Chương Bình đi theo ở phía sau, ngước mắt lên nhìn bóng lưng của Dương Tầm Chiêu, sau đó ánh mất lại từ từ rời khỏi.
Đội hình của Dương Tầm Chiêu không lớn, chỉ có mấy người, chạy tới căn cứ ở phía bắc của Đường Bách Khiêm, có chút hẻo lánh. Một đoàn người lái xe, sau hai giờ đồng hồ mới đến.
“Mọi người đợi tôi ở chỗ này đi.” Dương Tầm Chiêu xuống xe một mình, anh đi tìm vợ chứ không phải để đánh nhau, cho nên một mình anh đi vào là được rồi.
“Lão đại, để em đi vào cùng với anh.” Mắt của Chương Bình loé lên, trong nơi sâu nhất của con ngươi có mấy phần lo lắng, nhưng mà cũng không quá rõ ràng.
“Không cần đâu.” Dương Tâm Chiêu từ chối, anh trực tiếp cất bước đi về phía trước, cũng không nhìn Chương Bình nữa.
Dương Tầm Chiêu chậm rãi đi lên phía trước, tốc độ không nhanh, vẽ mặt bình tĩnh.
Nhưng lúc Dương Tầm Chiêu đi đến gần, mắt của anh hơi híp lại, ở đây quá yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi giống như không có người tồn tại.
Trụ sở bí mật có thể sẽ rất yên tĩnh, nhưng mà không thể yên tĩnh đến tình trạng như thế này.
Mặc dù Dương Tầm Chiêu cảm giác được có chút khác thường, nhưng mà anh cũng không dừng lại. Người của anh nói là Đường Bách Khiêm đã dẫn vợ anh đến đây, lúc này ở đây là đầm rồng hang hổ thì anh cũng muốn xông vào.
Vì để tìm cô, lúc này chuyện gì Dương Tầm Chiêu cũng làm được.
Dương Tầm Chiêu đi đến trước cửa, dùng sức đẩy cửa ra, vậy mà cửa liền bị đẩy ra, ánh mắt của Dương Tầm Chiêu trầm xuống.
Trong đôi mặt của Chương Bình đang đứng ở phía xa xa cũng lướt qua mấy phần lo lắng.
“Lão đại, cẩn thận có bom.” Cuối cùng Chương Bình vẫn nhịn không được mà nhắc nhở Dương Tầm Chiêu một câu.
Nhưng Dương Tầm Chiêu cũng không dừng lại, trực tiếp đẩy cửa ra đi vào.
Sau khi Dương Tầm Chiêu đi vào thì phát hiện ở bên trong trống trơn, không có ai. Dương Tầm Chiêu đi lướt qua một vòng, đừng nói là người, ngay cả một vật thế sống cũng không có.
Hiển nhiên là Đường Bách Khiêm không có ở đây, Hàn Nhã Thanh cũng không có ở đây.
Trên mặt của Dương Tầm Chiêu cũng không có có thay đổi gì, chỉ là mắt của anh càng ngày càng lạnh hơn.
Mặc dù lúc đến đây Dương Tầm Chiêu có ôm hi vọng, nhưng mà cũng không ôm hi vọng quá lớn, anh hiểu rõ năng lực của Đường Bách Khiêm, anh hiểu rõ tâm tư của Đường Bách Khiêm, cho nên anh đã sớm nghĩ đến Đường Bách Khiêm sẽ không thể nào để cho anh tìm được Hàn Nhã Thanh dễ dàng như vậy.
Nếu như tối ngày hôm qua anh nhận được tin tức, hôm qua trực tiếp chạy đến, vậy thì Đường Bách Khiêm tuyệt đối không có cơ hội giấu Hàn Nhã Thanh đi.
Nếu như hôm qua anh có thể chạy đến, tuyệt đối sẽ không để Đường Bách Khiêm và Hàn Nhã Thanh gặp nhau.
Anh biết rõ một khi để Đường Bách Khiêm đón được Hàn Nhã Thanh thì chuyện này chắc chắn sẽ trở nên phức tạp.
Đường Bách Khiêm vì cô mà có thể ẩn nấp ở thành phố A lâu như vậy, cũng đủ để chứng minh động cơ của Đường Bách Khiêm không đơn thuần.
Nói cho cùng, cuối cùng vẫn là anh đã bỏ qua cơ hội tốt nhất.
Khóe môi của Dương Tầm Chiêu hiện ra một nụ cười lạnh, Đường Bách Khiêm muốn ngăn cản anh, chỉ sợ là không có bản lĩnh đó. Đường Bách Khiêm muốn chơi, vậy thì anh sẽ chơi đùa với Đường Bách Khiêm.
Hi vọng là Đường Bách Khiêm có thể chịu đựng nổi.
“Lão đại, tình huống ở bên trong như thế nào vậy?” Nhìn thấy Dương Tầm Chiêu đi ra, Chương Bình nhanh chóng hỏi một câu.
“Không có ai, đã rút lui rồi.” Dương Tầm Chiêu nhìn anh ta một cái, trả lời lại câu hỏi của anh ta, giọng nói lạnh lùng không nghe ra bất cứ cảm xúc nào.
Lúc này đương nhiên Dương Tầm Chiêu không thể trách thuộc hạ làm việc không thuận lợi, anh hiếu rõ năng lực của Đường Bách Khiêm, nếu dễ dàng như vậy thì anh ta đã có thể tìm được người trở vê, chuyện này cũng có chút kỳ quái.
Huống hồ gì lúc anh để người ở bên đây điều tra thì Đường Bách Khiêm đã sớm đón Hàn Nhã Thanh đi rồi, bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào một vài vết tích mà điều tra.
Cho dù vị trí mà bọn họ tra ra có chính xác, thời gian lâu như vậy, có thể Đường Bách Khiêm cũng đã rời đi rồi. Dựa vào năng lực của Đường Bách Khiêm, di chuyển không để lại vết tích cũng không khó.
“Thông báo cho mọi người cẩn thận lục soát tất cả các căn cứ của Đường Bách Khiêm đi.” Hai mắt của Dương Tầm Chiêu đảo nhẹ, nhanh chóng ra lệnh, hi vọng bây giờ Đường Bách Khiêm còn đang ở nước M.
Chỉ cần Đường Bách Khiêm còn đang ở nước M, không bao lâu sau anh chắc chắn có thể tìm ra được Đường Bách Khiêm.
Bắt được Đường Bách Khiêm, vậy có thể tìm được vợ anh rồi.
“Vâng.' Chương Bình nhanh chóng đáp lời, sau đó lập tức gọi điện thoại liên lạc.
Hai tiếng đồng hồ sau, Dương Tầm Chiêu nhận được tin tức tất cả những nơi của Đường Bách Khiêm đều phòng không nhà trống, không tìm được một người nào.
Dương Tầm Chiêu từ từ nheo mắt lại, Đường Bách Khiêm đây là vì cô tất cả căn cứ cũng không cần?
Đường Bách Khiêm có làm thế nào thì đối với anh mà nói cũng không quan trọng, quan trọng chính là cô lại đi theo Đường Bách Khiêm.
Cô trở về nước M, sau đó lại đi cùng với Đường Bách Khiêm?
Cho nên cô đến nước M chính là vì tìm Đường Bách Khiêm ư?
Đường Bách Khiêm đi chỗ nào thì cô liền đi theo đến chỗ đó.
Vậy anh thì sao chứ, lúc cô đi cùng với Đường Bách Khiêm rời khỏi, cô có từng nghĩ đến anh không?
Anh nghĩ chắc chăn là cô không có rồi, trước kia trong lòng của cô không có anh, bây giờ cô cũng đã chuẩn bị ly hôn xong, chỉ sợ đã sớm quên anh lên đến chín tầng mây rồi, có lẽ là không có một giây phút nào nghĩ đến anh.
Lúc này quả thật là Hàn Nhã Thanh hoàn toàn không có thời gian để nhớ đến Dương Tầm Chiêu, bởi vì bây giờ cô đang ở bệnh viện để chăm sóc cho Đường Minh Hạo, đương nhiên là người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cũng đang ở đây.
Vất vả lắm Đường Vũ Kỳ mới có thể ở cùng với mẹ, dường như là sợ mẹ lại đột nhiên biến mất, cho nên vẫn cứ luôn ôm mẹ không chịu buông tay.
Tình huống của Đường Minh Hạo cũng không phải là rất nghiêm trọng, cho nên quyết định trị liệu như cũ, không làm giải phẫu, nhưng mà cũng cần phải nằm viện mấy ngày.
“Mẹ ơi, mẹ đến đây với con, chồng của mẹ có đồng ý không?” Đường Minh Hạo nhìn Hàn Nhã Thanh, trong nơi sâu nhất của của đôi mắt đang chứa cái gì đó kỳ lạ.
Lúc này Hàn Nhã Thanh đang lột vỏ cam cho Đường Vũ Kỳ, nghe thấy lời của Đường Minh Hạo, cô ngẩn người, sau đó ngẩng đầu lên nhìn vê phía Đường Minh Hạo, khẽ cười nói: “Mẹ đã ly hôn rồi, sau này mẹ đã được tự do, ngày nào cũng có thể ở bên cạnh của bọn con.”
Lúc Hàn Nhã Thanh nói lời này thì trông rất tự nhiên, không mang theo cảm xúc khác thường nào.
“Quá tốt rồi, sau này ngày nào mẹ cũng có thể ở cùng với chúng ta.” Đường Vũ Kỳ lập tức reo hò, trong lòng của cô bé không có chuyện gì quan trọng hơn so với việc mẹ ở bên cạnh của cô bé.
Chỉ là Đường Minh Hạo lại đang ngây người, hai mắt đang nhìn Hàn Nhã Thanh tiếp tục cúi đầu lột quả cam cho Vũ Kỳ, biểu cảm ở trên mặt của thằng nhóc càng ngày càng phức tạp.
Lần này thằng nhóc trở về vốn là muốn điều tra chuyện của Mặc Diêm, bởi vì thằng nhóc phát hiện giữa Mặc Diêm và Dương Tầm Chiêu có rất nhiều điểm liên quan.
Cho nên thằng nhóc nghi ngờ Dương Tầm Chiêu chính là Mặc Diêm!
Lúc trước thằng nhóc đã nghe được cuộc đối thoại của mẹ với mẹ Dinh Dinh, mẹ nói là ba ruột của thằng nhóc và em gái có thể chính là Mặc Diêm.
Nếu như Dương Tầm Chiêu chính là Mặc Diêm, vậy thì có lẽ Dương Tầm Chiêu chính là ba ruột của bọn họ.
Lần này thằng nhóc trở về chính là vì để điều tra cho rõ chuyện này, chỉ là không ngờ đến thằng nhóc vừa trở về, còn chưa điều tra đến đâu thì đã ngã bệnh rồi.
Thằng nhóc vốn cho rằng chuyện này không cần phải gấp gáp.
Nhưng mà thằng nhóc không nghĩ đến tốc độ của mẹ lại nhanh như vậy, nhanh như vậy đã ly hôn với Dương Tầm Chiêu rồi.