Mục lục
Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 901: “Thành thiếu chủ, thật? Thật sự








Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu



CHƯƠNG 901: CÔNG CHÚA THẬT GIẢ (6)



Đôi con ngươi cũng càng lúc càng to, đợi sau khi Thành thiếu chủ nói xong, anh ta theo bản năng mà nuốt một ngụm nước bọt: “Thành thiếu chủ, thật? Thật sự phải làm như vậy sao?”



“Cậu nói xem?” Khóe mày Thành thiếu chủ nhướng lên, nhàn nhạt quét nhìn anh ta một cái.



Lý Cường sau đó chỉ có thể kìm nén lời mình muốn nói lại, quả nhiên, Thành thiếu chủ vĩnh viễn sẽ không bao giờ ra bài theo luật chơi.



Thành thiếu chủ quá là đáng sợ rồi.



Nhưng mà nếu Thành thiếu chủ đã ra mệnh lệnh thì anh ta chắc chắc không dám làm trái, chỉ có thể làm theo lời của Thành thiếu chủ.



Sắc trời đã tối, màn đêm càng lúc càng đậm, Thành thiếu chủ đứng trước cửa sổ, bên ngoài có ánh sáng phản chiếu trên mặt anh ta, càng sinh ra một sự mị hoặc kỳ lạ.



Anh ta không biết đã nghĩ tới gì đó, khóe môi khẽ cong lên, sau đó lại từ tốn mà nở nụ cười.



Không ai biết lúc này anh ta đang suy nghĩ gì cả.



Lúc hơn 9 giờ tối, một chiếc xe đang lái trên đường, con đường có chút hẹp, hơn nữa cực kỳ không bằng phẳng, khiến chiếc xe lái rất chậm.



Đường Vân Thành ngồi trên xe, màu sắc đôi con ngươi thâm trầm.



Sau khi ông ta đến Hải Thành, vốn dĩ là cùng Cung tông trưởng đi biển khảo sát một số thực lực trên biển, cũng coi như là một cuộc khảo sát bình thường.



Tuy Đường Vân Thành luôn cảnh giác, nhưng ở cùng với Cung tông trưởng, ông ta lại không có lo lắng như vậy, dù sao Cung tông trưởng dù có bao che cho nhà họ Cố thì cũng không thể giúp nhà họ Cố cùng hại ông ta được.



Cho nên có Cung tông trưởng, Đường Vân Thành cũng khẽ thở phào một hơi.



Nhưng lúc chạng vạng tối, Cung tông trưởng nhận được tin tức, nói một thôn trang ở ngoại ô Hải Thành xảy ra
chuyện rồi, bảo ông ta qua đó xem thử.



Cái thôn đó cũng là địa bàn của tám đại gia tộc bọn họ.



Cung tông trưởng chỉ bảo một nhân viên công tác ở địa phương đi cùng ông ta, còn Cung tông trưởng thì đưa những người khác tiếp tục chuyến khảo sát của bọn họ.



Vào giây phút đó, trái tim Đường Vân Thành rất nặng nề, nhưng Cung tông trưởng đã ra mệnh lệnh, ông ta chắc chắn không thể làm trái, dù sao họ Cung bây giờ vẫn là tông trưởng của tám đại gia tộc.



Càng huống hồ, mệnh lệnh của Cung tông trưởng cũng hợp tình hợp lý, bọn họ đến Hải Thành khảo sát, thôn trang nhỏ ở gần đây xảy ra chuyện, Cung tông trưởng phái ông ta qua đó giải quyết vấn đề, Đường Vân Thành cũng không thể có dị nghị gì.



Nhưng điều khiến Đường Vân Thành bất ngờ đó là, khi bọn họ vội đến thôn trang nhỏ đó, thì vấn đề của thôn trang nhỏ đã được giải quyết rồi, vấn đề vốn không nhiều, chỉ là vì mưa liên tiếp mấy ngày khiến cho một số căn nhà ở trong thôn bị sập.



Vốn không có nhân viên thương vong, thôn dân của mấy căn nhà bị phá hủy đó đã được lãnh đạo thôn xử lý xong rồi.



Đây đích thực là một chuyện nhỏ, thực ra căn bản không cần Đường Vân Thành đến, chỉ là Cung tông trưởng đã lên tiếng, dù sao cũng là vấn đề liên quan đến sự an nguy của thôn dân trong thôn, Đường Vân Thành không thể không tuân.



Đường Vân Thành đi vòng vòng trong thôn, vốn không có phát hiện vấn đề gì khác, nhưng Đường Vân Thành vẫn sắp xếp người trong thôn làm tốt công tác bảo vệ an toàn, sau đó mới rời khỏi thôn trang.



Một nhân viên công tác đi cùng với ông ta trùng hợp là người ở thôn trang này, nếu đã đến nhà rồi, người đó nói muốn ở nhà một đêm, cũng tiện để quan sát tình hình trong thôn.



Đường Vân Thành không có nói gì nhiều, nếu như người nhà họ Cố muốn đối phó ông ta, thì có cố giữ một nhân viên ở bên mình cũng chả có tác dụng gì.



Nhưng mà, mãi đến khi rời khỏi thôn trang thì cũng chả có chuyện gì xảy ra, Đường Vân Thành không có vì vậy mà buông lỏng cảnh giác, ngược lại còn thêm vài phần lo lắng.



Bây giờ đi trên đường núi, đường càng lúc càng khó đi, tốc độ xe càng lúc càng chậm, đôi con ngươi của Đường Vân Thành càng lúc càng trầm.



Đường núi càng lúc càng hẹp, bởi vì mới mưa qua, đường xá đã không dễ đi rồi, bây giờ trời lại tối, nếu như xảy ra ‘sự cố’ gì thì đúng là khó mà đề phòng cho được.



“Sao thế?” Đường Vân Thành đang suy nghĩ thì chiếc xe đột nhiên ngừng lại, bởi vì xe vốn đã lái rất chậm, cho nên đột ngột ngừng lại, cũng chả gây ra động lực gì, chỉ là sắc mặt của Đường Vân Thành vẫn thay đổi.



“Con đường phía trước bị chặn rồi, chắc là do sạt lở đó.” Người lái xe là vệ sĩ của Đường Vân Thành, nhìn con đường bị chặn ở trước mặt, trong lòng vệ sĩ Tiểu Ngô cũng rất sốt sắng.



Lúc bọn họ đi thì vẫn chưa xảy ra chuyện, nhưng lúc về thì đường đã bị chặn rồi, điều này khiến đáy lòng vốn đã cảnh giác cao độ của Đường Vân Thành càng thêm bất an.



Đường bị chặn rồi, xe chắc chắn là không qua được, ông ta bây giờ phải quay lại thôn trang, hoặc là về thành phố.



Từ đây đến thành phố, nếu như đi bộ về thì chắc phải đi 2-3 tiếng, mà bây giờ trời còn đang mưa.



Đường Vân Thành không biết mấy người đó muốn làm gì, cho nên không thể đoán trước sự nguy hiểm đang rình rập ở đâu đợi ông ta.



Về thành phố? Hay là về thôn trang?



Đường Vân Thành nhất thời không thể đưa ra quyết định.



“Xe chắc chắn là không lái qua được, bây giờ chúng ta làm sao đây…” Vệ sĩ thấy Đường Vân Thành cứ mãi không nói chuyện, thì liền nhỏ tiếng hỏi một câu.



“Xuống xe.” Đường Vân Thành thầm thở ra một hơi, cuối cùng đưa ra quyết định.



Ông ta chưa xác định được sạt lở đất lúc này là ngoài ý muốn hay là do người làm.



Nếu như là người làm, thì bọn họ chặn đường ông ta, chính là vì muốn ngăn ông ta về thành phố, vậy thì ông ta chẳng thà chọn về thành phố còn hơn.



Vệ sĩ nhận lệnh, nhanh chóng xuống xe, sau đó mở cửa xe giúp Đường Vân Thành.



Mưa không lớn, nhưng đường núi thật sự không dễ đi.



“Đường tổng, phía trước có người.” Vệ sĩ đi đằng trước đột nhiên kinh ngạc kêu ra tiếng: “Hình như là một đứa bé.”



Đèn pin trong tay Tiểu Ngô chiếu về phía không xa ở đằng trước.



Trong lòng Đường Vân Thành chấn kinh, nơi này sao lại có một đứa bé chứ?



Đường Vân Thành vội vàng tiến lên trước, quả nhiên nhìn thấy phía trước có một đứa bé.



Đứa bé nằm bất động trên mặt đất, không biết là bị sao nữa.



Vị trí đứa bé nằm cách vị trí sạt lở rất gần, không biết có phải là bị đá lăn xuống làm bị thương rồi không.



Nhưng mà, đứa bé cách đống đá bùn đó vẫn còn 2-3 mét nữa, cho dù là bị đập trúng bị thương thì hẳn cũng sẽ không quá nghiêm trọng.



Đường Vân Thành không biết bây giờ tình hình là như thế nào, nhưng có một điểm ông ta có thể xác định, nếu như lúc nãy ông ta lựa chọn quay về thôn trang thì ông ta tuyệt đối sẽ không phát hiện đứa bé này.



Ông ta không biết sự xuất hiện của đứa bé này là ngoài ý muốn, hay là?



Nhưng bất luận thế nào đi nữa, Đường Vân Thành cũng không thể thấy chết mà không cứu.



Đường Vân Thành mượn ánh sáng của đèn pin bước nhanh qua đống đá bùn, lúc đi đến bên cạnh đứa bé, ông ta ngồi xổm xuống, xem xét một lát: “Có hơi thở, không có vết thương nghiêm trọng, hẳn là không có vấn đề gì lớn.”



“Vậy bây giờ chúng ta…” Tiểu Ngô nhìn đứa bé nằm trên mặt đất, có chút do dự.



“Đưa người lên xe trước, cứu người quan trọng.” Đường Vân Thành thì không có bất kỳ do dự, trực tiếp bế đứa bé đó lên, sau đó lại quay về xe.



Cho dù Đường Vân Thành có biết đứa bé này có vấn đề thì ông ta cũng vẫn sẽ làm như vậy.



Đường Vân Thành bế đứa bé lên xe, lau sạch vết bùn cát trên mặt đứa bé, sau đó lại kiểm tra kỹ lại cho đứa bé, phát hiện trên người đứa bé vốn không có vết thương.



“Đường tổng, là một bé gái, lau sạch sẽ đi thì trông rất xinh xắn.” Tiểu Ngô nhìn đứa bé gái, rất tự nhiên mà nói một câu, đây hoàn toàn là một câu vô ý của Tiểu Ngô.



Mi tâm Đường Vân Thành đột nhiên giựt một cái, ông ta nhìn khuôn mặt của bé gái trước mắt, đôi con ngươi từ từ trầm xuống, đứa bé gái này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK