Dương Tầm Chiêu khẽ đảo mắt, nhìn người phụ nữ nằm trên mặt đất, hai mắt híp lại, anh sợ hãi, sợ khi pháy tác hoàn toàn sẽ không tự chủ được nữa.
Cho nên, anh nhất định phải rời khỏi đây, anh cảm giác ý thức lại bắt đầu buông lỏng, thân thể càng thêm khó chịu, không chỉ ăn mòn thân thể anh mà còn ăn mòn ý chí của anh.
Anh gọi lại lần nữa cho Hàn Nhã Thanh.
Lần này, cuộc gọi cuối cùng cũng được kết nối.
“A lô.” Hàn Nhã Thanh thấy đó là cuộc điện thoại của Dương Tầm Chiêu, hơi kinh ngạc, không phải ngạc nhiên vì anh gọi cho cô mà là vì anh liên tục gọi, không có bất kỳ khoảng nghỉ nào.
“Nhã Thanh.” Lúc này, hơi thở của Dương Tầm Chiêu hiển nhiên không ổn định lắm, cho nên giọng nói cũng rất không bất ổn.
“Anh sao vậy?” Hàn Nhã Thanh nghe được sự kỳ lạ trong giọng nói của anh, đôi mắt cô khẽ nheo lại.
“Tôi thấy không ổn.” Giọng nói Dương Tầm Chiêu hơi trầm xuống, trong giọng nói đó có chút đau đớn, nhưng cũng có chút ấm ức.
“Anh sao vậy? Anh bị bệnh à?” Hàn Nhã Thanh nghe được giọng nói của anh không đúng, rất không đúng, vẻ mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
“Tôi bị đánh thuốc.” Lúc này Dương Tầm Chiêu vẫn có phần tỉnh táo.
Dương Tầm Chiêu biết tình huống của mình bây giờ là như thế nào.
“Bị đánh thuốc? Bị đánh thuốc gì vậy?” Bàn tay đang cầm điện thoại của Hàn Nhã Thanh đột nhiên siết chặt, đôi mắt hơi tròn lại.
“Loại thuốc chỉ em mới có thể giải.” Khi Dương Tầm Chiêu nói lời này, anh khẽ cười, đúng vậy, chỉ có cô mới có thể cứu anh.
Chỉ mình cô.
“Dương Tầm Chiêu, anh đang đùa em sao?” Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, lúc này cô nghe thấy có chuyện không hay xảy ra với anh, nhưng cô cũng nghe được tiếng cười của anh.
Vì những hành vi khác nhau của cậu ba Dương, cô có phần nghi ngờ là cậu ba Dương đang giả vờ lừa cô.
“Không phải nói đùa, Nhã Thanh, đến đây, mau đến đây.” Dương Tầm Chiêu hô hấp càng gấp gáp, anh cảm thấy thân thể càng ngày càng khó chịu.
“Anh đang ở đâu?” Ánh mắt Hàn Nhã Thanh lóe lên, tuy rằng nghi ngờ nhưng cũng không nhịn được mà hỏi, anh bảo cô đi qua, anh cũng nên nói cho cô biết anh đang ở đâu chứ.
Dương Tầm Chiêu: “…”
Dương Tầm Chiêu dừng lại, đôi mắt nhìn chung quanh, nhớ tới chuyện trước đó, sắc mặt trầm xuống: “Tôi đang ở nhà tổ nhà họ Dương.”
“Anh đang ở nhà tổ nhà họ Dương?” Hàn Nhã Thanh kêu lên, anh tới nhà tổ nhà họ Dương cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng anh bị đánh thuốc ở nhà tổ nhà họ Dương ư?
Hàn Nhã Thanh có chút nghi ngờ về điểm này.
Dương Tầm Chiêu luôn đề phòng ông cụ Dương, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, anh cũng nên cảnh giác với ông ta.
Trong tình huống này có người ở nhà họ Dương có thể đánh thuốc anh sao? Anh có thể bị lừa sao?
“Dương Tầm Chiêu, với năng lực của anh, ở nhà họ Dương ai có thể đánh thuốc anh chứ?” Hàn Nhã Thanh âm thầm thở dài hỏi những nghi ngờ trong lòng, anh thật sự sẽ không tạo ra lý do để lừa gạt cô chứ?
Nghe những gì cô nói, ánh mắt Dương Tầm Chiêu chợt trùng xuống, đúng vậy, nếu hôm nay ba anh không trở về thì anh đã không bao giờ trở về nhà họ Dương, nếu không có ba anh, anh sẽ không bao giờ bị đánh thuốc.
Nhưng anh không muốn nói những lời này, cho dù là Nhã Thanh, anh cũng không muốn nói.
“Dương Tầm Chiêu, anh không giả vờ để lừa em đúng chứ?” Hàn Nhã Thanh không nghe thấy câu trả lời của anh, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Hàn Nhã Thanh quá biết năng lực của Dương Tầm Chiêu, có thể đánh thuốc anh, khả năng không bị anh phát hiện là rất thấp, rất thấp, mà ở nhà họ Dương, không thể đánh thuốc anh ở nhà họ Dương dù có mối quan hệ của anh với rất ít người ở nhà họ Dương.
“Không, Nhã Thanh, tôi không giả vờ, tôi thực sự bị đánh thuốc.” Dương Tầm Chiêu thở ra, hơi thở rõ ràng có chút gấp.
Đúng vậy, việc đánh thuốc Dương Tầm Chiêu thật sự không đơn giản như vậy, hôm nay nếu người đó không phải là ba anh, anh sẽ không bao giờ bị lừa.
“Ở nhà họ Dương có người bỏ thuốc anh, anh sẽ không phát hiện ra sao?” Khóe môi Hàn Nhã Thanh khẽ cong lên, cô tuyệt đối không tin sẽ có khả năng đó.
“Nhưng bây giờ tôi bị trúng chiêu rồi.” Dương Tầm Chiêu không giải thích mà chỉ nói ra sự tình hiện tại, khi nói ra lời này, Dương Tầm Chiêu lại mỉm cười.
Có thể là bởi vì lúc này ý thức không rõ ràng, một số cảm xúc cũng không thể giải thích được, đương nhiên nụ cười của Dương Tầm Chiêu lúc này phần lớn là muốn chế giễu, nhưng bởi vì bị đánh thuốc, giọng nói của anh lúc này có chút mềm mại, có chút run rẩy, không thể nghe thấy quá nhiều cảm xúc.
Nhưng nụ cười của anh rất rõ ràng và trong sáng.
“Ý anh là anh đã phát hiện ra, biết nó có độc mà vẫn uống?” Nghe được lời nói của anh, nghe được ý cười của anh, lông mày Hàn Nhã Thanh khẽ cau lại, ý của anh là như vậy sao?
Ý anh là như thế? Phải không?
Dương Tầm Chiêu lại nở nụ cười, tìm được một người vợ thông minh như vậy, ầy, có lúc thật sự là bất lực: “Nhã Thanh, tôi chờ em cứu tôi, chờ em cứu tôi.”
Lúc này Dương Tầm Chiêu cũng không có giải thích, lại là cười, càng nghe càng là cố ý.
“Anh cố tình uống thuốc rồi bảo em cứu? Dương Tầm Chiêu, anh có bị điên không?” Hàn Nhã Thanh đột nhiên có chút khó chịu, người này biết người nhà họ Dương là người như thế nào, lại biết có độc, vậy mà vẫn uống?
Nếu là chất độc thì sao? Có phải sẽ đầu độc anh chết luôn không?
“Nhã Thanh, cho dù là tôi cố ý, em cũng không thể bỏ mặc tôi, hiện tại chỉ có em mới có thể cứu tôi.” Lúc này Dương Tầm Chiêu càng thêm khó chịu, anh cảm giác chính mình không khống chế được nữa rồi.
Cho nên, vào lúc này, cô không thể bỏ mặc anh.
Khi Dương Tầm Chiêu nói lời này, anh cũng không nghĩ nhiều, có thể nói là không nghĩ qua, chỉ thuận theo lời của Hàn Nhã Thanh.
Lời nói của anh không khác gì là anh đã thừa nhận anh cố ý.
Hàn Nhã Thanh thở ra dữ dội, sao bây giờ cô lại muốn đánh anh đến vậy? Người này thực sự gì cũng dám làm.
“Em không quan tâm, ai thích quan tâm thì cứ quan tâm.” Hàn Nhã Thanh không khỏi mắng một tiếng, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Đến nhà họ Dương, làm sao anh có thể không đề phòng? Anh biết là có vấn đề còn uống, vậy sao không uống đến chết luôn đi.
Không hiểu vì sao trong lòng Hàn Nhã Thanh đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa ác độc, cô dù muốn khống chế cũng không thể khống chế được.
Dương Tầm Chiêu, tên khốn kiếp này, có cái gì là không làm được không?
Hay, anh biết đó là loại thuốc này nên cố ý uống? Sau đó cố ý bảo cô cứu anh?
Người đàn ông này thực sự có vấn đề về não sao?
Dương Tầm Chiêu nhìn điện thoại bị cúp máy, thở ra kịch liệt, thân thể rất khó chịu, nằm ở trên giường nhìn trần nhà, ánh mắt có chút uể oải, anh phát hiện ý thức của mình bây giờ rõ ràng hơn rất nhiều, cơ thể anh cũng khỏe hơn một chút.
Thật ra anh không muốn muốn cô trong tình huống này, cũng không muốn ép buộc cô, nhưng trong tình huống này, anh chỉ nghĩ đến cô, chỉ có cô, cho nên anh mới gọi cho cô.
CHƯƠNG 622: CẬU BA DƯƠNG BỊ HẠ THUỐC (9)
Lúc này cô đã cúp điện thoại của anh, anh cũng còn hơi tỉnh nên không muốn cô đến.
Chỉ là cơ thể quá khó chịu, anh muốn đợi một lát, sau đó đi bệnh viện, có lẽ bệnh viện sẽ có cách.
Mặc dù Hàn Nhã Thanh vừa tức giận cúp cuộc gọi, nhưng càng nghĩ càng thấy lo lắng.
Trước đây cô đã từng bị hạ loại thuốc đó, bị chuốc loại thuốc đó cô không thể kiểm soát được bản thân.
Hàn Nhã Thanh thở dài thườn thượt, cô cầm chặt điện thoại trong tay, đưa ánh mắt nhìn thẳng vào điện thoại trong tay.
Cô nghĩ đến hơi thở của Dương Tầm Chiêu vừa rồi không bình thường, nghĩ đến khi Dương Tầm Chiêu nói giọng của anh không bình thường.
Hàn Nhã Thanh thầm mắng trong lòng, cuối cùng không nhịn được lại bấm số của Dương Tầm Chiêu, cho dù anh thật sự cố ý uống thuốc, cô thật sự có thể bỏ mặc anh sao?
Cho dù anh không xảy ra chuyện gì thì ít nhất cô cũng nên đi qua xem xét, thật sự không ổn, ít nhất cô cũng có thể đưa anh đến bệnh viện.
Lúc này, Dương Tầm Chiêu đang nằm trên giường, thân thể khó chịu hơi co lại, nghe thấy tiếng chuông, ánh mắt lóe lên, sau đó cầm điện thoại lên, nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại, hiển nhiên là sững sờ.
Tại sao cô lại gọi đến nữa rồi?
Anh cứ nghĩ sau khi cô cúp điện thoại, cô sẽ không quan tâm đến anh nữa!
Trong lòng Dương Tầm Chiêu thở dài một hơi, duỗi ra ngón tay có chút rụt lại, bấm vào nút nghe.
“Nhã Thanh.” Điện thoại vừa kết nối, Hàn Nhã Thanh còn chưa kịp nói thì anh đã gọi tên cô trước, giọng nói của anh lúc này vẫn mang theo ý cười nhẹ, bởi vì lúc này đang cố gắng kiềm chế bản thân nên giọng nói không nghe ra được quá nhiều dị dạng.
“…” Hàn Nhã Thanh sững người, tình huống gì đây? Đột ngột ổn như vậy sao?
Chẳng lẽ vừa rồi anh thật sự là giả vờ nói dối cô sao?
Một lúc, Hàn Nhã Thanh không nói gì, bởi vì cô không biết nên nói cái gì cho phải.
“Vừa cúp máy xong là đã gọi lại rồi? Làm sao? Nhớ tôi à?” Tay Dương Tầm Chiêu đang nắm chặt điện thoại, bởi vì quá khó chịu, khuôn mặt hơi méo mó, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo ý cười, cố gắng duy trì giọng điệu thường ngày.
Bây giờ anh không muốn cô đi qua, anh sợ như thế mình sẽ làm tổn thương cô, anh phải đến bệnh viện, khi cúp điện thoại của cô, anh sẽ đến bệnh viện.
“Dương Tầm Chiêu, tình hình của anh thế nào rồi?” Ánh mắt Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lóe lên, sự thay đổi của anh trước sau lớn đến mức cô nhất thời có chút chưa tỉnh hồn lại.
“Trêu chọc em đấy? Làm sao? Bình thường chưa từng bị trêu chọc à?” Giọng nói của Dương Tầm Chiêu vẫn mang theo ý cười, có chút cố ý mơ hồ.
“Dương, Tầm, Chiêu.” Hàn Nhã Thanh nghiến răng nghiến lợi, người này chính là chán lắm rồi, lại còn dùng loại chuyện này trêu chọc cô.
Không thể chấp nhận được!
Đầu bên kia điện thoại, tiếng cười của Dương Tầm Chiêu trực tiếp truyền đến.
Sắc mặt Hàn Nhã Thanh hơi tối sầm lại, trong lòng càng thêm phiền muộn, đùa với cô vui như vậy sao?
Hơn nữa anh còn nói đùa kiểu này? Anh bị điên rồi à?
Không, mặc dù Dương Tầm Chiêu đôi khi hơi nham hiểm, trong bụng có chút đen tối, nhưng anh cũng sẽ không đùa giỡn những chuyện như vậy, đúng chứ?
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh hơi lóe lên, một lúc sau cô cũng không lên tiếng mà lẳng lặng lắng nghe giọng nói ở đầu dây bên kia.
Cô có thể nghe thấy giọng nói của Dương Tầm Chiêu ở đầu dây bên kia vẫn còn yếu ớt gấp gáp, rõ ràng có cảm giác bị đè nén.
“Nhã Thanh, cúp máy trước, đi ngủ đây.” Lúc này Dương Tầm Chiêu nhịn đến mức khó chịu, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi, tay cầm điện thoại không ngừng siết chặt, trên mu bàn tay lộ ra gân xanh.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh lại nhanh chóng lóe lên, hiện tại cậu ba Dương gọi điện thoại cho cô, lần nào cũng trêu chọc cô không ngừng, hôm nay anh lại cúp máy sớm như vậy.
Lý do hóa ra là ngủ? Đi ngủ sao?
Hàn Nhã Thanh cảm thấy có gì đó không bình thường, không, rất không bình thường!
“Ngủ một mình sao?” Hàn Nhã Thanh khẽ cau mày, đột nhiên hỏi.
“Ừm?” Dương Tầm Chiêu trầm giọng đáp, nhất thời có vẻ chưa lấy lại tinh thần.
Lúc này, thân thể anh càng thêm co rút lại, trên trán mồ hôi càng ngày càng nhiều.
“Anh có muốn em ngủ với anh không?” Bình thường Hàn Nhã Thanh nhất định sẽ không nói những lời như vậy, nhưng bây giờ cô nói một cách đột ngột và nhanh chóng.
Đầu dây bên kia, Dương Tầm Chiêu đột nhiên ngã quỵ sau khi nghe thấy câu này.
Câu này quá mập mờ, thậm chí có thể nói là quá rõ ràng, vợ anh lần đầu tiên nói ra câu này, nên Dương Tầm Chiêu càng thêm bị kích thích.
Thường thì cậu ba Dương chắc chắn sẽ tâm hoảng ý loạn sau khi nghe câu nói này của cô, nhịp tim của anh sẽ tăng nhanh, chưa kể đến việc bây giờ anh đang bị đánh thuốc.
“Nhã Thanh.” Dương Tầm Chiêu không kìm được xúc động gọi cô, trong giọng nói không còn sự kiềm chế, trong một lúc, hơi thở của anh trở nên gấp gáp lạ thường…
Bên kia đường dây điện thoại, Hàn Nhã Thanh dường như có thể cảm thấy một tia nóng bỏng.
Vào lúc này, Hàn Nhã Thanh đã đủ để chắc chắn, anh thực sự bị đánh thuốc, cô có thể biết, tác dụng của thuốc đáng lẽ đã pháy tác.
“Bây giờ anh đang ở đâu?” Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, vội hỏi, vừa rồi Dương Tầm Chiêu nói anh đang ở nhà họ Dương, không biết hiện tại anh đã rời đi rồi hay chưa?
“Nhà họ Dương.” Hô hấp của Dương Tầm Chiêu càng ngày càng co quắp, khi nói câu này, sự gấp gáp dường như át đi giọng nói của anh.
“Ừm, anh đợi đấy đi, em sẽ đến tìm anh.” Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng đáp lại, anh đã uống loại thuốc đó, có lẽ rất khó yên được.
“Nhã Thanh, em không cần đến đây, tôi có thể đến bệnh viện.” Dương Tầm Chiêu biết bây giờ giả bộ cũng vô dụng, nhất định cô đã phát hiện ra.
Hàn Nhã Thanh sửng sốt, cắn răng thầm nói: “em sẽ đưa anh đến bệnh viện.”
Hàn Nhã Thanh nói xong liền nhanh chóng cúp điện thoại.
Anh chắc chắn không thể lái xe trong tình trạng này, nếu để một mình anh rời đi sẽ rất nguy hiểm.
Sau khi cúp máy lần nữa, ánh mắt cậu ba Dương nhanh chóng lóe lên, cô đến đưa anh đến bệnh viện sao?
Câu này nghe có vẻ không có gì sai, nhưng…
Bên kia, Hàn Nhã Thanh nhanh chóng mở tủ, lấy một bộ quần áo mặc vào, vừa xoay người liền bắt gặp ánh mắt tò mò của Đường Vũ Kỳ.
“Con yêu, mẹ phải đi ra ngoài…” Lúc này Hàn Nhã Thanh rất lo lắng, nhưng cô vẫn phải giải thích rõ ràng cho cô bé nghe.
Đường Vũ Kỳ nhìn vào cô, cái miệng nhỏ chu lên: “Nhưng mà mẹ nói đêm nay mẹ sẽ ngủ với con.”
Hàn Nhã Thanh: “…”
Đúng, cô đã hứa sẽ ngủ với bé Vũ Kỳ. Lúc nãy, cô nghĩ là không có gì quan trọng hơn là ở với con mình, nhưng…
CHƯƠNG 623: CẬU BA DƯƠNG BỊ HẠ THUỐC (10)
“Mẹ đi tìm ba sao?” Đường Vũ Kỳ chớp mắt, đột nhiên hỏi.
“Ừm.” Hàn Nhã Thanh không thể nói dối, cũng không thể nói dối trẻ con, cho nên cô thành thật gật đầu.
“Vậy mẹ định ngủ với ba chứ không phải với Vũ Kỳ sao?” Khóe miệng nhỏ của bé Vũ Kỳ lại chu lên, biểu tình trực tiếp bất mãn.
Hàn Nhã Thanh: “…”
Lời nói của Đường Vũ Kỳ khiến cô không nói nên lời.
Nếu là bình thường, cô nhất định có thể tự tin phản bác, nhưng tình huống đêm nay quá đặc biệt.
“Vũ Kỳ, ba con đang gặp nguy hiểm nên mẹ phải chạy đến.” Hàn Nhã Thanh nói nhanh, cô biết hai đứa bé thật sự quan tâm đến Dương Tầm Chiêu.
Hơn nữa lời cô nói cũng không sai, lúc này Dương Tầm Chiêu quả thực đang gặp nguy hiểm, thuốc trên người anh không rõ, có thể giết chết anh.
“ba gặp nguy hiểm sao?” Qủa nhiên, sau khi nghe những lời này, vẻ mặt của Đường Vũ Kỳ thay đổi rõ ràng: “Mẹ ơi, mẹ sẽ cứu ba chứ?”
“Ừ, mẹ đã nhờ dì Tiểu Thúc chăm sóc con. Anh trai con chắc sẽ sớm về.” Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, cô nhất định phải thu xếp mọi việc trước khi đi, dù sao Đường Vũ Kỳ cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, cần được chăm sóc.
“Tại sao không để bà hoặc bà cố chăm sóc con?” Đường Vũ Kỳ chớp mắt, không nhịn được hỏi, thật ra cô bé thích đi theo bà hoặc bà cố hơn.
Hàn Nhã Thanh: “…”
Lúc này Hàn Nhã Thanh không muốn kinh động đến bà cụ Đường và những người khác, nếu bây giờ kinh động đến bọn họ, cô sẽ phải giải thích rất lâu…
Mà nếu biết Dương Tầm Chiêu bị trúng loại thuốc đó, liệu họ có để cô qua đó không?
Trong tình huống này, Hàn Nhã Thanh không muốn mạo hiểm, cô sợ nếu cứ kéo dài như vậy, Dương Tầm Chiêu sẽ gặp nguy hiểm.
“Ngoan, khi về mẹ sẽ giải thích với con, đừng nói với bà và bà cố chuyện tối nay mẹ bỏ đi nhé.” Hàn Nhã Thanh sờ sờ đầu Đường Vũ Kỳ, ngữ khí sâu xa khuyên nhủ.
“Ừm.” Mặc dù Đường Vũ Kỳ không hiểu lắm, nhưng cô bé vẫn gật đầu nhanh chóng, mọi thứ mẹ bé nói đều đúng.
Sau đó Hàn Nhã Thanh mới đứng dậy, mở cửa nhanh chóng sau đó lặng lẽ đi xuống lầu, cô sợ làm phiền người của nhà họ Đường, lại càng sợ làm phiền Đường Minh Hạo.
Với thái độ của Đường Minh Hạo đối với Dương Tầm Chiêu vào ban ngày, nếu cậu bé phát hiện ra, cô có thể rời đi một cách êm đẹp mới là chuyện lạ.
Tại nhà họ Đường, Phạm My đã chuẩn bị mọi thứ cô cần, bao gồm cả chiếc xe cô thường ra vào.
Ra khỏi biệt thự nhà họ Đường, Hàn Nhã Thanh lại gọi vào điện thoại của Dương Tầm Chiêu, cô muốn biết tình hình của anh, cô muốn biết tình hình của anh bất cứ lúc nào, cô định, khi cuộc gọi đến, cô sẽ không cúp máy.
Cho nên, lần này Hàn Nhã Thanh trực tiếp đeo tai nghe vào.
Lúc này Dương Tầm Chiêu rất khó chịu, gần như không kiềm chế được, nhưng khi nhìn thấy cuộc gọi của Hàn Nhã Thanh, khóe môi không khỏi gợi lên.
“Anh vẫn đang ở nhà họ Dương chứ?” Điện thoại vừa được kết nối, Hàn Nhã Thanh vội hỏi, lúc này giọng nói của cô hiển nhiên đã có chút cải thiện, bởi vì cô sợ Dương Tầm Chiêu nghe không rõ.
“Ừm.” Dương Tầm Chiêu nhẹ nhàng đáp lại, mồ hôi trên trán như đã đến cực hạn, nếu ngay lúc này cô không gọi, anh thực sự có thể suy sụp, vì cuộc điện thoại của cô, vì nghe thấy giọng nói của cô, ý thức của anh mới trở lại.
“em qua ngay, em sẽ đến ngay thôi, cứ ở yên đó, ở yên đó sẽ tương đối an toàn…” Khi nghe được câu trả lời của anh, Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, anh có thể trả lời cô, có nghĩa là bây giờ anh vẫn còn hơi tỉnh táo.
Bây giờ, anh nhất định không thể rời đi, ở nhà họ Dương tương đối an toàn.
Nhưng mà, khi Hàn Nhã Thanh nói được nửa câu thì đột nhiên dừng lại, trong lòng chợt nghĩ ra điều gì đó.
Đám người ông cụ Dương đã hạ loại thuốc đó cho Dương Tầm Chiêu, bọn họ nhất định sẽ chuẩn bị phụ nữ cho Dương Tầm Chiêu đúng không?
Nếu cô không đoán sai, người phụ nữ đó hẳn là Cổ Doanh Doanh đúng không?
Như vậy, bây giờ Dương Tầm Chiêu ở lại nhà họ Dương có an toàn không?
Hàn Nhã Thanh hít sâu một hơi.
Cô tin suy luận của mình không thể sai được, ông cụ Dương tẩm thuốc cho Dương Tầm Chiêu, nhất định sẽ thu xếp đưa Cổ Doanh Doanh đến đó, vậy nên theo lý thuyết bây giờ Cổ Doanh Doanh hẳn là ở trong phòng của Dương Tầm Chiêu!
Vậy tại sao bây giờ Dương Tầm Chiêu vẫn còn gọi cho cô?
“Dương Tầm Chiêu, trong phòng của anh còn ai không?” Hàn Nhã Thanh nhàn nhạt nghe thấy giọng nói của chính mình nuốt nước miếng, khi hỏi câu này, trong giọng nói dường như có chút run rẩy.
“Ừm?” Dương Tầm Chiêu nhẹ giọng đáp, dường như không hiểu ý tứ của cô.
“Trong phòng của anh không có người nào khác sao? Không có ai cả?” Hàn Nhã Thanh biết anh uống thuốc, tác dụng của thuốc sẽ pháy tác, ý thức càng ngày càng mờ mịt, cho nên cô hỏi lại.
“Có.” Lúc này Dương Tầm Chiêu mới hiểu được cô đang nói cái gì, suy nghĩ rồi nói thêm: “Có một người phụ nữ.”
Lúc này, đầu óc Dương Tầm Chiêu quay cuồng, không nghĩ nhiều, chỉ nói sự thật.
“Có phải là Cổ Doanh Doanh không?” Hàn Nhã Thanh nghe những gì anh nói thì thở phào, quả nhiên cô đã đoán đúng.
Tuy nhiên, Dương Tầm Chiêu đã uống thuốc, nếu lúc này Cổ Doanh Doanh ở trong phòng của anh, sẽ tiếp tục dụ dỗ anh.
Dương Tầm Chiêu bị đánh thuốc có thể khống chế được sao?
Mà trong trường hợp này, sao Cổ Doanh Doanh có thể cho phép Dương Tầm Chiêu gọi cho cô?
Mà cô rõ ràng là không nghe thấy giọng nói khác.
“Không biết, không quen.” Lông mày Dương Tầm Chiêu khẽ cau lại, lúc này khi nói chuyện với cô, ý thức của anh còn có thể tỉnh táo một chút, nhưng anh không hoàn toàn tỉnh táo.
Vừa rồi anh không nhìn ra người đó là ai, sau đó cũng không nhìn nữa.
Dương Tầm Chiêu nhíu mày, sau đó chậm rãi bổ sung: “Tuy nhiên, cô ấy không mặc quần áo.”
Dương Tầm Chiêu lờ mờ nhớ ra lúc trước người phụ nữ hình như không mặc quần áo.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh nhảy lên kịch liệt vài cái, không mặc quần áo? Trong trường hợp này, có một người phụ nữ không mặc quần áo trong phòng của anh?
Người phụ nữ đó không mặc quần áo, đây chắc chắn là để quyến rũ anh, cũng thật là liều mạng, nhưng tại sao bây giờ anh vẫn có thể nói chuyện điện thoại với cô?
“Cô ấy đang ở đâu?” Hàn Nhã Thanh cảm thấy kỳ quái nên không nhịn được lại hỏi.
Dương Tầm Chiêu khẽ cau mày, anh hơi xoay người sang một bên định xem, nhưng giây sau, động tác của anh lại dừng lại, tác dụng thuốc hiện tại của anh đã pháy tác rồi, có một số thứ anh không thể nhìn được.
“Cô ấy đang nằm trên mặt đất.” Tuy nhiên, Dương Tầm Chiêu vẫn trả lời câu hỏi của Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh giật mình, ánh mắt lóe lên nhanh chóng, cô ta không mặc quần áo? Nằm trên sàn nhà? Chuyện gì đang xảy ra đây? Chiêu số gì chứ?
CHƯƠNG 624: NỮ THẦN HÀN ĐANG GHEN (1)
“Tại sao cô ấy lại nằm trên đất?” Hàn Nhã Thanh càng cảm thấy kỳ quái, chuyện này có chút không hợp lý, cho nên lúc này cô lo lắng Dương Tầm Chiêu sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn khác.
“Không biết.” Khi cậu ba Dương làm Cổ Doanh Doanh ngất đi, ý thức của anh không rõ ràng nên không còn nhớ vừa rồi mình đã làm gì.
“Dương Tầm Chiêu, nghe này, đừng chạm vào cô ấy.” Trong lòng Hàn Nhã Thanh thở dài, giọng nói rõ ràng cao lên vài bậc: “Anh đừng đến gần cô ấy, cũng đừng để cô ấy đến gần anh.”
Cô không biết người phụ nữ kia đang giở trò gì, nhưng cô biết lúc này Dương Tầm Chiêu đã uống thuốc, tác dụng của thuốc cũng đã pháy tác, nếu lúc này Dương Tầm Chiêu chạm vào người phụ nữ đó, nhất định sẽ không kiềm chế được.
Xin hãy tha thứ cho cô ích kỷ, cho dù cô biết Dương Tầm Chiêu bây giờ không thoải mái, cô cũng không muốn anh động vào người phụ nữ khác.
Lúc này cô thậm chí còn hơi sợ hãi.
Lúc này Dương Tầm Chiêu vẫn còn có chút nhận thức được, cho nên anh biết cô đang lo lắng cái gì, hơn nữa anh cũng biết tình huống hiện tại của mình nên không dám nhìn chứ đừng nói là đụng vào.
Nhưng mà, lúc này nghe được lời cô nói, Dương Tầm Chiêu cảm thấy trong lòng đặc biệt thoải mái, người phụ nữ của anh cuối cùng cũng có ý nghĩ chiếm anh làm của mình, Dương Tầm Chiêu không khỏi nở nụ cười.
Chỉ là tiếng cười khẽ, vi vu, gấp gáp, nghe có chút kỳ quái.
Lần này Dương Tầm Chiêu không trả lời.
Bây giờ nghe thấy tiếng cười của anh, nhưng lại không nghe thấy câu trả lời của anh, mí mắt Hàn Nhã Thanh lại giật giật, sau đó đột nhiên cao giọng quát: “Dương Tầm Chiêu, anh không được phép chạm vào cô ấy, anh không được phép chạm vào cô ấy, nghe chưa?”
Khi Hàn Nhã Thanh hét lên những lời này, cô liền đạp ga, tăng tốc.
Cô biết bây giờ là lúc phải chạy đua với thời gian, cô chỉ biết mình phải vội vàng chạy qua càng nhanh càng tốt, không lo được cho những thứ khác.
Dương Tầm Chiêu lại cười: “Thật là bá đạo.”
Người phụ nữ của anh thật là bá đạo, nhưng anh thích thế, anh thích cô thế này, thích cô lo lắng cho anh, thích bộ dáng ghen tuông của cô…
“Dương Tầm Chiêu, đừng cười, em không có nói đùa với anh, nếu anh dám động vào người phụ nữ đó, sau khi em qua, em…” Hàn Nhã Thanh có chút hung tợn, nghĩ đến dọa anh.
“Làm sao?” Dương Tầm Chiêu cầm điện thoại khẽ nhướng mày, ý cười trong giọng nói càng nhiều một chút, lúc này nghe giọng nói của cô, anh cảm thấy thân thể có vẻ không có khó chịu như vậy.
Chính vì cuộc điện thoại với cô, anh mới có thể duy trì được chút tỉnh táo cuối cùng này.
“em sẽ xử anh.” Hàn Nhã Thanh mắng có chút tàn nhẫn, bởi vì cô muốn anh nhận ra tính chất nghiêm trọng của chuyện này, cho nên cô nói có chút tàn nhẫn.
Ừm, hơi hung ác.
Tuy nhiên cũng không hoàn toàn khiến anh sợ hãi.
“Thật là tàn nhẫn.” Dương Tầm Chiêu sửng sốt một chút, sau đó thầm hít một hơi, cô thật sự quá tàn nhẫn.
Xử anh? Cô nỡ lòng sao?
“Cho nên, đừng chạm vào cô ấy, nhớ kỹ.” Hàn Nhã Thanh lại nhấn mạnh.
Hàn Nhã Thanh nghĩ đến anh bị đánh thuốc, lúc này trong phòng còn có một người phụ nữ không mặc quần áo, cô không khỏi căng thẳng, thậm chí sợ hãi, lần đầu tiên, cô nhận ra mình có mong muốn chiếm hữu cậu ba Dương mãnh liệt đến vậy.
Đúng, chiếm hữu!
Cô không cho phép anh chạm vào người phụ nữ khác!
Vì sợ Dương Tầm Chiêu mất đi ý thức, lại sợ Dương Tầm Chiêu làm ra chuyện gì khác, Hàn Nhã Thanh không cúp điện thoại mà tiếp tục nói chuyện với anh, nhưng tốc độ của cô càng ngày càng nhanh.
Tốc độ của cô lúc này rõ ràng là vượt quá tốc độ, hơn nữa còn nhanh hơn một chút, đương nhiên cũng vượt đèn đỏ.
Bây giờ là đêm, Hàn Nhã Thanh đã chọn một con đường ven sông ít ô tô, không có người đi bộ.
Chính vì vậy cô mới dám phóng nhanh, mới dám vượt đèn đỏ.
Cô nghe thấy tiếng xe cảnh sát từ phía sau, nhưng thay vì giảm tốc độ, cô lại tăng tốc. Xe cảnh sát đã sớm bị cô bỏ lại phía sau, kỹ năng lái xe của cô từng được luyện tập.
Vốn là hành trình kéo dài một tiếng, nhưng Hàn Nhã Thanh đã đến nơi chỉ sau 20 phút.
“Dương Tầm Chiêu.” Khi Hàn Nhã Thanh đến gần cửa nhà tổ nhà họ Dương, cô lại gọi tên Dương Tầm Chiêu.
“Ừm.” Bên kia, Dương Tầm Chiêu nhanh chóng đáp lại, tuy rằng giọng nói gấp gáp, hơi thở thậm chí có chút nặng nề nhưng hiển nhiên vẫn còn tỉnh táo, vẫn có thể nghe thấy cô nói.
“Dương Tầm Chiêu, bây giờ anh có thể tự mình đi ra không? em đến rồi.” Hàn Nhã Thanh nghĩ nếu cô đi vào biệt thự nhà họ Dương như thế này mà bị phát hiện, cô sợ sẽ gây ra phiền phức không đáng có, có thể bảo Dương Tầm Chiêu đi ra, như vậy sẽ dễ dàng hơn.
Dương Tầm Chiêu đi ra, chỉ cần không bị ông cụ Dương và bà cụ Dương phát hiện, những người hầu kia khẳng định sợ hãi không dám nói gì.
Hàn Nhã Thanh nghĩ, Dương Tầm Chiêu bị cho uống thuốc đã lâu như vậy rồi, ông cụ Dương và bà cụ Dương nhất định sẽ không tiếp tục nhìn chằm chằm anh, nếu không Dương Tầm Chiêu sẽ không thể tiếp tục nói chuyện với cô.
“Ừm, được.” Dương Tầm Chiêu trầm giọng đáp lại, mặc dù anh đã cố gắng hết sức để kiểm soát, nhưng giọng nói của anh đã thay đổi hoàn toàn, anh thực sự đã nhịn đến cực hạn.
Nghe nói cô đến rồi, cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm, chật vật đứng dậy, may mà lúc này sức lực của anh đã hồi phục một chút, đi lại cũng không có vấn đề gì.
Lúc này cậu ba Dương không có khái niệm về thời gian, thời gian đối với anh bây giờ rất dài, cho nên cậu ba Dương không nhận ra Hàn Nhã Thanh chỉ mất 20 phút để từ nhà họ Đường đến nhà họ Dương.
“Dương Tầm Chiêu, đừng để ông cụ phát hiện.” Hàn Nhã Thanh có chút lo lắng, không nhịn được mà khuyên nhủ.
“Ừm.” Dương Tầm Chiêu trầm giọng đáp lại, khóe môi hơi nhếch lên rồi bước về phía cửa.
Lúc này, Cổ Doanh Doanh vẫn đang nằm trên mặt đất.
Dương Tầm Chiêu từ đầu giường ra ngoài cửa phải đi qua cô ta.
Chân của Dương Tầm Chiêu chạm vào cô ta, thân thể cứng đờ, nhưng không hề dừng lại, trực tiếp bước đi.
Cơ thể anh lúc này càng khó chịu hơn, dường như có hàng ngàn con bọ nhỏ đang gặm nhấm anh, khiến anh gần như phát điên sắp gục ngã.
Hiện tại anh chỉ nghĩ đến một chuyện, chính là mau chóng đi gặp Hàn Nhã Thanh.
Cho nên, anh không để ý đến những thứ khác, cũng như không để ý Cổ Doanh Doanh đang nằm trên mặt đất, sau khi bị anh đá phải đã di chuyển.
Dương Tầm Chiêu chịu đựng sự khó chịu thể chất, mở cửa phòng, bước ra ngoài.
Bên ngoài không có ai, đặc biệt yên tĩnh, trước đó ông cụ Dương và bà cụ Dương rất lo lắng, họ đã đi ra xem thì thấy cửa phòng Dương Tầm Chiêu luôn đóng chặt, Dương Tầm Chiêu vẫn không đi ra, nên bọn họ yên tâm, sau đó cũng không đi xem nữa.
Mặc dù Dương Tầm Chiêu không thoải mái, nhưng tốc độ của anh không hề chậm, nhưng khi anh sắp đi đến đầu cầu thang, cửa phòng Kim Ngọc Ngân đột nhiên mở ra, Kim Ngọc Ngân bước ra ngoài.
“Bây giờ anh đi à?” Kim Ngọc Ngân nhìn thấy anh cũng không ngạc nhiên, hiển nhiên, ả biết tối nay đã xảy ra chuyện gì.
CHƯƠNG 625: NỮ THẦN HÀN ĐANG GHEN (2)
Kim Ngọc Ngân biết đây là chuyện ông cụ Dương và bà cụ Dương đã sắp xếp nên không dám phá phách hay làm gì.
Khi Cổ Doanh Doanh đi lên, ả cũng nghe thấy, lúc đó ả nghiến răng căm hận nhưng ả không dám làm gì.
Nhưng mà, ả không ngờ Dương Tầm Chiêu lại ra ngoài sớm như vậy, quần áo trên người Dương Tầm Chiêu vẫn nguyên vẹn, không có một chút nếp nhăn, không giống như vừa làm qua chuyện gì.
Chẳng lẽ Dương Tầm Chiêu không đụng vào Cổ Doanh Doanh sao?
Nhưng rõ ràng Dương Tầm Chiêu bị đánh thuốc, Cổ Doanh Doanh vào phòng Dương Tầm Chiêu, Cổ Doanh Doanh đã vào phòng, cô ta nhất định sẽ không thể bỏ qua cho anh, làm sao giữa hai người họ lại không có chuyện gì xảy ra vậy?
Lúc này, làn da trên người Dương Tầm Chiêu thoáng chốc đỏ lên, ánh mắt Kim Ngọc Ngân nhanh chóng lóe lên, nhìn thấy anh như vậy, chất độc trên người hẳn là vẫn chưa được giải.
Cho nên anh thực sự không chạm vào Cổ Doanh Doanh!
Có thể thấy, tác dụng của thuốc đối với cơ thể anh đã phát huy tác dụng, anh đã đạt tới cực hạn.
Kim Ngọc Ngân mím môi, vặn người, đột ngột bước đến trước mặt anh: “Có khó chịu không? Tôi có thể giúp …”
Khi Kim Ngọc Ngân nói câu này, cơ thể cố tình tiếp cận Dương Tầm Chiêu.
Hai mắt Dương Tầm Chiêu liếc nhanh, đột nhiên anh nhấc chân đá thẳng vào người ả, lúc này sức lực của Dương Tầm Chiêu đã hồi phục nên với cú đá này, anh trực tiếp đá Kim Ngọc Ngân trở lại phòng ả.
Kim Ngọc Ngân ngã xuống đất, không thể đứng dậy được.
Dương Tầm Chiêu cũng không thèm liếc một cái, đi thẳng xuống lầu.
Kim Ngọc Ngân nằm trên mặt đất, nghiến răng căm hận, ả không hiểu, rõ ràng Dương Tầm Chiêu đã uống thuốc, tác dụng của thuốc đã rõ ràng, tại sao anh lại có thể từ chối sự dụ dỗ của một người phụ nữ?
Lúc này Kim Ngọc Ngân đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, giật mình, lúc này ả không thể đứng dậy, không biết ai đã mở cửa, ả sợ đó là ông cụ Dương nên duỗi chân ra đóng cửa lại.
Cổ Doanh Doanh mở cửa phòng, Cổ Doanh Doanh vừa bị Dương Tầm Chiêu đá tỉnh dậy, lúc đó cô ta nghe thấy Dương Tầm Chiêu đang nói chuyện, anh chắc là nghe điện thoại, cô ta nghe ra Dương Tầm Chiêu đã tỉnh nên mặc dù tỉnh táo nhưng cô ta không dám đứng dậy, sợ Dương Tầm Chiêu lại đánh ngất mình, hay thậm chí còn tệ hơn.
Dương Tầm Chiêu ra tay thật sự rất tàn nhẫn.
Vẻ mặt Cổ Doanh Doanh rõ ràng tàn nhẫn hơn một chút, Dương Tầm Chiêu lại muốn rời đi như thế sao? Hừm, tuyệt đối không thể!
Chờ Dương Tầm Chiêu đi xa, cô ta nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo vào, sau đó nhanh chóng mở cửa phòng bước ra ngoài.
Cô ta thấy bên ngoài không có ai, Dương Tầm Chiêu cũng đã xuống lầu rồi, Cổ Doanh Doanh nghĩ nghĩ liền nhanh chóng đuổi ra ngoài.
Cô ta muốn xem Dương Tầm Chiêu sẽ đi đâu?
Cổ Doanh Doanh sợ bị Dương Tầm Chiêu phát hiện nên không dám lại gần.
Sau khi Cổ Doanh Doanh nhìn thấy Dương Tầm Chiêu ra khỏi cổng, cô ta nhìn thấy một người phụ nữ đi nhanh đến.
Cổ Doanh Doanh rõ ràng đang ở rất xa, nhưng cô vẫn nhận ra người phụ nữ đó.
Ngay lúc đó, Cổ Doanh Doanh trực tiếp kinh sợ, đó không phải là cô cả Đường Thấm Nhi mà nhà họ Đường vừa mới nhận về sao? Tại sao Đường Thấm Nhi lại xuất hiện ở đây?
Điều khiến Cổ Doanh Doanh sốc hơn nữa là ngay sau đó, Dương Tầm Chiêu trực tiếp ôm lấy Đường Thấm Nhi, sau đó hôn Đường Thấm Nhi một cách mãnh liệt.
Động tác Dương Tầm Chiêu quá mạnh, quá kịch liệt, quá mức điên cuồng, lúc này Dương Tầm Chiêu đã bị đánh thuốc, hiện tại phản ứng điên cuồng cũng là chuyện bình thường.
Tuy nhiên, Cổ Doanh Doanh thấy Dương Tầm Chiêu điên cuồng như vậy, lúc này vẫn có chút đề phòng, Cổ Doanh Doanh nhìn thấy Dương Tầm Chiêu đang ôm Đường Thấm Nhi, khi tay anh siết chặt, không khỏi có chút thả lỏng, hiển nhiên là sợ làm Đường Thấm Nhi đau.
Cho nên, vào lúc này, ý thức của Dương Tầm Chiêu rất tỉnh táo, cho nên lúc này, Dương Tầm Chiêu biết rõ ràng người phụ nữ mà anh đang ôm hôn là ai.
Nhưng tại sao lại là Đường Thấm Nhi?
Hôm nay Dương Tầm Chiêu mới tổ chức họp báo, trên không trung tỏ tình với Hàn Nhã Thanh, vậy mà ban đêm anh lại mãnh liệt hôn Đường Thấm Nhi?
Dương Tầm Chiêu trúng thuốc, lúc trước ở trong phòng cô cởi đồ ra dụ dỗ anh như vậy, nhưng anh không hề động tâm, ngay cả chạm cũng không có chạm vào cô, sao bây giờ anh lại đối với Đường Thấm Nhi…
Khoảnh khắc Dương Tầm Chiêu nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, toàn bộ thần kinh anh thả lỏng, ý thức suy sụp ngay lập tức, lúc đó anh không còn kiềm chế được nữa, không thể nhịn được nữa, chỉ muốn ôm cô, quyết liệt hôn cô, quyết liệt muốn cô.
“Không phải muốn đến bệnh viện sao? em đưa anh đến bệnh viện nhé?” Hàn Nhã Thanh bị anh hôn gần như không thở nổi, cuối cùng khi anh buông cô ra, Hàn Nhã Thanh đột nhiên nói một câu.
Dương Tầm Chiêu cúi đầu nhìn cô, đôi mắt hơi híp lại, thật là đùa, cô ở đây, sao anh phải đi bệnh viện.
“Đi, chúng ta về nhà thôi.” Dương Tầm Chiêu lại cúi đầu, hôn cô, sau đó vừa hôn vừa ôm cô đi ra ngoài.
Giờ phút này, nếu Dương Tầm Chiêu không có lý trí cuối cùng, nếu không cố gắng kiềm chế bản thân, anh thật sẽ muốn cô ngay ở chỗ này.
Hôn cô như thế này khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng vẫn chưa đủ.
Lúc này tâm trí của Dương Tầm Chiêu muốn về nhà, nhưng động tác của anh có chút không kiểm soát được, anh vừa hôn cô vừa ôm cô, đi không phải là đường về nhà, mà là ở góc tường.
“Lên xe, lên xe trước.” Hàn Nhã Thanh thấy mình bị anh kéo đến góc tường thì lo lắng kêu lên. Không phải anh vừa nói muốn về nhà sao? Giờ anh đưa cô vào góc tường là có ý gì?
Cô muốn đưa anh lên xe trước, nhưng lại phát hiện cô không thể đưa anh đi được.
Nhưng vào lúc này, Dương Tầm Chiêu rõ ràng là điên rồi, anh đã nhịn quá lâu rồi, nhịn rất khó chịu.
Từ lúc nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, anh không còn nhịn được nữa…
Không còn nhịn được nữa, mọi dục vọng trong người đều được giải phóng, hậu quả thật sự rất kinh khủng.
Hơn nữa, ý thức của anh lúc này cũng bị dục vọng rửa sạch.
Anh chỉ phản ứng theo bản năng của cơ thể, muốn cô, muốn cô điên cuồng.
Trong lòng Dương Tầm Chiêu lúc này chỉ có một chuyện như vậy.
Lúc này, Dương Tầm Chiêu không nghe được lời nói của Hàn Nhã Thanh, cho nên cô gọi anh, anh không hề đáp lại.
Anh hôn cô càng ngày càng điên cuồng, càng ngày càng thô bạo, chỉ những nụ hôn như vậy anh cũng không thỏa mãn nên tay bắt đầu kéo quần áo của cô, một tay thậm chí còn trực tiếp đè lên da thịt của cô, hung hăng chà xát.
Lúc này, anh quá mức điên cuồng, không khống chế được, điên cuồng khiến người ta run rẩy.
“ ah....” Hàn Nhã Thanh rít một hơi, nhanh chóng vươn tay nắm lấy cổ tay của anh, cố gắng ngăn cản động tác của anh.
Cô biết Dương Tầm Chiêu bây giờ vẫn chưa tỉnh nên không biết mình đang làm gì, rất có thể anh sẽ “làm” cô ở đây.