thì ra vừa nãy anh chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.

“Em giấu anh đi hẹn hò với người đàn ông khác đấy, anh tin không” Bây giờ Hàn Nhã Thanh không muốn để anh biết cô đi gặp Dương Bạc Vệ, cô sợ anh tiếp tục hỏi nên cố ý nói nửa đùa nửa thật.

“Em có thể thử...” Quả nhiên câu này của cô đã thành công chuyển hướng sự chú ý của Dương Tầm Chiêu, nghe thấy anh nghiến răng nghiến lợi rõ ràng, khoé môi cô hơi cong lên.

Anh lúc nào cũng ngang ngược như vậy, cô vẫn luôn biết điều này nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, cô lại yêu sự ngang ngược này của anh.

“Ở đâu? Anh đi tìm em.” Dương Tầm Chiêu không tin câu này của cô nhưng anh muốn gặp cô ngay lúc này, ngay lập tức.

“Em mệt rồi, em muốn về nhà ngủ.” Hàn Nhã Thanh nghe anh nói muốn tới tìm cô thì vô thức từ chối, cô biết trạng thái của mình lúc này không tiện gặp anh.

Cô sợ cô không tự chủ được, để lộ ra điều khác thường bị anh phát hiện.

Qua điện thoại có lẽ còn có thể lấn lướt, nếu gặp mặt cô thật sự không dám đảm bảo.

Đôi lúc mắt nhìn của Dương Tầm Chiêu còn hơn cả cô.

Trước khi có kết quả, cô không thể để anh biết chuyện này được.

Mặc dù trong lòng cô cũng cảm thấy khả năng cô là con gái Dương Bạc Vệ không lớn, nhưng lỡ như?

Lỡ như cô thật sự là con gái Dương Bạc Vệ thì sao?

Lỡ như là thật, cô định không để Dương Tầm Chiêu biết cho nên bây giờ cô phải giấu anh.

Cho nên bây giờ không thể gặp nhau.

“Anh đưa em về nhà ngủ chung.” Dương Tầm Chiêu không biết tâm trạng cô lúc này, nghe cô nói vậy, khoé môi không khỏi nhếch lên.

Anh bảo cô đi trước là để tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình, bây giờ anh cũng định về nhà, vậy thì đi cùng luôn, dù sao ngày đó khi anh bị trúng thuốc, hai người cũng đã lại ở bên nhau rôi.

“Đừng mà, ngủ cùng anh sẽ càng mệt hơn.” Lời từ chối lân này của Hàn Nhã Thanh càng hợp lý hơn, cho nên cô cũng tự nhiên hơn nhiều.

“Thanh Thanh, em nghĩ gì vậy, anh có nói sẽ làm gì sao?” Dương Tầm Chiêu nghe cô nói thế thì bật cười.

Hàn Nhã Thanh: ”...”

“Ngoan. Nói cho anh biết em đang ở đâu, anh đi đón em.” Giọng Dương Tầm Chiêu cực kỳ dịu dàng, mang theo chút dỗ dành.

“Em gân đến nhà họ Đường rồi, anh mau về nghỉ ngơi, cả đêm qua anh không nghỉ rồi.” Mắt Hàn Nhã Thanh loé lên, thật ra cô vừa mới ra khỏi khách sạn không bao lâu, về đến nhà họ Đường cũng mất một thời gian rất dài.

“Anh đợi em ở cửa nhà họ Đường.” Dương Tầm Chiêu không chấp nhận lời từ chối của cô, cũng không chấp nhận bất cứ lý do nào, anh muốn gặp cô, rất muốn.

“Anh đang ở ngoài cửa nhà họ Đường?” Hàn Nhã Thanh giật mình, giọng nói không khỏi cao lên vài tone.

“Sắp đến rồi, sao thế?” Thấy cô đột ngột cao giọng, mắt Dương Tầm Chiêu hơi loé lên, phản ứng này của cô là sao?


Anh ta ở bên ngoài nhà họ Đường có cần kinh ngạc như vậy không? Đây không phải là lần đầu tiên.

"Dương Tầm Chiêu, đừng đến đó. Em không về nhanh như vậy, mau về trước nghỉ ngơi đi." Hàn Nhã Thanh lại thâm thở dài, cô thừa nhận lúc này cô có chút sợ hãi khi nhìn thấy Dương Tầm Chiêu.

Cô thật sự rất sợ bị Dương Tầm Chiêu phát hiện.

Dương Tầm Chiêu: "..."

Dương Tầm Chiêu hai mắt híp lại một chút, người phụ nữ này hôm nay không ổn, lẽ nào đang không muốn gặp anh sao?

“Hàn Nhã Thanh, em đã đồng ý về nhà ngủ, nhưng cuối cùng em lại bảo thư ký Lưu đi, cả vệ sĩ, vụng trộm bỏ đi. Em nên giải thích chuyện này với anh trước hay không."

Dương Tầm Chiêu không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng mối liên hệ của những thứ này quả thực rất kỳ lạ.

“Em không có.” Hàn Nhã Thanh đáp lại trong tiềm thức, khi cô yêu câu Thư ký Lưu cùng vệ sĩ rời đi, cô không biết Dương Bạc Vệ sẽ gọi cho cô.

Cô thực sự muốn về nhà và ngủ.

"Anh nhớ em đã hứa với anh khi rời khỏi nhà họ Đường sẽ gọi điện thoại cho anh, khi đó anh sẽ cho người bảo vệ em. Kết quả là em lại tự mình lẻn ra ngoài ..." Dương Tầm Chiêu khóe mắt hơi híp lại. nguy hiểm hơn một chút, và giọng nói rõ ràng là trâm đi mấy phần.

Anh hiểu rất rõ về cô, trong những trường hợp bình thường, cô sẽ làm những gì mình đã hứa, vậy thì chuyện gì đã xảy ra?

“Em không ở một mình, chú Lý ở với em.” Hàn Nhã Thanh liếc nhìn chú Lý khi cô nói điều này.

“Em đã đi đâu vậy?” Dương Tầm Chiêu vội hỏi lại.

"Dương Tầm Chiêu, em chỉ đi ra ngoài thôi mà? Em không phải là đứa trẻ ba tuổi, em có thể có chuyện gì được chứ?” Hàn Nhã Thanh không thể nói cho anh biết, lúc này, giọng cô cố ý mang theo vài phân bất mãn.

Dương Tầm Chiêu ánh mắt lấp lóe, phản ứng của cô lúc này không phải quá đáng sao?


Với tính khí thường ngày, cô ấy không nên...

“Dương Tầm Chiêu, cho dù là bạn trai và bạn gái, chúng ta vẫn cần không gian và tự do cho nhau.” Hàn Nhã Thanh luôn nghĩ như vậy vê chuyện này, nhưng cô cảm thấy hiện tại không phải như vậy.

Yêu một ai đó, muốn ở bên nhau mọi lúc, dù không làm gì hay nói gì, chỉ cần được ở bên nhau cũng là một loại thỏa mãn.

Cô biết rằng cô dành tình cảm cho Dương Tầm Chiêu, nhưng cô chưa bao giờ biết tình cảm đó sâu đậm đến mức nào.

Nhưng bây giờ cô biết, cô không muốn tách khỏi anh, thậm chí cô nghĩ, cho dù cô và anh thực sự là anh em, cô cũng không muốn tách khỏi anh.

Có thể, suy nghĩ này của cô là sai, đó là một loại bệnh tật, trên đời không thể dung thứ được.

Nhưng cô không muốn quản.

Cô ấy có thể giữ bí mật này một mình, ngay cả khi bí mật này sẽ làm cô ấy choáng ngợp, cô sẵn sàng ở lại với anh ấy.

Và, nếu kết quả cuối cùng thực sự là như vậy, thì hãy để cô ấy giữ bí mật này một mình, và đừng để bất kỳ ai khác biết về nó, kể cả Dương Tầm Chiêu.

Tất nhiên, đó là kết quả tồi tệ nhất, hoặc kết quả không phải như vậy, hoặc cô ấy chỉ lo lắng về nó.

“Tâm Chiêu, anh ngủ tiếp đi.” Giọng Hàn Nhã Thanh rõ ràng đã dịu đi một chút, khi nói lời này, tay cô cầm điện thoại rõ ràng là rất chặt.

“Còn em thì sao?” Đầu dây bên kia, giọng nói của Dương Tầm Chiêu có vẻ hơi lặng xuống.

Hàn Nhã Thanh sững sờ, cô?

Cô phải đợi thông tin của Đường Lăng rồi mới quyết định tiếp theo phải làm thế nào?

Nếu hóa ra cô ấy thực sự có quan hệ với Dương Bạc Vệ, chắc chắn cô sẽ còn rất nhiều việc phải làm, vì vậy cô nhất định không có thời gian để ngủ.

“Em cũng sẽ ngủ tiếp.” Tuy nhiên Hàn Nhã Thanh vẫn đáp.

"Hẹn gặp lại nhau khi em trở về. Anh sẽ đợi em bên ngoài nhà họ Đường."

Dương Tầm Chiêu luôn cố chấp như vậy, không ai có thể thay đổi những thứ anh ta quyết định.

Và phản ứng của cô hôm nay quá bất thường, nên anh nhất định phải gặp cô.

“Được.” Hàn Nhã Thanh trong lòng thở dài, cuối cùng thỏa hiệp.

Dù sao thì cô cũng đã quyết định rồi, cho dù thật sự như lời Dương Bạc Vệ nói, cô cũng không có ý định tách ra khỏi Dương Tầm Chiêu.


Cô và Dương Tầm Chiêu đã có hai đứa con.

Vì vậy, chỉ cần cô che giấu tốt một chút, gặp thì gặp thôi.

“Chú Lý, lái xe nhanh hơn đi.” Sau khi Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại, cô trực tiếp thúc giục chú Lý.

Khi Hàn Nhã Thanh đến nhà họ Đường, xe của Dương Tầm Chiêu dừng ở bên ngoài, cô không biết anh đã đợi bao lâu.

Xe của Hàn Nhã Thanh dừng lại, Dương Tầm Chiêu xuống xe, bước nhanh tới, Hàn Nhã Thanh cũng xuống xe, Dương Tầm Chiêu vội ôm cô, sau đó hung hăng hôn cô một cách mãnh liệt.

Hàn Nhã Thanh thân thể cứng đờ, vô thức mím môi, cô phải thừa nhận những điều Dương Bạc Vệ nói vẫn còn tác động đến trái tim cô.

Mặc dù cô đã lên kế hoạch ở lại với Dương Tầm Chiêu cho dù kết quả ra sao, nhưng suy nghĩ là một truyện, nhưng khi thực sự đến lúc phải đối mặt thì lại là chuyện khác.

Nếu cô và Dương Tầm Chiêu thật sự có quan hệ như vậy, trong lòng cô không thể không có chướng ngại.

“Em làm sao vậy?” Dương Tầm Chiêu cảm nhận được sự kỳ lạ của cô, dừng động tác, có chút nghi ngờ nhìn cô.

“Đây là bên ngoài nhà họ Đường, anh không sợ bị người khác nhìn thấy sao?” Hàn Nhã Thanh tìm lý do thích hợp, trên mặt cũng không có kỳ quái, nhưng trong lòng lại trầm xuống đè nén nỗi đau.

Cô thấy kết quả còn chưa có thì tâm trạng cô giống như bị đá đè vào ngực, nếu kết quả có rồi, nếu kết quả thật sự như vậy, cô thật sự có thể giả bộ không có việc gì sao?

Giờ phút này, Hàn Nhã Thanh thật sự không biết nên làm gì và phải đối mặt ra sao.

Dương Tầm Chiêu nhìn cô, khẽ cau mày, đột nhiên nói: "Vậy thì lên xe."

“Không phải anh đã nói sẽ quay về khi gặp em sao? Bây giờ anh có thể đi rồi.” Lúc này, lời nói của anh khiến mí mắt Hàn Nhã Thanh trong tiềm thức nhảy dựng lên.

Lên ô tô nhiêu thứ sẽ càng không kiểm soát được.

“Nhìn thấy em, anh không muốn rời đi.” Dương Tầm Chiêu ôm cô, anh không muốn buông tay.

Hơn nữa, hôm nay cô rất lạ.

“Dương Tầm Chiêu, đủ rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi.” Hàn Nhã Thanh hơi cố gắng tách ra khỏi anh, nhưng anh ôm quá chặt khiến cô không thể tách ra: “Em cũng mệt, muốn nghỉ ngơi. "

Chú Lý đã lái xe đi vào, lúc này chỉ còn lại cô và Dương Tầm Chiêu.

“Em hôn anh đi, anh sẽ về.” Dương Tầm Chiêu không muốn buông cô ra, không muốn rời đi, nhưng anh vẫn cảm thấy thương cô khi nghĩ rằng cả đêm cô không ngủ.

Vì vậy, anh không tiếp tục hỏi, cô cũng không nói một số việc, anh có thể tự mình kiểm tra, tương đối đơn giản hơn.

Anh luôn biết rằng sẽ khó hơn khi muốn biết điều gì đó từ miệng người phụ nữ này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK